Cố Bình An muốn nói, nếu anh không phải là người lòng dạ đọc ác, chẳng lẽ anh vẫn là thiện nam tính nữ sao?
Đừng đùa.
Mục Lăng nói, "Đua xe phân ra bốn giai đoạn, một năm một lần chung kết, bốn lần bình chọn, bằng bản lãnh của mình, trong quá trình thi đấu, bất luận là thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng, tay đua đã ký thỏa thuận tử vong, chúng ta không cần quản ai là quán quân. Có thể giành được tư cách tay đua ở vòng chung kết thì đều là tay đua xe giỏi nhất rồi, ai thủ đoạn tàn nhẫn, ai tâm tư nhạy bén, người đó chính là quán quân, huống chi, phiếu cược trên người mỗi người cũng không cách nhau quá xa, chúng ta cần gì quyết định quán quân là ai, nếu như nội bộ quyết định quán quân, vậy thì cuộc so tài cũng không còn kích thích nữa rồi."
"Lòng anh cay độc tàn nhẫn, cũng không phải là một sát thủ."
Câu nói sau cùng, Mục Lăng nói đến đặc biệt khinh, ánh mắt hướng Cố Bình An, chỉ mang theo một loại lạnh lùng, giống như muốn nhìn thấu Cố Bình An vậy, bình tĩnh, lãnh lẽo, rồi lại sắc bén như vậy, trong lòng Cố Bình An chấn động, nhưng không chút nào hối hận lúc nãy đã đem Mục Lăng gắn với ác ma, bóng hai người bọn họ trong lòng cô, dường như trùng điệp.
"Tiền thưởng của quán quân chắc chắn rất nhiều." Nếu không, ai muốn lại muốn đem bản thân mình ra đổi lấy.
Mục Lăng im lặng, tay đua bước vào chung kết, tiền thưởng đều rất nhiều, quán quân càng không cần nói, năm đó hắn mười sáu tuổi tham gia thi đâu, chính vì tiền thưởng, ai biết mặt sau đúng dịp gặp may mắn, thu hoạch so với hắn tưởng tượng nhiều hơn nhiều.
Còn rất nhiều người đồng ý dùng bản thân mình ra đánh cược một lần.
Chỉ cần người đủ tự tin là đủ tư cách tham gia.
Mục Lăng mang theo mũ, lại ở trong bóng đêm sâu dày, không có mấy ai nhận ra hắn, huống hồ thân phận địa vị của những người kia, cũng không cần ở trong đám người xem so tài, bởi vì quá nguy hiểm, Cố Bình An nói, "Tôi muốn về."
Tay đua xe, đoàn người cũng không tản đi, cuồng hoan sắp xảy ra.
Các cô gái xinh đẹp lắc eo thon, nhảy vũ đạo nhiệt tình, múa lấy tình cảm để tiến bước, không khí khô nóng, bầu không khí sôi động, Cố Bình An chỉ muốn rời xa cái nơi đầy tội ác này, hơn nữa việc mà Mục Lăng làm với cô, cô thực sự chỉ muốn mọc cánh mà bay.
Mục Lăng cũng không nhiều lời gì, mang Cố Bình An ra khỏi đoàn người, một tay hắn ôm eo Cố Bình An, một tay ở phía trước chống đỡ đám người vung vẫy tay để không đụng trúng Cố Bình An, cô được hắn bảo vệ từng li từng tí an toàn ra khỏi khu vực.
Cô có chút hoảng hốt... Người này tàn nhẫn, đối với người nào cũng không lưu tình, cô cũng không ngoại lệ, thế nhưng lại có thể tỉ mỉ như vậy, rất tỉ mị.
Thực sự là một người đàn ông phức tạp.
"Mục tiên sinh, thật là trùng hợp..." Một giọng nói hoa lệ phát ra ở phía sau lưng, vừa mới đi tới trước xe của Mục Lăng xoay người thì đối mặt với một đôi mắt đẹp đẽ.
"Hắc, Jenny..." Chào hỏi người đẹp, Mục Lăng cười qua ôm một cái, Jenny là một cô gái tóc vàng mắt xanh rất xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, bên cạnh còn có một tên hộ vệ áo đen.
"Ba em nói anh đến rồi, em còn không tin, không ngờ tới lại gặp ở đây." Jenny mỉm cười nói, đôi môi thơm hôn lên mặt Mục Lăng một cái, "Party sắp bắt đầu rồi, cùng đi cuồng hoan không?"
Mục Lăng cười, dắt Cố Bình An qua, "Vợ anh mệt rồi, anh phải đưa cô ấy về nhà nghỉ."
"Anh kết hôn rồi?"
"Đính hôn."
"Thật đáng tiếc." Jenny nói, "Anh là đàn ông mạnh mẽ như vậy, kết hôn thật đáng tiếc."
Cố Bình An ở một bên như bức tường thầm nghĩ, cô ở trước mặt vợ chưa cưới của người khác nói những lời này, thật sự thích hợp sao?
Cô từ trong ánh mắt của Jenny thấy được địch ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...