Cố Bình An đem 20 vạn tiền vốn trả lại cho Mục Lăng, ngước cằm lên, “Hừ, trả lại tiền vốn cho anh này, sẵn tiện cho anh một vạn, đây là bản cô nương cho anh tiền tiêu vặt nha, tiền tiêu vặt nha, tôi cũng có thể bao nuôi anh đấy.”
“Bao nuôi anh?”
Từ trước tới nay chỉ có hắn bao nuôi phụ nữ, chưa từng có người phụ nữ nào dám bao nuôi hắn, Mục Lăng vô cùng bình tĩnh nhận lấy 20 vạn, còn có 1 vạn tiêu vặt, cười mắng một câu, “Em nuổi nổi?”
“Một ngày anh có thể ăn hết một triệu lương thực sao? Anh mà ăn được, tôi sẽ nuôi nổi.” Trăm vạn này mà đổi thành nhân dân tệ, có phải cô sẽ trở thành tỷ phú không? Ngẫm lại có hơi kích động.
“Nha đầu chết tiệt kia, chơi của em đi.”
Trong sòng bạc, có rất nhiều loại đánh bạc, người đến người đi, Mục Lăng rất nhàn rỗi, đi theo Cố Bình An chơi, sau khi Cố Bình An thắng đĩa quay Russia xong thì bình tĩnh rời mục tiêu, không ở đó đốt tiền nữa, chờ cô chơi đùa một vòng, còn chưa tới một tiếng đồng hồ đã thua hết hai mươi mấy vạn vừa thắng được, Cố Bình An rất oan ức, cô biến thành tỷ phú chưa tới một tiếng đồng hồ lại thua thành nghèo rớt mồng tơi.
Mục Lăng ở một bên mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Cố Bình An sụp đổ, hắn cảm thấy rất thú vị, sở dĩ sòng bạc trên đảo là lợi nhuận kếch sù là bởi vì một trong những nguyên nhân đó chính là không có mức hạn cao nhất, bạn đánh cược nổi, sòng bạc sẽ thưởng nổi, vì thế nên tất cả mọi người đều liều mạng đánh bạc, giống như Cố Bình An. 20 vạn đã tới tay, nhưng sau một tiếng lại không còn nữa, nếu thắng xong rồi đi, cô sẽ không tốn hai mươi mấy vạn.
Sòng bạc kiếm, chính là loại tiền ngốc nghếch này.
“Tôi không vui.” Cô có chút buồn bã, ủ rũ cuối đầu, thoạt nhìn rất đáng thương.
Mục Lăng lấy thẻ đánh bạc của mình ra, trên tay hắn còn có 100 vạn dollar thẻ đánh bạc, Cố Bình An oan ức cầm lấy thẻ đánh bạc 1 vạn của mình, đây vốn là tiền tiêu vặt mà cô cho, cô lôi Mục Lăng chạy đến đĩa quay Russia, đặt vào số 4.
Mục Lăng, “………”
Không nghi ngờ chút nào, thua.
Thần may mắn chỉ đến một lần, lại không phải mỗi lần đều chiếu cố Cố Bình An, lúc này đây, cô cảm nhận được cảm giác táng gia bại sản, dĩ nhiên, buồn bực chắc chắn có, một tiếng đã mất hơn hai mươi vạn dollar, là ai cũng sẽ buồn bực mà thôi. Nhưng mà, cái này vốn là tiền lời mà cô kiếm được, thua mất cũng không đau lòng chút nào, chỉ có hơi buồn bã mà thôi. Với Mục Lăng mà nói, vợ vui vẻ là quan trọng nhất, chỉ một chút tiền như vậy, cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Vốn chỉ muốn cho Cố Bình An hưởng thụ cảm giác vung tiền như rác mà thôi.
Mục Lăng lại lấy thẻ đánh bạc của mình ra để trước mặt Cố Bình An, trong lòng Cố Bình An có hai tên tiểu nhân cãi nhau, một người hưng phấn kêu gọi, có tiền, có tiền, mau lấy, mau lấy đi.
Cố Bình An, “……..”
Cho nên nói, tiết tháo (*) của cô còn không?
(*) Tiết tháo dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa,...
Cố Bình An rối rắm nghe hai tên tiểu nhân, nhưng vẫn còn bận tâm một chút về tiết tháo rớt đầy dưới đất, Mục Lăng nói, “Anh có cổ phần của sòng bạc này.”
“………” Ơ, đây là có ý gì?
Mục Lăng càng bình tĩnh, đem thẻ đánh bạc trong tay giao cho Cố Bình An, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, “Mặc kệ em thua nhiều hay ít, chúng ta cũng sẽ không thiệt thòi, em thua càng nhiều, anh nhận càng nhiều, dù sao em cũng là vợ anh, tiền của anh cũng là của em.”
Cố Bình An rối rắm nhìn 50 vạn thẻ đánh bạc trong tay, Mục Lăng nói rất có đạo lý, cô cũng không có cách nào phản bác.
Hình như…. Có chỗ nào không đúng lắm nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...