Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Màn đêm buông xuống bao phủ cảnh bên ngoài cửa sổ.

Trong phòng bệnh đèn bật sáng trưng.

Kỷ Nhiên ngồi trên giường đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc qua tên đàn ông đang ngồi ở sofa xử lý công việc cách đó không xa.

Cánh tay Dạ Lăng Hàn bị bỏng được quấn băng gạc, hắn cầm di động bằng tay không bị thương kia nói chuyện với trợ lý.

Băng gạc quấn khá dày, hẳn là bị thương không nhẹ.

Kỷ Nhiên không hiểu, bị thương nặng như vậy sao không đến bệnh viện hay về nhà nghỉ ngơi đi?

Ở đây với cậu làm gì?

Dạ Lăng Hàn không đi, Kỷ Nhiên cũng chẳng dám ngủ, nhưng đến 10 giờ tối, Kỷ Nhiên thật sự không chịu được nữa, dựa vào gối mơ mơ màng màng thiếp đi.

Dạ Lăng Hàn vội vàng xử lí công việc xong quay ra đã thấy Kỷ Nhiên an tĩnh ngủ rồi.

Trong lòng như được cái gì đó lấp đầy, cảm giác cực kì thoả mãn.

Giây phút này Dạ Lăng Hàn cảm thấy, chẳng có chuyện gì quan trong bằng việc Kỷ Nhiên bình an vô sự cả.

Chỉ cần người này an an ổn ổn ở cạnh hắn thế là đủ rồi.

Dạ Lăng Hàn buông điện thoại, đi qua ôm lấy Kỷ Nhiên, khiến cậu tỉnh giấc.

Kỷ Nhiên bừng tỉnh lại, mơ màng mở to mắt, sau khi thấy khuôn mặt người nọ, đôi mắt còn mở lớn hơn.

Theo bản năng duỗi tay muốn đẩy Dạ Lăng Hàn ra.

Dạ Lăng Hàn đoán được cậu sẽ làm như vậy, thuận thế áp vào người Kỷ Nhiên, đè cậu trên giường.

Một tay hắn giữ chặt hai cổ tay của Kỷ Nhiên, nhìn từ trên xuống nói: "Còn muốn đánh?"

Kỷ Nhiên ngọ nguậy muốn tránh: "Thả ra!"

"Không thả!" Dạ Lăng Hàn siết chặt tay Kỷ Nhiên, sấn tới bên cậu, môi dán lên môi Kỷ Nhiên: "Những lời hôm nay tôi nói với em em quên cũng nhanh thật đấy! Tôi nhắc lại cho em nghe, em dỏng tai mà nghe cho kỹ! Về sau ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, chạy nữa đánh gãy chân em."

"Đồ khốn....ưm...."

Kỷ Nhiên vừa mắng được cậu môi đã bị ngậm lấy.

Dạ Lăng Hàn hôn vừa thô bạo vừa gấp gáp, còn mang theo một chút sợ hãi.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu Kỷ Nhiên ở trong đám cháy thì sẽ như thế nào.


Chỉ cần nghĩ đến khả năng mất đi Kỷ Nhiên trái tim hắn lại đau đến khó chịu.

Kỷ Nhiên bị áp sát không thể động đậy, song lại bị Dạ Lăng Hàn tấn công mạnh mẽ khiến Kỷ Nhiên nhũn như nước.

Kỷ Nhiên giận dữ, há miệng chuẩn bị cắn nhưng bị Dạ Lăng Hàn nhanh tay giữ cằm.

"Mèo hoang nhỏ, định cắn tôi à! Thật không biết phép tắc!"

Dạ Lăng Hàn vuốt ve cằm Kỷ Nhiên, nhìn đôi mắt giận dữ của cậu, khẽ cười: "Em cứ nhìn tôi như vậy, có tin tôi lột sạch em không?"

