Ngoài cửa sổ, hoàng hôn nhuộm đỏ trời.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, Dạ Lăng Hàn ngắm nhìn Kỷ Nhiên nằm trong lòng, khoé môi hiện lên ý cười không giấu nổi.
Kỷ Nhiên rất mệt mỏi, gối lên cánh tay hắn ngủ say.
Hai mắt cậu nhắm nghiền, lông mày lại cau có, trên mặt đầy khẩn trương và tức giận.
Rất rõ ràng, tâm tình trước khi ngủ của Kỷ Nhiên không tốt cho lắm.
Nhưng tâm tình của Dạ Lăng Hàn thì rất tốt, cảm nhận sự mềm mại của Kỷ Nhiên sau khi ăn sạch cậu khiến hắn rất thoả mãn.
Nhớ đến trận lăn lộn vừa rồi, Dạ Lăng Hàn lại thấy chưa có đã thèm.
Kỷ Nhiên hiện tại còn ngon miệng hơn trước rất nhiều.
Hô hấp Dạ Lăng Hàn hơi nhanh, hắn cúi đầu hôn mặt với cổ Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên bị quấy, nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, khiến hô hấp của Dạ Lăng Hàn càng thêm nặng nề.
Hắn nắm cằm Kỷ Nhiên quay sang mặt hắn, hôn lên đôi môi mềm mại.
Ngón tay đan vào bàn tay của Kỷ Nhiên.
Bị Dạ Lăng Hàn làm hai lần, Kỷ Nhiên thật sự rất mệt, lúc này chỉ muốn ngủ.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không cho cậu như ý, cứ vừa ôm vừa sờ, lúc thì xoa chỗ này lúc thì sờ chỗ kia.
Kỷ Nhiên bị chọc đến bực mình, đá vào cẳng chân hắn: "Anh đủ chưa? Làm xong thì cút ngay cho tôi."
Dạ Lăng Hàn bị cậu đá thì tức giận, nắm cằm cậu: "Mấy ngày không gặp em lớn mật thật đấy."
Kỷ Nhiên đẩy tay hắn ra, vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Cậu quấn kín người, không có tâm tư cãi nhau với Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn bị nghẹn không có chỗ phát tiết, lúc chuẩn bị phát khùng thì Kỷ Nhiên đã ngủ no say rồi.
Mới đó đã ngủ rồi?
Hắn ngây người một lúc, lửa giận trong lòng vơi đi không ít.
Nhìn gương mặt ngủ say của Kỷ Nhiên trong chốc lát, Dạ Lăng Hàn xốc chăn đi xuống giường.
Miệng vết thương ở cánh tay hắn nứt ra rồi, băng gạc còn dính chút máu.
Kỷ Nhiên thật sự hung, lúc không cho hắn động vào không phải cắn thì chính là chọc vào vết thương của hắn.
Ấu trĩ như trẻ con đấy.
Nhớ lại biểu cảm trên giường của Kỷ Nhiên, đáy mắt Dạ Lăng Hàn lại hiện ra ý cười.
Sau khi mặc quần áo xong, cúi người hôn hôn trán của Kỷ Nhiên chán chê hắn mới rời khỏi chung cư.
Trước khi rời đi còn cầm chìa khoá nhà của Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên ngủ đến tối mới tỉnh giấc, vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm.
Cậu đột nhiên giật mình, sau đó hung dữ lườm: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
Dạ Lăng Hàn đến bệnh viện băng bó vết thương xong lại trở về chung cư. lúc về còn cầm theo rất nhiều đồ ăn ưa thích của Kỷ Nhiên.
Hắn không ăn miếng nào, đợi Kỷ Nhiên tỉnh rồi ăn cùng với hắn.
Nhưng vừa mở mắt câu đầu của Kỷ Nhiên chính là đuổi hắn đi, khiến cho Dạ Lăng Hàn tức anh ách.
"Nhìn thấy tôi thì không vui?"
Dạ Lăng Hàn trầm mặt: "Nhưng tôi lại rất muốn nhìn em đấy!"
Kỷ Nhiên ném cho hắn ánh mắt xem thường, chuẩn bị rời giường.
Lúc cậu xốc chăn lên mới thấy, lúc này cậu chẳng mặc cái gì.
