Chồng Yêu Bá Đạo

Cuốc đàm thoại đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì, hiểu lầm ngược lại càng thêm sâu.

Cố Phi Yên nằm trên ghế sô pha ngơngác, cả người như biến thành hòn đá, ngay ánh mắt cũng đờ đẫn. Hôm nay nghe được hai tin giật gân đến nỗi mất hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được.

Rất lâu, rất buồn ngủ.

Cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết mang theo những vết đỏ trên người.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, được thay bộ quần áo sạch sẽ.

Nghĩ chắc là người hầu trong biệt thự làm.

Trong biệt thự có hai người hầu, đều là con gái, một người là Vương Ma, người còn lạilà Trần Tẩu nhìn vào răt trung thực và yên phận, nghĩ chắc là Trần Tẩu thấy cô đáng thương mới đưa cô lên lầu.

Đều là nữ nhân, Cố Phi Yên cũng không để ý, sau khi tỉnh dậy cô ngồi trên giường ngạc nhiên, cơn đau ở tim không còn nữa, không biết làm sao dịu đi.

……..

Những ngày tiếp theo, hồi phục lại trạng thái bình thường.

Điều duy nhất làm cô cảm thấy nhẹ nhõm là buổi tối Chiến Mặc Thần không về Giang Sơn Đế Cảnh, dù sao trong đêm cô cũng có vài phần yên tĩnh, mặc dù vẫn buồn tẻ, nhưng không phải chịu tội.

Chiến Mặc Thần nửa tháng không quay về, gan của cô cũng to lên một chút.

Cô vẫn bị nhốt ở Giang Sơn Đế Cảnh, dưới sự dặn dò của Chiến Mặc Thần, điện thoại và máy tính cô không được phép sử dụng, không những tẻ nhạt, cô còn không có cách liên lạc với thế giới bên ngoài.

Chiến Mặc Thần rất lâu không đến, cô lạnh lợi thương lượng với Vương Ma đang trông coi cô, cô đưa Vương Ma tiền, Vương Ma đưa cô điện thoại.


Số tiền nhâng lên một vạn, Vương Ma mặt đần ra đưa cô điện thoại, mỗi ngày chỉ cho phép sử dụng hai tiếng.

Chuyện đầu tiên khi nhận lại điện thoại, cô liền gọi một cuộc cho Du Diễm Phong.

“Tu tu tu” cuộc gọi chờ vang lên, nhưng không có ai bắt máy, cô lại gọi, thì hiện lên “không có số này”

Không tin vào mắt mình, Cố Phi Yên tiếp tục gọi, nhưng giọng nữ dịu dàng vẫn không chút thay đổi nhắc nhở cô không có số này, lẽ nào cô gọi nhầm.

Sao có thể như vậy được?

Sững sờ một lúc, cô gọi cho một số khác.

“Hôm nay có chuyện gì mà liên lạc với tôi?” giọng Chu Tử Ngạn đầu dây bên kia vang lên, “Lần trước gọi điện cho tôi, cô bỗng nhiên xảy ra chuyện gì vậy? Điện thoại vừa nói một nửa đã tắt máy, tôi lo cô gặp chuyện, tháng này mỗi lần tôi gọi cho cô, máy đều tắt nguồn, còn cho rằng cô chặn tôi rồi chứ.”

“Không có.” Cố Phi Yên giọng xin lỗi, “Ngại quá, lần trước là tôi có chút chuyện.”

“Cô bây giờ sao rồi?”

“……Vẫn tốt.”

Đột nhiên Cố Phi Yên có chút chùn chân.

Cô muốn để Ảnh Hồ điều tra cho cô tình hình của Du Diễm Phong, nhưng Ảnh Hồ bây giờ đã không phải là Ảnh Hồ trước kia nữa rồi, cô không thể hát nhạc thiếu nhi trả thù lao cho anh, cô cảm thấy xấu hổ…. Coi như làm phiền anh, còn không biết lấy gì trả thù lao, cô sa có thể mặt dày được?

Đánh trống lảng, Cố Phi Yên hỏi, “Lần trước anh gọi cho tôi là có chuyện gì không?”

“Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi cô một chuyện.”

“Anh nói đi.”

Chu Tử Ngạn cười nhẹ, dường như có chút lưỡng lự, “Thực ra cũng không có cái gì, cũng không phải chuyện gì gấp gáp….”

“Anh nói đi, đừng nhử tôi ah.” Nghĩ rằng anh ngại mở miệng, Cố Phi Yên nói chắc chắn, “Anh nếu không nói, tôi cứ tò mò đấy.”

Anh đã giúp cô nhiều như vậy, chỉ cần anh nói, cô sẽ tận tâm tận lực giúp anh.

“Cô ấy…” Chu Tử Ngạn phì cười, “Tôi chỉ muốn hỏi cô, 8 năm trước, cô có phải đã từng bị bắt cóc.”

