Xe ô tô lao nhanh như bay trên quốc lộ, bên cạnh Dạ Lăng Hàn là Kỷ Nhiên đã đau đến hôn mê.
Dạ Lăng Hàn nôn nóng nhìn Kỷ Nhiên, mặt cậu cắt không còn giọt máu, đau đớn mà nhíu chặt lông mày.
Trái tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đến khó thở.
Trong đau đớn còn có một cỗ bất an từng đợt một ập đến.
Dạ Lăng Hàn lại tăng tốc, như mũi tên bay khỏi cung.
Kỷ Nhiên được đưa đến một bệnh viện gần đây.
Dạ Lăng Hàn nhìn cậu bị đưa vào phòng cấp cứu, ở ngoài cửa bực bội đi đi lại lại.
Thời gian trôi qua càng khiến hắn nôn nóng sốt ruột.
Vài lần hắn muốn đá cửa xông vào đều bị y tá ngăn lại.
Nửa giờ sau, cuối cùng bác sĩ cũng từ phòng cấp cứu đi ra.
Dạ Lăng Hàn nhanh chóng chạy đến, sốt ruột hỏi: "Em ấy sao rồi?"
"Cái này......" Bác sĩ muốn nói lại thôi.
"Mẹ nó ông nói nhanh lên! Rốt cuộc em ấy thế nào rồi!"
Dạ Lăng Hàn nhịn không được chửi bậy.
"Dạ thiếu, cậu ấy...... cậu ấy mang thai!"
Bác sĩ nói khiến Dạ Lăng Hàn ngẩn người: "Mang thai?"
Kỷ Nhiên không thể sinh con được thì mang thai kiểu gì?
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn trầm lạnh, túm lấy cổ áo của bác sĩ, trợn mắt nói: "Lần trước ông nói em ấy không có tử cung, không thể sinh con? Hôm nay lại nói em ấy mang thai? Mẹ nó ông đùa tôi đấy à?"
Bác sĩ khóc không ra nước mắt.
Trước đó ông nhận chỉ thị không được nói.
Nhưng hiện tại việc Kỷ Nhiên mang thai thật sự không thể giấu được.
Bác sĩ đã gọi điện cho Vân gia nói qua tình hình.
Ý tứ của Vân Tùng là để ông nói sự thật, trước hết cứ chữa đã. Còn Dạ Lăng Hàn bên này, Vân Tùng sẽ có cách cứu Kỷ Nhiên ra.
Bác sĩ sắp xếp từ ngữ, bất an nói: "Dạ thiếu, cậu Kỷ là trường hợp đặc biệt. Cậu ấy không phải Omega chân chính, thân thể cũng khác với Omega. Thời điểm chẩn bệnh lúc đó thai nhi vẫn còn quá nhỏ, tử cung không có xuất hiện. Sau này thai nhi lớn dần, tử cung mới có thể thấy. Nếu không phải lần này bị xuất huyết, chúng tôi cũng không nhìn ra."
Kỷ Nhiên mang thai!
Trong lòng Dạ Lăng Hàn pháo hoa nổ một đoàn, tràn ngập vui sướng mãnh liệt.
Nhưng hắn không vui được lâu: "Đứa bé thế nào?"
Bác sĩ ngưng trọng: "Chỉ sợ là không giữ nổi."
Nắm tay Dạ Lăng Hàn siết chặt, gằn từng chữ nói: "Tôi mặc kệ các người dùng cách nào, phải giữ được con cho tôi."
"Dạ thiếu! Thời điểm mang thai lúc đầu đã không ổn định rồi, giờ cậu ấy còn bị ngã, đã có dấu hiệu sinh non. Đứa bé này thật sự....."
Bác sĩ chưa nói hết câu đã bị Dạ Lăng Hàn cắt lời: "Tôi nhắc lại cho ông, cứu lấy đứa bé! Nếu con tôi không cứu được thì tôi cho mấy người chôn cùng!"
Khuôn mặt dữ tợn của Dạ Lăng Hàn khiến bác sĩ sợ hãi, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu kia.
"Dạ thiếu, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực."
Cửa phòng cấp cứu lại đóng lại, tâm của Dạ Lăng Hàn lại một lần nữa treo lên.
Hắn ngồi trên ghế ở phòng cấp cứu, mặt đầy hoảng loạn với sa sút.
Trên hành lang yên tĩnh, nhưng trong lòng hắn như sóng cuộn biển gầm mãi không thể bình tĩnh được.
Nhớ lại gần đây thân thể Kỷ Nhiên có sự thay đổi lớn đến như vậy hắn lại cảm thấy mình thật hồ đồ.