Cảm xúc buồn bực kèm theo xấu hổ xông thẳng lên đỉnh đầu của Kỷ Nhiên, cậu lập tức chui vào trong chăn, quay tứ phía tìm quần áo.
Đáy lòng thì chửi Dạ Lăng Hàn vô số lần.
Dạ Lăng Hàn nhìn khuôn mặt xanh mét của Kỷ Nhiên, khẽ cười nói: "Xấu hổ cái gì? Trên người em có chỗ nào tôi chưa thấy qua?"
Dạ Lăng Hàn bắt chéo chân ngồi đối diện, trên mặt là ý cười ngả ngớn, nhìn đến mức khiến Kỷ Nhiên bực bội.
Cậu trực tiếp xốc chăn lên, xuống giường mở tủ tìm quần áo.
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn soi từ sống lưng đến eo của Kỷ Nhiên, một đường xuống bên dưới—
Chân của Kỷ Nhiên rất thẳng, đường cong thì chẳng còn gì để chê.
Trong đầu Dạ Lăng Hàn xuất hiện hình ảnh đôi chân ấy quấn lên eo hắn, tự nhiên lại cảm thấy nóng trong người.
Thật là muốn chết!
Kỷ Nhiên không biết trong đầu Dạ Lăng Hàn đang rất muốn "lái xe".
(lái xe: thuật ngữ ý chỉ muốn làm tình)
Đáy lòng cậu thấp thỏm không yên, rốt cuộc có phải Dạ Lăng Hàn biết cậu mang thai hay không?
Nhưng xem tình hình hiện tại, hẳn là không biết.
Nếu biết đã chẳng ngồi ở đây nói chuyện nhẹ nhàng thế này.
Kỷ Nhiên phân tâm, thành ra động tác mặc quần áo chậm rì.
Dạ Lăng Hàn thấy cậu cọ tới cọ lui, có bộ quần áo thôi nửa ngày mặc cũng chưa xong, cười nói: "Nhiên Nhiên, có bộ quần áo thôi mà em mặc lâu như vậy, là đang câu dẫn tôi sao?"
Sau khi nói những lời này xong, Dạ Lăng Hàn thấy Kỷ Nhiên mặc với tốc độ cực nhanh.
Hắn nhướng mày, đi vào bếp lấy bát đũa.
"Lại đây ăn cơm."
Kỷ Nhiên không muốn ngồi ăn cơm với Dạ Lăng Hàn, nhưng cậu đói sắp xỉu rồi.
Sau khi mang thai, lượng cơm ăn thay đổi rất nhiều, còn rất nhanh đói.
Đói bụng là phải nhanh chóng ăn cơm không thì sẽ bị chóng mặt.
Đồ ăn Dạ Lăng Hàn mang đến cực kì thơm, đều là đồ ăn nhà nấu, Kỷ Nhiên nuốt nước miếng, thèm không nhịn được.
Không cần phải để cơ thể chịu khổ, Kỷ Nhiên nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn.
Dạ Lăng Hàn chẳng nói gì, đưa cho cậu một đôi đũa.
Nhìn thấy bàn ăn toàn là món ăn cậu thích, Kỷ Nhiên không rụt rè cứ thế ăn.
Cậu nhận đũa bắt đầu ăn cơm.
Dạ Lăng Hàn nhận thấy Kỷ Nhiên ăn rất nhiều, ăn nhiều hơn một bát cơm so với bình thường.
Hắn cười trêu ghẹo nói: "Xem cách ăn của em kìa, tôi còn tưởng em mang thai đấy."
Biểu tình của Kỷ Nhiên cứng đờ, nắm chặt chiếc đũa, trong lòng sợ hãi không thôi.
Dạ Lăng Hàn đang muốn thử cậu? Hay là thuận miệng thì hỏi?
"Thân thể này của em không biết cố gắng, tôi *** em nhiều như vậy mà không thể mang thai được."
Nhớ lại việc Kỷ Nhiên không thể sinh con, trong lòng hắn khó chịu cực kì.
Kỷ Nhiên nghe hắn châm chọc bản thân như thế, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, Dạ Lăng Hàn cũng không phát hiện việc cậu mang thai.
Kỷ Nhiên không cãi lại, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Kỷ Nhiên nghe lời không cãi như vậy khiến Dạ Lăng Hàn khó hiểu, chẳng lẽ Kỷ Nhiên đã nghĩ thông rồi sao?
