Dạ Lăng Hàn xuống tay rất mạnh, cái tát kia làm khoé miệng Kỷ Nhiên rạn nứt, miệng chảy máu tươi.
Nhưng không thể đập tan nụ cười khinh miệt của cậu.
Dạ Lăng Hàn giơ tay muốn đánh tiếp, Kỷ Nhiên chẳng sợ hãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo khinh thường, khiêu khích nhìn hắn.
Như là đang muốn nói "Ngoại trừ chỉ biết đánh ra, anh còn làm được gì nữa không?".
Bàn tay giơ lên cao, cuối cùng lại không thể hạ xuống.
Vân Tử Thu nắm lấy cổ tay Dạ Lăng Hàn, khuyên nhủ: "Lăng Hàn, bớt giận đi!"
Sau đó cúi đầu đưa mắt ra hiệu với Kỷ Nhiên, ý nói cậu đừng chọc tức Dạ Lăng Hàn nữa.
Dạ Lăng Hàn bị Vân Tử Thu kéo qua một bên.
Vân Tử Thu rót rượu nhét vào tay hắn: "Ra ngoài chơi là phải vui vẻ, không cần thiết làm lớn chuyện. Ở đây có rất nhiều người xinh đẹp thú vị mà...."
"Cậu kia! Lại đây!" Vân Tử Thu chỉ vào một Omega xinh đẹp vẫy cậu đến đây, Omega lập tức đi đến ngồi cạnh Dạ Lăng Hàn.
Vân Tử Thu nói: "Phục vụ Dạ thiếu cho tốt vào."
"Dạ thiếu!" Omega cười quyến rũ, xiên một miếng dưa đưa đến miệng Dạ Lăng Hàn.
Nghĩ đến cảnh Kỷ Nhiên ngồi trên đùi của Lưu Hạo Toàn mỉm cười với thằng đó, Dạ Lăng Hàn vừa bực vừa khó chịu, hắn tức giận liền ôm eo Omega đó, kéo cậu ta nằm sát vào lòng, sau đó cúi đầu ăn miếng dưa trong tay cậu.
Dạ Lăng Hàn giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, hết thảy đều muốn làm Kỷ Nhiên khó chịu.
Hắn không tin, Kỷ Nhiên nhìn thấy hắn như vậy sẽ không tức giận.
Sau đó sẽ cầu xin hắn hồi tâm chuyển ý?
Dạ Lăng Hàn liếc qua người bên cạnh—
Kỷ Nhiên đang cầm một xấp tiền trong tay, đang lẩm bẩm đếm tiền.
Mặt Dạ Lăng Hàn cứng đờ, bàn tay siết chặt run lên.
Hắn cảm thấy bản thân giống như tên hề trong rạp xiếc, ngày hôm nay liên tục diễn hài trước mặt Kỷ Nhiên chỉ vì muốn cậu chú ý đến hắn, nhưng người ta căn bản không có tâm tư đi quan tâm.
Mượn tiền còn không thèm nhờ hắn nữa cơ mà!
Omega trong lồng ngực lại lấy một miếng trái cây, chuẩn bị đút cho Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, ăn trái cây."
Ánh mắt cậu ta mang theo mời gọi, giống như mèo con làm nũng chờ được vuốt ve, nhưng khi thấy tròng mắt đỏ đậm của Dạ Lăng Hàn tràn ngập sát ý, biểu tình lập tức cứng đờ.
Dạ Lăng Hàn đẩy mạnh Omega nọ ra, nắm lấy cánh tay Kỷ Nhiên kéo sát vào lồng ngực.
Ngón tay nắm lấy cằm cậu, nâng mặt cậu lên cao.
Kỷ Nhiên miệng vẫn còn vết máu, nhưng con người lại mạnh mẽ vô cùng.
Dạ Lăng Hàn nghiến răng ken két: "Em yêu tiền đến vậy sao?"
Kỷ Nhiên đẩy tay hắn ra, cầm tiền trên bàn nhét hết vào túi, cười ngả ngớn: "Yêu tiền có gì mà không tốt?"
Nói chuyện tình cảm chỉ thấy đau lòng, nói chuyện tiền bạc thì không như vậy.
Lúc trước nếu cậu cũng vì tiền của Dạ Lăng Hàn mà bám dính hắn, hiện tại cũng sẽ không làm bản thân tổn thương đầy mình như bây giờ đi.
"Em chính là loại người ai đưa tiền đều có thể đè."
Dạ Lăng Hàn nói rất khó nghe, mặt Kỷ Nhiên không cảm xúc lạnh lùng mà nói: "Đúng thế! Đưa tiền là có thể làm! Dạ thiếu, ngài cũng nên thanh toán cho tôi phí hầu hạ mấy hôm trước nhé."
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán co giật, mắt như có tia chớp xẹt qua, sắc bén làm người ta sợ hãi.
Vân Tử Thu hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy Kỷ Nhiên thật là lợi hại.
Lời này mà cũng dám nói ra, cũng không sợ Dạ Lăng Hàn thật sự đùa chết cậu sao?
Dạ Lăng Hàn hoàn toàn bị chọc giận, nắm cánh tay Kỷ Nhiên kéo ra khỏi phòng KTV.
Nhìn bóng lưng phẫn nộ rời đi của Dạ Lăng Hàn, Tề Châu thò lại gần hỏi Vân Tử Thu: "Sẽ không chết người chứ?"
Vân Tử Thu cong cong khóe môi: "Hẳn là không! Dạ Lăng Hàn cãi nhau với người tình nhỏ của hắn cũng chẳng phải một hai lần."
"Nhìn dáng vẻ này, chỉ sợ không có lần sau." Tề Châu rót rượu cho Vân Tử Thu.
Trong phòng lại khôi phục ầm ĩ như ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...