Kỷ Nhiên ăn cơm nhiều hơn, lại nôn nghén liên tục, mùi trên người cũng khác....tất cả dấu hiệu đều cho thấy em ấy đang mang thai.
Tại sao lại ngu ngốc cho rằng em ấy không thể sinh con?
Tinh thần của Dạ Lăng Hàn căng sắp đứt, không thể ngồi im được.
Hắn đứng lên đi đi lại lại.
Không biết đứng đó được bao lâu, sau đó phòng cấp cứu mới được mở ra.
Dạ Lăng Hàn bước nhanh đến: "Thế nào rồi?"
Bác sĩ nói: "Đứa nhỏ tạm thời được bảo vệ!"
"Cái gì là tạm thời?" Dạ Lăng Hàn mặt lại trùng xuống: "Ông nói rõ ràng tôi xem nào!"
"Còn cần phải quan sát thêm một thời gian nữa. Lúc này bệnh nhân cần nghỉ ngơi đầy đủ, không thể hoạt động mạnh, cũng không thể làm chuyện thân mật. Qua ba tháng sẽ không còn vấn đề gì."
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng thở ra, tinh thần treo lên mới được thả xuống.
"Kỷ Nhiên thế nào rồi?"
"Thân thể của cậu ấy vẫn luôn rất yếu, cần phải bồi bổ cho tốt."
Trong khi bác sĩ nói chuyện, Kỷ Nhiên được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra.
Hắn bước nhanh đến, nhìn Kỷ Nhiên nằm trên giường bệnh, mắt nhắm tịt, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
Dạ Lăng Hàn muốn chạm mặt cậu, ngón tay gần đến mặt lại dừng lại.
Kỷ Nhiên yếu ớt như vậy, giống một món đồ sứ chạm vào là vỡ.
Trong ngực Dạ Lăng Hàn phát đau, hắn nhắm mắt lại thu hồi tay.
Kỷ Nhiên được đưa đến phòng VIP nhưng mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Dạ Lăng Hàn vẫn luôn ở bên cậu không rời.
Nhà lớn Dạ gia gọi đến rất nhiều nhưng hắn vẫn không có nghe.
Không gọi được cho hắn, Dạ Vân Bình gọi cho Chu Tân - thư kí của Dạ Lăng Hàn, lệnh cho cậu tóm Dạ Lăng Hàn về.
Chu Tân điều tra biết Dạ Lăng Hàn ở bệnh viện thì lập tức đánh xe tới.
"Dạ thiếu, ông chủ bảo cậu về nhà."
Chu Tân lo lắng: "Hẳn là có chuyện rất quan trọng, hay là cậu cứ trở về một chuyến xem sao."
"Đúng là nên trở về!"
Dạ Lăng Hàn đứng lên, cúi người hôn lên môi Kỷ Nhiên một cái.
Hắn nhìn Chu Tân nói: "Tìm mấy người đáng tin một chút đứng canh ở đây, cấm bất kì ai thăm hỏi. Mỗi người vào phòng bệnh, kể cả nhân viên y tế, đều kiểm tra một lượt cho tôi. Lúc tôi không có ở đây phải đảm bảo em ấy luôn luôn an toàn."
"Dạ thiếu, tôi hiểu rồi!" Năng lực làm việc của Chu Tân rất tốt, dựa theo chỉ thị của Dạ Lăng Hàn phái người trông coi Kỷ Nhiên.
Trước khi đi, Dạ Lăng Hàn hỏi Chu Tân: "Việc tôi nhờ cậu điều tra đến đâu rồi?"
"Dạ thiếu, hỏa hoạn ngày đó đúng là cậu Kỷ bị người trói lại. Trên đường bọn bắt cóc còn đổi xe, thả cậu Kỷ trong kho hàng rồi rời đi luôn. Lửa kia hẳn cũng là do bọn hắn châm. Sau đó nói có hai người nhiệt tình đến cứu, nhưng không để lại bất cứ thông tin gì, chỉ thanh toán tiền viện phí rồi rời đi ngay."
Chu Tân nói: "Những tên bắt cóc cậu Kỷ tôi vẫn đang tra, tạm thời chưa rõ thân phận."
Chuyện này chắc chắn không đơn giản đến vậy!
Đội cứu hoả đã tra qua, có người đã tẩm xăng xung quanh nên mới dẫn lửa lớn như vậy.
Dưới ngọn lửa lớn như thế, người nhiệt tình đó lại không gọi cứu hoả mà lao vào cứu người trước, điều này rõ ràng không bình thường.
Lông mày Dạ Lăng Hàn nhíu chặt, trầm giọng nói: "Tiếp tục điều tra, bắt hết bọn khốn đó cho tôi. Còn nữa, điều tra hai người kia một chút."
Chu Tân đáp: "Tôi sẽ đi điều tra ngay."
Dạ Lăng Hàn trở lại nhà lớn Dạ gia, vừa vào cửa Dạ Vân Bình đã chất vấn hắn: "Tại sao anh vẫn ở bên Kỷ Nhiên? Ly hôn rồi vẫn còn dây dưa làm gì? Anh nói sao với Cam Duệ? Nói sao với Cam gia?"
"Kỷ Nhiên mang thai!"
Dạ Lăng Hàn thản nhiên buông câu này, nhưng đối với Dạ Vân Bình và Đoạn Dịch Chân lại như sét đánh ngang tai, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sao Kỷ Nhiên lại mang thai? Rõ ràng đã nói sẽ không sinh con được mà?
Đoạn Dịch Chân nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: "A Hàn, rốt cuộc là sao? Con đã nói Kỷ Nhiên sẽ không sinh được mà? Sao đột nhiên lại mang thai?"
"Trước đó là do đứa bé quá nhỏ nên chẩn không ra. Lần này bác sĩ đã chẩn đoán chính xác, đứa bé đã được gần một tháng."
Chỉ cần nghĩ đến Kỷ Nhiên đang mang thai con của hắn, trong lòng của Dạ Lăng Hàn lại mềm.
Nhưng Dạ Vân Bình với Đoạn Dịch Chân lại không vui vẻ.
Sắc mặt hai ông bà khó coi.
Người đầu tiên mở miệng là Dạ Vân Bình: "Sắp đến lúc anh kết hôn với Cam Duệ rồi, trong khoảng thời gian này thu liễm một chút. Về phần Kỷ Nhiên, trước cứ để cậu ta trong biệt thự của anh đấy, chờ nó sinh xong rồi cho nó một khoản tiền rồi đuổi đi."
Dạ Lăng Hàn không phản bác.
Hắn thật sự nghĩ như vậy, tạm thời giữ Kỷ Nhiên ở biệt thự, sau khi sinh xong lại tính tiếp.
"Đứa bé này đến không hợp lí lắm, chưa chắc đã phải con của con đâu."
Đoạn Dịch Chân có thành kiến rất sâu với Kỷ Nhiên, biết cậu mang thai, trong lòng liền không thoải mái, mắt bà ta trợn trắng: "Theo mẹ thấy, đợi đứa bé lớn một chút rồi chọc nước ối xét nghiệm xem có phải con của con không. Nhà chúng ta không thể vô duyên vô cớ nuôi con cho nhà người khác."
Dạ Vân Bình cũng nghĩ vậy, ông ta nói với Dạ Lăng Hàn: "Mẹ anh nói rất đúng! Việc Kỷ Nhiên mang thai tốt nhất nên kiểm tra cẩn thận!"
Dạ Lăng Hàn nhấc mắt, nhìn Đoạn Dịch Chân: "Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến chung cư của Kỷ Nhiên?"
Mặt của Đoạn Dịch Chân lập tức cứng đờ, bà ta ậm ờ nói: "Mẹ....mẹ chỉ đến xem!"
"Đến xem?" Dạ Lăng Hàn nở nụ cười, nhưng nụ cười cực kì u lãnh, làm người sởn tóc gáy: "Nhưng con thấy mẹ đến đánh em ấy, còn đánh đến suýt chút nữa thì sảy thai!"
Đoạn Dịch Chân bất an bấu chặt góc váy, cãi chày cãi cối nói: "Ai bảo nó câu dẫn con làm gì chứ! Mẹ chính là đi giáo huấn nó cho nó biết điều. Đừng tưởng mang thai con của con mà nghĩ có thể hoá phượng hoàng! Cậu ta trăm phương nghìn kế muốn vào cửa Dạ gia đấy!"
"Mẹ! Xem ra gần đây mẹ rất nhàn nhỉ, ngày mai lên máy bay, đến đảo Tô Mai nghỉ dưỡng một thời gian đi."
Giọng nói của hắn đanh thép, như đang đọc một văn kiện bình thường vậy.
Sau khi nói xong Đoạn Dịch Chân liền hét lên: "Dạ Lăng Hàn, con có ý gì? Muốn cầm tù ta sao?"