Trên mặt hắn hiện ra đắc ý: "Hối hận? Muốn cùng tôi quay lại là không thể nào? Về sau ngoan ngoãn một chút, đừng có suốt ngày chọc điên tôi."
Kỷ Nhiên cười lạnh một tiếng: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với anh."
"Đừng mạnh miệng!" Dạ Lăng Hàn gắp đồ ăn cho Kỷ Nhiên: "Tôi biết em sẽ không thể rời khỏi tôi."
Kỷ Nhiên trực tiếp ném miếng rau cải lên bàn, dùng hành động nói cho Dạ Lăng Hàn cậu ghét hắn như thế nào.
Nhìn động tác của cậu, biểu tình của Dạ Lăng Hàn cứng đờ.
Hắn quăng chiếc đũa lên bàn, hung dữ nói: "Sẽ có ngày em phải cầu xin tôi thôi."
Dạ Lăng Hàn đóng rầm cửa, không thèm quay đầu lại nhìn.
Sau khi hắn đi, Kỷ Nhiên cảm thấy không khí trong phòng dễ thở hơn rất nhiều.
Lại vui vẻ ăn thêm bát cơm nữa.
Bụng nhỏ ăn no tròn vo, Kỷ Nhiên nằm xoài trên sofa không muốn động.
Điện thoại trên bàn cạnh sofa vang lên, Kỷ Nhiên nhìn số gọi đến - là Dung Thành.
Vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của Dung Thành: "Học trưởng, sao anh lại không lên máy bay? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Anh gặp phải một ít phiền phức, Dạ Lăng Hàn tìm được anh."
Kỷ Nhiên nói tiếp: "Có khả năng khoảng thời gian này sẽ không thể đi được."
"Học trưởng, anh đừng gấp nhé, em lập tức cho người đến cứu anh."
Dung Thành biết tính tình của Dạ Lăng Hàn, Kỷ Nhiên rơi vào tay hắn, nửa đời còn lại cũng xong luôn.
"Em đừng tới đây!" Kỷ Nhiên vội la lên: "Dung Thành, anh không thể liên lụy em được. Rất cảm ơn em đã giúp anh nhiều đến như vậy."
"Học trưởng ——" Giọng của Dung Thành nghẹn ngào: "Vậy anh phải làm sao bây giờ..."
"Không biết!" Kỷ Nhiên xác thật không có cách gì: "Được ngày nào hay ngày ấy đi."
Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
"Học trưởng, là em không đủ mạnh, không thể bảo vệ anh." Đột nhiên giọng nói của Dung Thành thêm kiên định: "Học trưởng, anh yên tâm em nhất định sẽ trở thành một người cường đại, tuyệt đối không để anh chịu uỷ khuất."
"Dung Thành, em đừng dại dột đi đối đầu với Dạ Lăng Hàn."
"Em không có dại dột! Học trưởng, bảo vệ anh là vinh hạnh của em!"
Trong lòng Kỷ Nhiên chấn động, trái tim trướng đau.
Lúc cậu đang ngây người, Dung Thành lại mở miệng nói: "Hiện giờ em chưa có tư cách đối đầu với Dạ Lăng Hàn, nhưng em sẽ nỗ lực để mạnh hơn hắn ta. Lúc đó em có thể bảo vệ anh. Học trường, hãy đợi em!"
Dung Thành cúp máy.
Kỷ Nhiên giật mình, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
*
Sau lần hoả hoạn đó, Dạ Lăng Hàn không có trở lại Dạ gia, cơ hồ ngày nào cũng ăn vạ ở nhà của Kỷ Nhiên.
Hắn để hai người chuyên phụ trách nấu ăn ở đây, sớm tối đến chung cư bồi Kỷ Nhiên ăn cơm.
Cơm nước xong lại kéo Kỷ Nhiên lên giường làm chút vận động.
Kỷ Nhiên lo lắng cho em bé, thấy hắn đến không đánh thì chính là đá.
Tính tình Dạ Lăng Hàn tốt hơn rất nhiều, ít ra cũng chịu được những cú đá của Kỷ Nhiên.
Bị Kỷ Nhiên đá khỏi giường, Dạ Lăng Hàn buồn bực đứng dậy: "Em đủ rồi đấy! Tôi không phạt em nên em lên mặt với tôi đúng không?"
Kỷ Nhiên không thèm để ý đến hắn, xoay người bọc chăn chặt chẽ rồi đi ngủ.
Dạ Lăng Hàn không sờ mó được gì, sắc mặt đen như đáy nồi, chuẩn bị nổi giận thì điện thoại rung lên.
Là điện thoại của Dạ gia, hắn đi ra phòng khách nghe.
Giọng nói mềm mại của Cam Duệ truyền đến: "Dạ thiếu, đêm nay anh có về không?"
"Không về! Phải tăng ca." Dạ Lăng Hàn thuận miệng nói cho có lệ.
"Nhưng Chu Tân nói anh không có ở công ty. Thân thể tôi không thoải mái lắm, anh có thể quay về giúp tôi được không?"
"Sao? Không tin lời của tôi?"
Giọng nói trầm lạnh của Dạ Lăng Hàn thông qua điện thoại truyền đến tai Cam Duệ, cậu biết hắn ta đang nổi giận.
Nhưng tình hình hiện tại không ổn, rất cần Dạ Lăng Hàn mới có thể vượt qua thời gian mang thai này.
"Dạ thiếu, tôi thật sự rất khó chịu——"
Cam Duệ còn chưa nói hết câu Dạ Lăng Hàn đã ngắt máy.
Nghe thấy vậy, Cam Duệ đỏ mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Đoạn Dịch Chân ngồi bên cạnh nhìn thấy Cam Duệ khóc, vỗ đùi một cái: "Cái thằng hỗn xược này!"
"Bác gái, nhỡ không giữ nổi đứa bé này thì sao?"
Tay Cam Duệ đặt trên bụng, mặt đầy nước mắt, bộ dạng thương tâm với bất lực khiến tâm Đoạn Dịch Chân đều nát.
"Tiểu Duệ! Để bác gái làm chủ cho con!"
Đoạn Dịch Chân gọi cho quản gia điều tra nơi Dạ Lăng Hàn đến.
Biết được gần đây Dạ Lăng Hàn toàn lui tới chung cư của Kỷ Nhiên, Đoạn Dịch Chân tức muốn điên: "Cái loại không biết xấu hổ, ly hôn rồi vẫn câu lấy A Hàn không buông. Thật vô liêm sỉ!"
Từ đầu Cam Duệ đã cho rằng Dạ Lăng Hàn không muốn ở cùng cậu nên mới không về nhà. Sau khi biết Dạ Lăng Hàn ở nhà của Kỷ Nhiên, cậu ta không thể tin được mà trừng lớn.
Sao lại thế? Chẳng lẽ Kỷ Nhiên không bị thiêu chết?
"Bác gái, Dạ thiếu đang ở cùng Kỷ Nhiên?"
Sợ Cam Duệ hiểu lầm Dạ Lăng Hàn, Đoạn Dịch Chân cuống quít giải thích nói: "Tiểu Duệ, con nhất định phải tin A Hàn. Nhất định là Kỷ Nhiên câu dẫn nó. Ngày mai ta đi tìm nó, cho nó biết thế nào là lễ độ!"
Có Đoạn Dịch Chân chống lưng, Cam Duệ cảm thấy đây là cơ hội tốt.
Không cần phải ra tay, lần này nhất định Kỷ Nhiên xui xẻo.
Cam Duệ không dấu vết mà châm ngòi, Đoạn Dịch Chân cực kì phẫn nộ, cũng cực kì hận Kỷ Nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Dịch Chân
mang theo người tìm tới cửa.
Bà ta chờ đến khi Dạ Lăng Hàn rời khỏi chung cư mới gióng trống khua chiêng lên tầng.
Gõ cửa. Vừa nhìn thấy Kỷ Nhiên Đoạn Dịch Chân đã chửi ầm lên: "Cái loại không biết xấu hổ. Đã ly hôn vẫn còn bám dính lấy A Hàn."
Kỷ Nhiên trả lời lại một cách mỉa mai: "Bà quản tốt con trai bà đi, là hắn cứ dây dưa với tôi đấy."
"Mày còn dám cãi!" Hôm nay Đoạn Dịch Chân tới chính là muốn gây chuyện. Bà ta ra hiệu cho bảo tiêu: "Xé cái miệng đó cho ta."