Kỷ Nhiên tức giận đến phát run, thế mà trước kia cậu không nhận ra Dạ Lăng Hàn vô liêm sỉ như thế đấy!

Thấy Kỷ Nhiên không còn kháng cự nữa, Dạ Lăng Hàn nằm xuống bên cạnh Kỷ Nhiên, ôm chặt cậu trong lòng.

Kỷ Nhiên không nghe, lại giãy ra.

Dạ Lăng Hàn đánh vào mông Kỷ Nhiên: "Ngoan ngoãn một chút! Không thì làm một chút chuyện khác nhé?"

Biết hắn ngang ngược bá đạo nên Kỷ Nhiên không dám động đậy nữa.

Nhưng cậu không chấp nhận để hắn ôm như thế, trầm giọng nói: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Tôi muốn gì, chẳng lẽ em không biết?"

"Chúng ta đã ly hôn!" Kỷ Nhiên nhấn mạnh: "Anh với Cam Duệ cũng phải kết hôn."

"Tôi kết hôn với ai, không liên quan đến việc chúng ta ở bên nhau."

Dạ Lăng Hàn mân mê ngón tay Kỷ Nhiên, giọng điệu tuỳ ý: "Em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Trước kia ta ở bên nhau hạnh phúc biết bao, cứ thế mà ở chung như lúc trước là được!"

Trước kia hạnh phúc là do hai bên tôn trọng lẫn nhau, hiện tại anh có tôn trọng tôi chút nào không?

Tình yêu lúc trước sớm đã mất, một chút cũng chẳng còn.

Đôi mắt Kỷ Nhiên đỏ bừng, trầm giọng: "Anh đã không còn biết yêu nữa rồi, tôi sẽ không làm tình nhân của anh."

"Em lại không thể sinh con, không có cách làm vợ tôi."

Giọng điệu đương nhiên nói: " Còn nữa, thân thể này của em còn có thể kết hôn với ai? Chỉ sợ đến người bình thường còn chẳng thể thoả mãn nổi. Em như thế, ngoài làm tình nhân cho tôi ra thì làm gì còn ai muốn em?"

Khuất nhục lan tràn khắp cơ thể, Kỷ Nhiên siết chặt nắm tay.

Những điều Dạ Lăng Hàn nói đều đúng.


Bộ dạng hiện tại của cậu, Alpha không phải, Omega không phải, còn chẳng thể tính là người bình thường.

Kỷ Nhiên cười: "Dạ thiếu, cảm ơn anh đã quan tâm! Nhưng nhìn thấy anh tôi đều buồn nôn, không thể hầu hạ anh được! Mời anh đi tìm người khác."

"Thấy tôi là buồn nôn?" Dạ Lăng Hàn cười ra tiếng: "Cũng không biết là ai trên giường cầu xin tôi đ**, còn giục tôi đâm vào nhanh một chút, cầu xin tôi thoả mãn? Kỷ Nhiên, chẳng lẽ em đã quên? Cũng chỉ có tôi mới có thể thoả mãn em thôi! Sao em có thể rời khỏi tôi được?"

Trước kia tình cảm hai người nồng cháy, lúc làm chuyện đó Kỷ Nhiên thật sự có nói mấy lời này.

Lời âu yếm ái muội bị đem ra trào phúng mỉa mai khiến Kỷ Nhiên cảm thấy nghẹn ứ.

Từ đầu đến cuối Dạ Lăng Hàn đều khinh thường cậu.

Kỷ Nhiên cũng khinh thường chính mình.

Rõ ràng là Alpha mà lại cam chịu nằm dưới như Omega, hiện tại còn mang thai nữa.

Nghĩ lại tất cả, trong lòng Kỷ Nhiên khó chịu muốn chết.

Cậu dùng sức đẩy Dạ Lăng Hàn ra, đẩy xong vẫn không thấy bớt giận trực tiếp nâng chân đá vào người Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn không nghĩ tới cậu trực tiếp ra chiêu, thế là bị đá lăn xuống đất.

