Dạ Lăng Hàn hùng hổ nói ra câu này, tàn nhẫn vô tình truyền vào tai Cam Duệ khiến cậu ta như bị sét đánh.
Sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch như tờ giấy, người như lá cây trong gió run rẩy không ngừng.
Kế hoạch của cậu gần như thành công rồi, không thể thất bại tại đây được.
Còn có bảo bảo trong bụng cậu ta là huyết mạch duy nhất của Dạ Tuỳ!
Cam Duệ phản ứng lại, nhào đến túm chặt lấy cánh tay của Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, anh tin tôi đi! Đứa bé này thật sự là con của anh! Anh không thể chỉ tin lời của bác sĩ như thế được, ông ta muốn vu hãm tôi."
Bác sĩ cúi đầu, mặt không cảm xúc nói: "Tôi thân là một bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi. Đưa ra kết quả chính xác chính là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ. Nếu hai vị có thắc mắc gì về kết quả kiểm tra, có thể đến bệnh viện khác."
Cam Duệ lập tức nói: "Bệnh viện này không đáng tin, chúng ta có thể đến để kiểm tra, ở đó có rất nhiều bác sĩ phụ sản nổi tiếng."
Viện chính là bệnh viện Cam Duệ thường đến đó kiểm tra, cậu ta sớm đã mua chuộc bác sĩ, chỉ cần Dạ Lăng Hàn đi cùng cậu ta đến đó, Cam Duệ chắc chắn có thể lừa hắn thêm lần nữa.
Dạ Lăng Hàn lạnh lùng mà nhìn khuôn mặt hớt hải của cậu ta, nụ cười bên môi khiến người ta sợ hãi: "Không cần phiền phức như vậy! Lấy đứa bé ra kiểm tra DNA khắc sẽ tự rõ ràng."
Cam Duệ mang thai tháng thứ bảy, đứa nhỏ đã thành hình, bây giờ cưỡng chế sinh ra, đứa nhỏ chắc chắn sẽ không thể sống được.
Cậu ta quỳ bên chân Dạ Lăng Hàn, nắm lấy ống quần của hắn khóc rống cầu xin nói: "Dạ thiếu, đó là con của chúng ta, anh không thể nhẫn tâm như vậy."
Cam Duệ cầu xin cũng không thể khiến Dạ Lăng Hàn hồi tâm chuyển ý, hắn gầm lên ra lệnh: "Đưa cậu ta đến phòng phẫu thuật."
Đôi mắt Cam Duệ trừng lớn, cầu xin trong mắt dần tan biến bị hận thù lấp đầy.
Việc đã đến mức này, Cam Duệ cũng không thèm cố kỵ nữa.
Cậu ta lấy từ trong túi áo ra một con dao nhỏ sau đó xông về phía Dạ Lăng Hàn, lưỡi dao sắc kề ở cổ hắn.
"Tất cả mau đứng im!"
Biểu cảm trên mặt Cam Duệ hoàn toàn thay đổi, không còn sự nhu nhược trước kia.
Mặt Dạ Lăng Hàn không có chút biểu tình sợ hãi nào, bình tĩnh đến đáng sợ, dường như người bị khống chế không phải hắn.
Nhưng bảo tiêu lại rất luống cuống.
Dạ Lăng Hàn là người thừa kế của Dạ gia, là đối tượng mà bọn họ phải bảo vệ.
Nếu Dạ Lăng Hàn bị thương, bọn họ không chỉ bị mất việc, rất có thể sẽ nhận trừng phạt nặng nề.
Bảo tiêu bên này đang tìm sơ hở, nhưng lưỡi dao trong tay Cam Duệ đã rạch vào cổ của hắn, máu chảy theo lưỡi dao xuống rơi trên áo sơ mi của Dạ Lăng Hàn.
"Các người mau lùi về sau, ném súng ra chỗ khác. Nếu dám động đậy tôi sẽ giết chết hắn ta."
Mất đi nguỵ trang, mặt Cam Duệ tràn ngập dữ tợn, đáy mắt không che giấu hận ý với sát ý.