Bảo tiêu đi về phía Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên nhanh chóng né, sau đó thuận tay cầm lấy ghế dựa đánh vào người bảo tiêu.
Nhưng sức lực yếu, chẳng đả động gì đến bảo tiêu.
Mắt thấy Kỷ Nhiên gặp nguy, người giúp việc cuống quít gọi cho Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đi mua bữa sáng Kỷ Nhiên thích ăn, nhận được điện thoại lập tức chạy trở về.
Hắn vừa mới bước ra khỏi thang máy thì thấy cửa phòng mở tung, Kỷ Nhiên bị bảo tiêu giữ chặt hai tay.
Đoạn Dịch Chân thì đứng trước liên tục tát vào mặt Kỷ Nhiên.
Gương mặt của Kỷ Nhiên hằn năm vết ngón tay, khoé miệng bị nứt chảy máu.
Dạ Lăng Hàn thấy một màn này, đôi mắt hằn lên tia máu.
Hắn nắm đấm đi qua, cả người toả ra sát ý.
"Xem mày còn dám câu dẫn A Hàn không! Không biết xấu hổ, hôm nay tao phải dạy dỗ mày đàng hoàng!"
Đoạn Dịch Chân giơ tay muốn đánh tiếp thì cổ tay bị giữ chặt.
Quay đầu lại nhìn thấy Dạ Lăng Hàn.
Bà ta sợ hãi: "A Hàn! Sao...sao con đã về rồi."
"Mẹ! Có người mẹ không thể động đến đâu."
Dạ Lăng Hàn hất cánh tay của Đoạn Dịch Chân ra.
Đoạn Dịch Chân không đứng vững, suýt nữa ngã xuống đất, may có bảo tiêu đỡ lấy.
"A Hàn, con ra tay với ta?"
"Đưa mẹ tôi trở về!" Đáy mắt Dạ Lăng Hàn lạnh lẽo, bảo tiêu sợ đến mức không dám ho he.
Hiện tại Dạ gia do Dạ Lăng Hàn cầm quyền, ngày thường hắn tàn nhẫn ra sao, bảo tiêu nào dám chống lại hắn.
Bọn họ đi đến cạnh Đoạn Dịch Chân, khó xử nói: "Phu nhân, trước tiên đi về đã ạ."
Đoạn Dịch Chân tức run, bà ta không nghĩ rằng Dạ Lăng Hàn lại che chở cho Kỷ Nhiên.
Bà ta giận điên lên, vơ đại cái gì đó ném về phía của Kỷ Nhiên: "Tao đánh chết mày, cái loại không biết xấu hổ!"
Lúc Kỷ Nhiên né đi lại không để ý dưới chân.
Không cẩn thận va vào ghế dựa, mất đà ngã xuống đất.
"Nhiên Nhiên ——"
Dạ Lăng Hàn tiến lên muốn đỡ cậu, nhưng lại chậm một bước.
Kỷ Nhiên nặng nề ngã xuống, cậu cảm thấy bụng đột nhiên đau nhức
Ôm bụng, Kỷ Nhiên đau đến trán rịn mồ hôi.
"Nhiên Nhiên, đau chỗ nào?"
Dạ Lăng Hàn muốn đỡ Kỷ Nhiên dậy, nhưng sắc mặt của Kỷ Nhiên trắng bệch, biểu cảm đau đớn.
Một tay cậu giữ bụng, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
"Đau ——"
Nghe thấy Kỷ Nhiên kêu đau, Dạ Lăng Hàn gầm lên nói: "Mẹ nó mấy người còn thất thần cái gì! Mau gọi bác sĩ ngay lập tức!"
Người giúp việc lấy lại tinh thần, lập tức gọi cho bác sĩ.
Đoạn Dịch Chân trợn mắt, cảm thấy Kỷ Nhiên đang giả vờ: "Chỉ ngã thôi mà, làm như mất nửa cái mạng không bằng? Tôi nói cho cậu biết, đừng có giả vờ nữa! Cậu....."
Đoạn Dịch Chân đột nhiên trừng mắt, nhìn máu chảy ra từ phía Kỷ Nhiên.
"Máu.....Máu....Sao lại có máu! Ta căn bản không...."
Dạ Lăng Hàn thấy máu chảy ra, trong lòng bỗng cực kì bất an.
Hắn bế Kỷ Nhiên xông thẳng ra ngoài cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...