"Kỷ Nhiên, mẹ nó em muốn chết à!"

Dạ Lăng Hàn bị đá xuống đất, trên mặt đầy giận dữ.

Hắn vừa đứng dậy muốn dạy cho con mèo hoang không nghe lời Kỷ Nhiên một bài học, vừa đứng dậy thì thấy đôi mắt phiếm hồng của Kỷ Nhiên, tức giận trong lòng nhanh chóng bay mất.

Hắn là một người đàn ông mạnh mẽ đi so đo với một người ngoan cố làm gì?

Dạ Lăng Hàn mím môi, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: "Em còn dám đá tôi nữa, tôi lột sạch quần áo của em."

Một cái gối bay tới đáp giữa mặt.

Dạ Lăng Hàn bị đánh đến ngu người, còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy giọng nói giận dữ của Kỷ Nhiên: "Cút ngay!"

"Em lặp lại lần nữa xem!". Google‎ 𝑛ga𝔂‎ 𝑡гa𝑛g‎ —‎ 𝒯𝗥uM‎ 𝒯𝗥𝑈YE𝑵.V𝑵‎ —

Dạ Lăng Hàn cầm gối ném xuống đất, Kỷ Nhiên đã đi xuống giường túm cánh tay hắn đuổi ra khỏi cửa.

Kỷ Nhiên làm rất nhanh, động đến vết thương trên cánh tay của Dạ Lăng Hàn.


Dạ Lăng Hàn đau đến trán rịn mồ hôi, chuẩn bị phát khùng lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt sắp khóc của Kỷ Nhiên, sau đó giận cũng chẳng phát ra được.

Lúc còn đang không biết nói gì, hắn bị Kỷ Nhiên đẩy ra khỏi cửa.

Cạch!

Cửa phòng bệnh mạnh mẽ đóng lại, Dạ Lăng Hàn đứng ở hành lang vắng tanh, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt trước mặt, nắm tay siết rôm rốp.

"Kỷ Nhiên, con mẹ nó em mau mở cửa cho tôi!"

Dạ Lăng Hàn đá mạnh vào cánh cửa, phát ra một tiếng vang lớn.

Đường đường là Dạ thiếu cao cao quý quý, nào có bị đá ra cửa như thế bao giờ.

Dạ Lăng Hàn sắp điên đến nơi, nhưng Kỷ Nhiên vẫn mắt điếc tai ngơ nằm bên trong, mặc cho hắn đá cửa rầm rầm cũng không thèm để ý hắn.

Tuy rằng trong phòng VIP không gian rất lớn, nhưng tầng này vẫn còn người bệnh khác, y tá nghe thấy tiếng động lớn cuống quít chạy ra: "Dạ thiếu, cậu bình tĩnh một chút. Đây là bệnh viện, hiện giờ là thời gian nghỉ ngơi của bệnh nhân."

Dạ Lăng Hàn trừng mắt, thở hổn hển, giống như con thú phát điên lúc nào cũng có thể cắn người.

Y tá bị hắn lườm cho sợ, sợ đến mức không dám hó hé thêm câu nào.

Dạ Lăng Hàn đi qua đi lại, bực bội gãi đầu.

Hắn biết không thể ồn ào ở bệnh viện, cuối cùng nén giận không gõ cửa nữa.

Phòng bên cạnh là phòng người nhà chăm sóc cho bệnh nhân, Dạ Lăng Hàn cắn răng ở đó một đêm.

Đêm nay, Dạ Lăng Hàn ôm ấm ức đi ngủ.

Nằm trên giường mãi đến sáng mới mơ màng ngủ.

Hôm qua xảy ra việc lớn như vậy, tinh thần và thể xác của Dạ Lăng Hàn rất mệt mỏi, một giấc này ngủ rất say.

Lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Hắn mở cửa muốn đi rửa mặt, nhìn y tá cầm chăn ga mới đi vào phòng.

Lông mày Dạ Lăng Hàn giật giật, bước nhanh đến phòng bên cạnh, thấy trên giường không một bóng người.

Hắn túm lấy cánh tay của y tá: "Người ở đây đâu?"

Y tá nói: "Cậu Kỷ đã hoàn thành thủ tục xuất viện rồi ạ."

Nghe thấy Kỷ Nhiên tự tiện rời đi, Dạ Lăng Hàn giận tím mặt: "Ai cho phép em ấy đi? Vết thương của em ấy đã tốt lên sao? Bệnh viện của mấy người kiểu gì thế, không quan tâm đến người bệnh hay sao!?"

Y tá nhỏ bị hắn quát đến sửng sốt, khuôn mặt bị doạ đến trắng bệch.

"Em ấy đi từ bao giờ?" Bị ánh mắt đáng sợ của Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm, y tá run run rẩy rẩy nói: "Hôm...sáng sớm hôm nay đã rời đi rồi.."

Đêm qua bị đuổi ra khỏi phòng vẫn còn chưa hết giận, bây giờ lại bị Kỷ Nhiên chọc điên.


Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn mang theo bảo tiêu đi đến chung cư của Kỷ Nhiên bắt người.

"Mẹ nó em có bản lĩnh thật đấy, còn dám chạy?"

Dạ Lăng Hàn đè Kỷ Nhiên trên cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên cường của cậu: "Tôi đối xử với em tốt quá rồi đúng không? Em không coi lời tôi ra gì nữa rồi?"

Nhân lúc Dạ Lăng Hàn chưa tỉnh giấc, Kỷ Nhiên chạy về nhà dọn đồ chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng cậu không ngờ Dạ Lăng Hàn chạy đến nhanh như vậy.

"Thả ra!"

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Không cho em biết điều, em lại quậy trên đầu tôi!"

Dạ Lăng Hàn cầm tay Kỷ Nhiên, ném cậu lên giường.

Ba phát liền cởi xong quần áo của Kỷ Nhiên.

Dạ Lăng Hàn cúi người hôn Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên nghiêng đầu né không cho hắn thân mật, nhưng sức lực chênh lệch khiến cậu không thể thoát được.

Dạ Lăng Hàn cũng cảm nhận được Kỷ Nhiên yếu hơn trước đây rất nhiều.

Đều là Alpha, sức mạnh của hai người không cách nhau mấy. Trước kia Kỷ Nhiên giận lên, một Dạ Lăng Hàn đúng là không khống chế được cậu.

Nhưng bây giờ đã khác, Kỷ Nhiên giờ mềm như bông, lúc phản kháng còn chẳng bằng Omega.

Dạ Lăng Hàn không cho rằng sau khi bị hắn đánh dấu khiến sức mạnh của Kỷ Nhiên giảm sút.

Hắn cười khẽ nói: "Nhiên Nhiên, chiêu lạt mềm buộc chặt này của em dùng vui không?"

Kỷ Nhiên xấu hổ giận dữ lườm hắn, hận không thể một đấm đấm chết tên đàn ông trước mặt này.

Cậu không phải không muốn phản kháng, mà căn bản chẳng có sức mà phản kháng.

Sau khi mang thai thể lực yếu đi rất nhiều.

Đặc biệt là lúc ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn, cơ thể còn khát khao muốn hắn động chạm.

Kỷ Nhiên lên mạng tra, đây là phản ứng bình thường sau khi mang thai.

Nhưng phản ứng này đối với cậu chỉ đem lại nhục nhã mà thôi.

"Anh cút!" Kỷ Nhiên trừng đôi mắt đỏ ửng.

"Đừng giả vờ. Em không phải đang rất muốn tôi sao?"

Dạ Lăng Hàn cởi thắt lưng: "Tôi đây sẽ phục vụ em chu đáo."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui