Đường quốc lộ ngoài bãi biển, tiếng người ồn ào.
Một chiếc xe màu đen chống đạn ngừng ở ven đường, toàn bộ cửa sổ đều đóng lại, không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trên bãi biển, hơn nữa tầm nhìn rất tốt, thoạt nhìn cũng rất rõ ràng.
Ánh mắt Roman dừng trên hai người đang dây dưa không phân biệt trên bãi biển.
Từ khi Mục Lăng xuất hiện, hắn vẫn luôn ở ngay ven đường, chưa bao giờ rời khỏi, thuộc hạ điều tra tư liệu nói, Mục Lăng và Cố Bình An đã đính hôn, hơn nữa, tình cảm giữa hai người rất tốt, tư liệu truyền về từ thành phố S, hắn vốn nhìn một chút cũng không tính để ý đến, tình cảm giữa Mục Lăng và Cố Bình An có tốt hay không, thử một lần là biết. Ngày hôm nay cố ý tiếp cận Cố Bình An, rắp tâm bất lương, nhưng cũng có thể nhìn ra, Cố Bình An cùng những người phụ nữ qua lại trước kia với Mục Lăng không giống nhau, cô là thiên kim thị trưởng, ăn nói nhẹ nhàng, cử chỉ hào phóng, tính cách cũng rất đáng yêu, ngay cả hắn cũng cảm thấy đáng yêu, Mục Lăng có thích, cũng không có gì lạ.
Bọn họ xem ra, cũng không giống diễn trò.
Vẫn luôn ở trên bãi cát cãi nhau ầm ĩ, Mục Lăng tươi cười vô cùng dung túng, ôn nhu, ánh mắt trên cơ bản đều ở trên người Cố Bình An, bọn họ ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, nhìn thấy rất rõ ràng, tin đồn là sự thật.
Mục Lăng thích Cố Bình An.
Hắn vốn cho rằng, Mục Lăng sẽ không phạm loại sai lầm nhỏ nhặt này, nhưng mà hắn ta lại mang người phụ nữ mình thích đến đây, đặt ở trước mặt bọn họ, nói rõ cho bọn họ biết, đây là người phụ nữ hắn thích, đây là điểm yếu của hắn.
Mục Lăng không giống là người ngu xuẩn như vậy, này rõ ràng chính là một cái bẫy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Mục Lăng không phải thiệt tình thích Cố Bình An.
Nhưng mà, cũng có thể là hắn ta quá tự tin?
Bọn hắn cho rằng, cho dù bắt được điểm yếu này của hắn ta, bọn họ cũng không thể làm được gì hắn ta phải không?
Cho nên, hắn ta mới đem Cố Bình An tới đây.
Nếu là diễn kịch, vậy thì diễn quá sâu rồi, dưới tình huống không có ai theo dõi, nhưng vẫn có thể diễn ra tốt như vậy, hắn thật sự không tin có người bất cứ lúc nào cũng diễn kịch được, trừ phi là thật lòng.
Dưới cái nhìn của hắn, Mục Lăng là thật lòng thích Cố Bình An.
Đôi mắt tinh tế của Roman nheo lại, Cố Bình An...... Cô bé này rất thú vị, trời xa đất lạ, gặp chuyện cũng không kinh hoảng, rất thong dong bình tĩnh, hắn thậm chí đã có một chút hảo cảm, chỉ tiếc a, cô là người mà Mục Lăng thích.
"Thiếu gia, cần phải đi rồi." Người bên cạnh nhắc nhở Roman, "Ba đỡ đầu tổ chức hội nghị, gọi điện thoại tới ba lần, nói là có tình huống khẩn cấp."
Nếu không phải tình huống khẩn cấp, ba đỡ đầu cũng sẽ không vội vàng mà triệu tập như vậy.
"Đi thôi." Roman do dự, mặt mày thanh lãnh, giống như sương sáng sớm, lạnh lẽo lại thanh thấu, tầm mắt hắn xẹt qua bãi biển, khóe môi lộ ra một ý cười khát máu, Mục Lăng, đại lễ tân hôn không dành cho mày, nếu mày đã tới, thì chỉ có thể bị đạp dưới chân.
Cố Bình An bị Mục Lăng dây dưa không dứt, bị hôn đến có chút không kịp thở, trong lòng rất bất mãn, cô chỉ thử đáp lại Mục Lăng, nhưng không ngờ lại dẫn đến bị Mục Lăng đáp lại và đoạt lấy.
Cô có chút sợ hắn.
Thật sự sợ Mục Lăng sẽ ở trên bãi cát làm ra chuyện gì đồi phong bại tục.
Vậy thực sự quá mất mặt ở nước ngoài rồi, cái mặt mũi này cô thật không ném nổi.
"Đủ rồi......"
"Không đủ..." Cô ngọt như thế, sao có thể đủ được đây?
Cố Bình An nắm lên một nắm cát, không nói lời gì từ phía sau ném vào trong quần áo, trong tóc của Mục Lăng, hạt cát từ trên đầu hắn rơi xuống, rơi vào mặt cô, sau đó, bọn họ đều ăn cát....
Tự tạo nghiệp!!
"Cố Bình An!" Tiếng gào thét của Mục Lăng đinh tai nhức óc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...