"Bác sĩ nói thân thể của Kỷ Nhiên không tốt, đứa bé vẫn còn trong thời gian nguy hiểm. Trước ba tháng vẫn phải từ từ bồi bổ chăm sóc cho tốt."
Dạ Lăng Hàn không nhanh không chậm mà nói: "Nếu mẹ ở trong nhà thì em ấy sẽ không thoải mái, em bé cũng sẽ không phát triển khoẻ mạnh được."
"Anh....Anh..." Đoạn Dịch Chân tức điên lên, hơn nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Bà ta biết Dạ Lăng Hàn đưa bà đến đảo Tô Mai chính là muốn Kỷ Nhiên hết giận.
Quay đầu nhìn Dạ Vân Bình, Đoạn Dịch Chân khóc ròng: "Ông nghe đi! Xem xem nó đang nói tiếng người hay sao? Đây là con của tôi, lại vì một đứa đâu đâu đuổi tôi đi."
Dạ Vân Bình cũng không nghĩ tới Dạ Lăng Hàn dám nói như vậy, ông ta trầm mặt cảnh cáo: "Xin lỗi mẹ anh ngay!"
Giọng điệu của Dạ Lăng Hàn càng thêm lạnh lùng, ánh mắt càng thêm âm trầm: "Mẹ, thu dọn hành lí đi. Đêm nay ngủ một giấc cho tốt, ngày mai sẽ có chuyên cơ ở sân bay đợi mẹ. Nếu mẹ không mang hành lí cũng không sao, trên đảo Tô Mai cũng không thiếu thứ gì. Chờ sau khi Kỷ Nhiên sinh xong mẹ muốn về thì về."
Đoạn Dịch Chân ngây người, bà ta trừng lớn đôi mắt nhìn Dạ Lăng Hàn.
Bà ta nhận ra bà vẫn chẳng hiểu gì về đứa con nuôi dưỡng hơn hai mươi năm này.
"Con....A Hàn sao con lại trở nên như vậy? Kỷ Nhiên mang thai thì làm sao? Nó không giữ được con nó con trút giận lên ta làm gì? Người có thể sinh con cho con rất nhiều, lại không nhất thiết cứ phải là nó."
Dạ Lăng Hàn chậm rãi nói: "Nhưng con chỉ muốn em ấy sinh con cho con."
Nỗ lực lâu như vậy, không màng tất cả để biến Kỷ Nhiên thành Omega, còn không phải là vì muốn em ấy mang thai hay sao?
Hiện tại con cũng đã có, nhưng suýt chút nữa bị mẹ của hắn làm cho không còn.
Nếu Đoạn Dịch Chân không phải mẹ hắn, đổi lại là một người khác, dám đối đãi với Kỷ Nhiên như vậy không thể chỉ đơn giản mà đến đảo Tô Mai đâu.
Dạ Vân Bình thấy Dạ Lăng Hàn chấp mê bất ngộ, giận tím mặt: "Mày đúng là thằng bất hiếu! Mau xin lỗi mẹ mày ngay!"
"Ba, tuổi của ba cũng lớn rồi, ngày mai cũng đến Tô Mai nghỉ ngơi với mẹ đi."
Dạ Lăng Hàn thong dong đứng lên.
Dạ Vân Bình nhìn hắn, Dạ Lăng Hàn thật sự cứng cánh rồi, ông ta không thể khống chế hắn được nữa.
"Dạ gia không phải do mày làm chủ."
Thanh âm Dạ Vân Bình nói ra rất lớn, nhưng không đủ tự tin.
Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười: "Phải chăng?"
Để lại hai chữ này sau đó Dạ Lăng Hàn đi lên trên tầng.
Dạ Vân Bình nhìn chằm chằm hắn, cả người run lên vì tức giận.
Nhưng ông ta biết, Dạ Lăng Hàn nói được là làm được.
Giờ đây hắn vì Kỷ Nhiên mà cho ba mẹ hắn ra đảo.
Dạ Lăng Hàn tàn nhẫn, đối với ai cũng tàn nhẫn.
Cam Duệ đứng trên tầng nhìn thấy tất cả sự việc bên dưới.
Cậu ta khẩn trương nắm chặt bàn tay, trong lòng cực kì hoảng loạn.
Bằng vào thân phận của hắn, hắn muốn có con dễ như trở bàn tay, người muốn sinh con cho hắn nhiều không đếm hết.
Nhưng hắn cố tình chỉ muốn Kỷ Nhiên sinh con cho hắn.
Đến tột cùng là vì cái gì chứ?
Còn không phải là vì thích Kỷ Nhiên, thích đến nỗi còn muốn có kết tinh của hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...