Nếu hôm nay cậu ta không thể an toàn chạy trốn, dù có chết cũng phải kéo theo Dạ Lăng Hàn.
Bảo tiêu do dự không dám tiến lên.
"Mau ném súng đi!" Cam Duệ thét lớn, lưỡi dao đâm vào sâu hơn, máu chảy càng ngày càng nhiều.
Sợ nguy hiểm đến tính mạng của Dạ Lăng Hàn, bảo tiêu liền ném súng qua.
Súng lăn đến chân của Cam Duệ sau đó bị cậu ta đá văng.
"Cấm nhúc nhích! Mấy người di chuyển một chút tôi sẽ lấy mạng hắn ta."
Cam Duệ nóng lòng muốn trốn, con dao trong tay dí lên cổ của Dạ Lăng Hàn, tay khác giữ lấy tay hắn muốn kéo ra khỏi bệnh viện.
Dạ Lăng Hàn đang đứng im nãy giờ đột nhiên giữ chặt lấy cổ tay của cậu ta.
Động tác của Dạ Lăng Hàn nhanh như chớp, Cam Duệ chưa kịp phản ứng đã bị hắn chế trụ cổ tay.
"Tôi chỉ định thử một chút thôi, không ngờ rằng cậu che giấu sâu như vậy."
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn lạnh vô cùng, hắn giằng lấy con dao trong tay Cam Duệ, lưỡi dao cũng theo đó rời khỏi cổ hắn.
Leng keng!
Dao rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng thanh thuý.
Dù sao Dạ Lăng Hàn cũng là Alpha, sức lực hắn hơn gấp mấy lần Omega, dễ dàng khống chế Cam Duệ.
Cánh tay của Cam Duệ bị quặp ra sau lưng, người bị ấn đập vào tường.
Ngay từ đầu Dạ Lăng Hàn chỉ muốn thử Cam Duệ một chút, nhưng phản ứng của Cam Duệ đã chứng minh hết thảy.
Đứa bé trong bụng cậu ta có vấn đề.
Nhớ lại bản thân đã vung tiền như rác cho cậu ta, còn suýt chút nữa nuôi con thằng khác là Dạ Lăng Hàn điên muốn giết người.
Lúc này, hắn không khỏi nhớ đến Kỷ Nhiên.
Từ đầu đến cuối, Nhiên Nhiên chỉ có mình hắn, bảo bảo trong bụng là con của hắn, trái tim của cậu cũng là của hắn.
So sánh ra, thật muốn giết Cam Duệ cho thoải mái.
"Đưa cậu ta vào phòng mổ, lấy đứa bé ra."
Hai con ngươi của Dạ Lăng Hàn lạnh lẽo âm u, khiến bảo tiêu không dám chậm trễ.
Lúc bảo tiêu chuẩn bị đưa Cam Duệ đến phòng phẫu thuật...
"Hahahaha——."
Cam Duệ đột nhiên cười một cách quỷ dị khiến không khí xung quanh trở nên âm u đáng sợ.
"Dạ Lăng Hàn, trên người tôi bom. Tốt nhất anh đừng có nhúc nhích, nếu không tôi sẽ kích bom nổ ngay lập tức."
Cam Duệ mặc đồ rộng thùng thình, không nhìn thấy trên người cậu ta có cất giấu đồ gì hay không.
Nhưng hận ý trên mặt cậu ta rất rõ ràng khiến Dạ Lăng Hàn không dám mạo hiểm.
Hắn buông tay đang giữ Cam Duệ ra, lùi về sau vài bước.
Bị Cam Duệ lừa gạt lâu như vậy, Dạ Lăng Hàn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu ta, nhưng thủ đô là địa bàn của hắn, Cam Duệ muốn chạy thì có thể trốn ở đâu?
Cam Duệ vén quần lên, lấy ra một cái hộp hình vuông.
Cái hộp được cài trên eo cậu ta, nhìn giống như cái loa.
Nhưng Dạ Lăng Hàn liếc cái đã nhận ra, đây là loại bom quốc tế vừa mới được nghiên cứu phát minh.
Chỉ cần ấn chốt mở, là có thể kích nổ. Bom này uy lực lớn, đủ để san phẳng cái bệnh viện nhỏ này.
Kíp nổ có thể thiết kế thành nhiều hình dạng khác nhau.
Nhẫn, hoa tai, vòng cổ, tai nghe...... những thứ trang sức bình thường đều có thể cất giữ kíp nổ.
Cam Duệ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, đôi mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm Dạ Lăng Hàn: "Lùi về sau, mau rời khỏi phòng cấp cứu."
Dạ Lăng Hàn lùi bước, mắt lại như con sói đang tìm mồi.
Một khắc nhìn thấy Cam Duệ thả lỏng cảnh giác, Dạ Lăng Hàn nhanh chóng nhào đến vặn gãy tay Cam Duệ.
(:v)
"A––!" Cam Duệ đau đớn hét lên, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Ngón tay bị gãy không thể khởi động kíp nổ.
Dạ Lăng Hàn trực tiếp gỡ cái nhẫn xuống, lấy quả bom cài trên eo cậu ta, động tác trơn tru vỏn vẹn vài giây.
Chờ đến khi bảo tiêu phản ứng lại, Dạ Lăng Hàn đã ném quả bom với kíp nổ đến: "Mau xử lí!"
Một bảo tiêu nhận lệnh mang quả bom ra ngoài.
Cam Duệ đau đến mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng mới không kêu thành tiếng.
Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dạ Lăng Hàn.
"Dạ Lăng Hàn, tôi nguyền rủa anh! Sớm muộn gì anh cũng sẽ mất đi người anh yêu nhất."
Giống như tôi đã mất đi người tôi yêu thương, anh sẽ trở nên đau khổ, vĩnh viễn không chịu nổi cảm giác này.
Cam Duệ biết bản thân cậu không còn cơ hội chạy thoát nữa, chỉ đơn giản chửi bới Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nghe thấy Cam Duệ nguyền rủa, trong lòng ghê tởm đến cực độ, đồng thời lại thấy cực kì bất an.
Hắn nghĩ tới Kỷ Nhiên.
Mất đi Kỷ Nhiên, chẳng khác nào mất đi người mình yêu nhất.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, phẫn nộ quát: "Mau đưa cậu ta vào phòng mổ."
Cam Duệ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cửa phòng chậm rãi đóng lại, ngăn cách âm thanh đang la hét của Cam Duệ.
Nhưng ánh mắt cuối cùng cậu ta nhìn Dạ Lăng Hàn, khiến hắn cảm thấy sởn tóc gáy.
Tim hắn run lên, đau đến khó thở.
Dạ Lăng Hàn nắm chặt đoạn áo trước ngực, sắc mặt méo mó khó coi.
Hắn nhanh chóng xoay người, chạy như bay ra khỏi bệnh viện.
Dạ Lăng Hàn phóng như điên về nhà, mở cửa ra hắn không thấy Kỷ Nhiên trong phòng khách.
Dạ Lăng Hàn túm lấy cổ áo của người giúp việc gầm lên: "Kỷ Nhiên đâu? Em ấy đang ở đâu!"
Người giúp việc bị khuôn mặt dữ tợn của hắn doạ cho sợ hãi, ấp úng nói mãi không ra câu.
"Tôi hỏi cô, Kỷ Nhiên đang ở đâu?"
Dạ Lăng Hàn giống như con thú phát điên, người giúp việc bị hắn siết cổ áo, mặt nghẹn đỏ bừng suýt chút nữa ngất luôn.
Quản gia nghe thấy tiếng động, cuống quít chạy ra: "Dạ thiếu, Dạ thiếu, cậu bình tĩnh một chút."
Người hầu hô hấp khó khăn, chuẩn bị hết oxy.
Quản gia kéo cánh tay của Dạ Lăng Hàn, thấy hắn run rẩy như lợi hại, khuôn mặt dữ tợn tràn ngập bất an.
"Dạ thiếu, xảy ra chuyện gì sao?"
Quản gia vừa dứt lời, tiếng của xe lăn truyền đến, sau đó là giọng nói của Kỷ Nhiên: "A Hàn! Anh làm sao vậy?"
Nghe thấy giọng Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn nhanh chóng quay đầu lại, đôi con ngươi bất an mới dần bình tĩnh lại.
Hắn chạy đến trước mặt Kỷ Nhiên ngồi xổm xuống, ôm chặt Kỷ Nhiên vào lòng: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của anh."
Thật may em không xảy ra chuyện gì.
Thật may mắn em vẫn còn ở bên cạnh anh.
Thật may......
Thật may......
Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên rất chặt, tựa như đang ôm báu vật trân quý nhất trên thế giới này.
Kỷ Nhiên nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn: "Anh đè vào bụng của em rồi."
Dạ Lăng Hàn đột nhiên buông cậu ta, khẩn trương hỏi: "Có sao không?"
Kỷ Nhiên lắc đầu nhoẻn miệng cười: "Không sao! Chỉ là vừa rồi anh ôm chặt quá, ép vào bụng nên thấy hơi khó chịu."
Dạ Lăng Hàn nhìn chăm chú mặt cậu, nghiêm túc mà nhìn.
Hắn nhìn một lần lại thêm một lần, dường như chỉ có như vậy mới có thể xác định rằng Kỷ Nhiên thật sự đang ở bên cạnh hắn.
"Hôm nay anh bị làm sao vậy?"
Kỷ Nhiên thấy vết thương trên cổ Dạ Lăng Hàn, hoảng hốt kêu lên: "Cổ anh bị làm sao thế này? Sao lại bị thương? Chú quản gia, chú mau lấy hộp cứu thương đến đây."
Nhìn thấy Kỷ Nhiên khẩn trương như vậy, Dạ Lăng Hàn cực kì thoả mãn.
Vẫn chỉ có Kỷ Nhiên quan tâm hắn, đau lòng hắn, để ý hắn...... Nhiên Nhiên của hắn là tốt nhất.
Nhưng Dạ Lăng Hàn căn bản là không biết, một màn này là do Kỷ Nhiên lên kịch bản, mỗi một bước đi của Cam Duệ đều nằm trong kế hoạch của cậu.
Quản gia cầm hộp thuốc đến: " Sao anh lại bất cẩn thế? Để bị thương thành như này."
"Anh không sao! Chỉ là một vết thương nhỏ!" Dạ Lăng Hàn chẳng hề để ý, tay hắn vẫn vòng qua eo của Kỷ Nhiên giữ chặt, ôn nhu nói: "Vết thương có máu em đừng nhìn, để người giúp việc băng bó."
"Miệng vết thương rất sâu, phải gọi cho bác sĩ thôi." Kỷ Nhiên không thèm hỏi ý kiến của Dạ Lăng Hàn, bảo người giúp việc gọi cho bác sĩ.
Dạ Lăng Hàn không có ngăn cản, cực kỳ dung túng nhìn cậu vì hắn mà bận trước bận sau.
Kỷ Nhiên như thế này thật sự rất đáng yêu.
So với Cam Duệ tâm cơ khó lường thì còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần!
Bác sĩ đến băng bó vết thương cho Dạ Lăng Hàn, sau khi để lại thuốc trị thương rồi rời đi.
Dạ Lăng Hàn ở trong phòng khách với Kỷ Nhiên một lát thì Chu Tân đi đến nói có việc muốn gặp hắn.
Hai người đi vào thư phòng nói chuyện, ngay sau đó Kỷ Nhiên cũng đi ra ngoài phòng ngủ, lặng lặng ngồi ngay ở cửa thư phòng.
Cửa khép hờ, Kỷ Nhiên ở ngoài cửa nghe nội dung cuộc nói chuyện của Dạ Lăng Hàn với Chu Tân.
Trong thư phòng Chu Tân nói: "Dạ thiếu, đã điều tra được mục đích Cam Duệ tiếp cận cậu!"
(Dạ Lăng Hàn cái gì cũng giỏi, nhưng khi yêu bị vờn như thằng đần, rõ ràng thân thủ tốt, làm việc giỏi mà 5 lần 7 lượt bị Cam Duệ lừa, đọc mà t tưởng đâu Cam Duệ mới là nhân vật chính đấy:)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...