“Anh làm sao biết?” không ngờ Chu Tử Ngạn đột nhiên lại hỏi chuyện này, Cố Phi Yên trợn tròn mắt, “Chuyện này đã bị Cố gia làm chìm xuống rồi, lẽ ra không còn ai biết mới đúng.”

“Cô có phải bị người ta bắt đến công trường bỏ hoang ở Thành Tây?”

“Đúng vậy….” Anh nói rất rõ ràng, địa chỉ cũng chính xác, Cố Phi Yên càng ngày càng thấy kỳ quái, “Cái đó, anh làm sao biết được rõ ràng vậy?”..

“Tôi biết, là bởi vì tôi cũng đã ở đó.”

“Hả?”

“Còn nhớ ai đã bế cô ra khỏi đống lửa cháy ấy không?” người đàn ông đó cười.


Là ai?

Không phải chính là Chiến Mặc Thần sao?

Chính là bởi vì Chiến Mặc Thần đã cứu cô ra từ trong đám lửa, cô mới coi anh là vị thần trong mắt mình.

“…..” kìm chế biểu cảm kì dị trong lòng, suy nghĩ quay vòng, Cố Phi Yên ma xui quỷ khiến, giả vờ ung dung hỏi lại, “Mặc kệ là ai, chắc không thể là anh đâu nhỉ? Anh những năm đó không phải đều ở Anh, không có về nước chứ?”

“Cô quả nhiên không nhớ tôi rồi, lúc đó cô nằng nặc bám lấy tay tôi không chịu buông, gào khóc lên muốn gả cho tôi, cũng chỉ là nói chưa có suy nghĩ thôi?” Chu Tử Ngạn phì cười, “Vẫn may tôi chưa nghĩ lời cô nói là thật, nếu không đau lòng biết bao.”

Cố Phi Yên, “…..”

Cô mất đi khả năng nói.

Đầu óc loạn tung lên.

Không biết cuối cùng ai tắt máy trước, Cố Phi Yên ngồi trên ghế mây tại sân thượng, ngồi từ lúc hoàng hôn đến đêm canh tư hồn vẫn chưa quay về.

Cố Phi Yên khi bước vào Giang Sơn Đế Cảnh trời vẫn là ngày hè nóng nực, đến hôm nay lại là gió thu thổi đến, nhiệt độ không khí bỗng hạ xuống, sau khi mưa thu rơi xuống, nhiệt độ lạnh vô cùng, đặc biệt trong đêm lạnh đến buốt cơ thể.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh, dường như không cảm thấy cơn gió lạnh trong cơn mưa mùa thu thổi qua.

Bên tai, giọng nói ấm áp của Chu Tử Ngạn vang lên.

[….Gào khóc lên muốn gả cho tôi, cũng chỉ là nói chưa có suy nghĩ thôi….. Vẫn may tôi không coi lời cô nói là thật, nếu không đau lòng biết bao.]

Tại sao không tưởng là thật?

Cô tưởng thật đã 8 năm rồi!

8 năm này, cô theo đuổi Chiến Mặc Thần, chịu đựng đủ khuôn mặt lạnh lùng của anh cô cũng coi ngọi như đường, chỉ bởi vì cô lúc đầu sau khi được người ta cứu ra từ trong đống lửa, là được anh ôm vào trong lòng.

Cô mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên là anh.


Cô cho rằng là anh đã cứu cô, anh trước giờ không có phản bác lại.

Không, anh đã nói qua.

Lúc anh bị cô làm phiền cũng đã nói rồi.

Anh nói không có cứu cô, chỉ là nhìn thấy cô đáng thương mới giúp một tay, giúp người khác nữa, nhưng cô không tin, anh một ngày không nói ra rốt cuộc là ai đã cứu cô, chính vì thế cô nghĩ anh đã nói dối, lại thêm một ngày ngốc nghếch theo đuổi anh.

Bây giờ nhìn lại.

Hóa ra anh không nói dối, người cứu cô thật sự không phải anh mà là Chu Tử Ngạn, là Ảnh Hồ, là người bạn cô ngẫu nhiên quen biết trên mạng, duyện phận…thật là kỳ diệu.

Chỉ là, tại sao Chiến Mặc Thần lúc đầu cố ý không nói tên của Chu Tử Ngạn?

Tại sao?

…….

Thiên cung.

Đèn đỏ rượu xanh, xa hoa đồi trụy.

Sau đêm nay, với tư cách là nơi sinh hoạt về đêm cao sang nhất của Bắc Kinh, Thiên Cung trước giờ không thiếu người đẹp và nam nhân đi săn.

Trong ghế lô, Chiến Mặc Thần cầm ly rượu đổ vào trong miệng, gương mặt anh tuấn không chút biếu cảm, một ly rượu mạnh xuống bụng, kích thích yết hầu và thực quản cay nồng, anh ngay cả mắt cũng không chớp xuống.

Ngồi đối diện trước mặt anh, nam nhân tuấn tú trầm ổn cười nhẹ, hỏi anh, “Cô bé năm đó đã được tôi cứu, cậu còn nhớ chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui