Dạ Lăng Hàn vẫn luôn ngóng trông mẹ tròn con vuông, nhưng Vân Dật lại sinh con trai, hơn nửa ngày hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Giấy kết hôn của hắn không có rồi.
"Dạ tổng, tiểu thiếu gia đáng yêu lắm! Trông rất giống Vân thiếu."
Hộ sĩ nói một câu khiến Dạ Lăng Hàn lập tức lại tinh thần, hắn cười đến xán lạn: "Mau đưa cho tôi bế."
Không có con gái thì có con trai, con trai cũng rất tuyệt, chỉ cần là Vân Dật sinh hắn đều thích.
Hộ sĩ đưa tã lót giao cho Dạ Lăng Hàn.
Bé con nhắm mắt ngủ, ngũ quan thật sự giống như hộ sĩ nói, rất giống Vân Dật.
"Đứa bé này giống vợ tôi như đúc, lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp!"
Tiếc nuối vì không có con gái đã sớm bị Dạ Lăng Hàn quẳng ra sau đầu, hiện tại sự chú ý của hắn đã hoàn toàn đặt vào con trai.
Có bé con giống hệt người mình yêu, đối với Dạ Lăng Hàn mà nói đó là cảm giác kì diệu khó tả.
Tuế Tuế lớn lên giống hắn, đứa thứ hai lại giống Vân Dật, hai đứa nhỏ đều có bóng dáng của bọn họ, đây là sinh mệnh thần kỳ.
Dạ Lăng Hàn kích động đến lệ nóng quanh tròng, vành mắt đều đỏ.
Vân Tử Thu cùng Hạ Nguyên Đán đi qua nhìn em bé.
Hạ Nguyên Đán mặt mày hớn hở: "Dạ tổng, bé con nhìn đã biết có tướng hạnh phúc rồi!"
"Con trai cũng không tồi. Hai đứa con trai đều có thể kế thừa gia nghiệp, như vậy Tuế Tuế cũng có thể giảm bớt gánh nặng. Chẳng qua đời này của Dạ tổng không có con gái." Vân Tử Thu nhịn không được khoe mẽ: "Người anh em, cậu nhìn tôi đi, nam nữ đều có."
Dạ Lăng Hàn cúi đầu nhìn con, không chút để ý mà nói: "Con gái cậu sớm muộn cũng đến ngày phải lấy chồng, đến lúc đó cậu đừng khóc quá khó coi là được."
Vân Tử Thu chết lặng, câm nín không nói được gì.
Dạ Lăng Hàn hòa một ván, ôm con quay về phòng. Hắn đưa bé con cho bảo mẫu, sau đó quay về phòng sinh.
Hạ Nguyên Đán cùng Vân Tử Thu đi nhìn em bé, Dạ Lăng Hàn thì chờ ở cửa.
Một tiếng sau, cửa phòng sinh mở ra, hộ sĩ đẩy Vân Dật ra ngoài.
Dạ Lăng Hàn lập tức chạy đến: "Vợ ơi, em thấy trong người sao rồi?"
Giọng nói của Vân Dật có chút yếu ớt: "Em không sao, chỉ là có hơi choáng váng đầu."
Dạ Lăng Hàn đau lòng muốn chết: "Tại sao lại thấy đau đầu?"
Hắn nhìn về phía bác sĩ: "Bác sĩ, sao lại thế này? Sao vợ tôi lại thấy đau đầu?"
Bác sĩ nói: "Dạ tổng, ngài không cần quá khẩn trương, sinh xong vốn sẽ bị hao thể lực, cần phải tĩnh dưỡng tốt một thời gian."
"Vợ à, em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, con có anh lo rồi."
Dạ Lăng Hàn đưa Vân Dật đến phòng nghỉ, giúp cậu đắp chăn đàng hoàng.
Vân Tử Thu và Hạ Nguyên Đán đến nhìn Vân Dật chút liền rời đi.
Dạ Lăng Hàn vuốt khuôn mặt tái nhợt của Vân Dật buồn bã nói: "Từ nay về sau nhất định anh sẽ dùng biện pháp phòng tránh thật tốt, tuyệt đối sẽ không để em mang thai nữa đâu."
Vân Dật liếc mắt nhìn hắn: "Em cũng không nghĩ sẽ lại sinh con cho anh."
Dạ Lăng Hàn chăm sóc Vân Dật toàn bộ thời gian mang thai, biết cậu mang thai vất vả như thế nào.
Quan điểm hiện tại của hắn đã thay đổi, không giống trước kia luôn ích kỷ, có con hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là người hắn yêu luôn luôn bình an.
Huống chi, hiện tại hắn có hai đứa con, coi như nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
"Nhiên Nhiên, chúng ta không sinh nữa! Hai đứa con là vừa đẹp rồi." Dạ Lăng Hàn nắm tay Vân Dật nói: "Con của chúng ta là con trai, có thể kế thừa gia nghiệp, như vậy Tuế Tuế cũng bớt nhiều gánh nặng. Sản nghiệp trong nhà không thể để một mình Tuế Tuế quản lí được, như vậy vất vả cho thằng bé quá."
Đáy mắt Vân Dật hiện lên giảo hoạt: "Không phải anh tâm tâm niệm niệm muốn con gái sao? Sao lại từ bỏ rồi?"
Dạ Lăng Hàn rất kiên định mà nói: "Từ bỏ! Hai đứa con trai cũng tốt. Nếu như em sinh con gái, anh không nỡ cho con bé đi quản lí công ty, con gái nên sống vui vẻ, ở nhà tiêu tiền là được rồi."
Vân Dật hỏi: "Đây thật sự là mong muốn của anh?"
Dạ Lăng Hàn son sắt thề: "Đương nhiên! Anh thích con trai!"
"Vậy lần đánh cược này là em thắng."
Nghe Vân Dật nhắc tới đánh cược, vẻ mặt Dạ Lăng Hàn đau khổ: "Nói là giữ lời, lần này là anh thua."
Vân Dật nói: "Giấy kết hôn không cần nữa?"
Tuy rằng Dạ Lăng Hàn không cam lòng, nhưng cũng biết chính mình không thể cưỡng cầu quá nhiều.
Vân Dật có thể một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, còn sinh cho hắn đứa con thứ hai, đây là sự ban ân lớn nhất đối với hắn, hắn nên thấy đủ.
Còn giấy kết hôn, nhất định là một ngày nào đó cũng sẽ về tay thôi.
Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay Vân Dật: "Chỉ cần anh đối xử tốt với em và bọn nhỏ, một ngày nào đó em sẽ cam tâm tình nguyện cùng anh đi đăng kí kết hôn thôi. Mặc kệ bao lâu, anh đều có thể chờ."
Vân Dật ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt Dạ Lăng Hàn tràn đầy ôn nhu, biểu tình của hắn vô cùng chân thành.
Hiện tại Dạ Lăng Hàn thật sự khác với trước kia, Vân Dật không còn nhìn thấy sự ích kỷ, tự cao tự đại trên người hắn nữa, thay vào đó là sự giàu có trách nhiệm, cùng thật sự toàn tâm toàn ý mà yêu cậu.
Vân Dật hơi câu môi: "Anh đi xem con thay tã chưa."
"Có bảo mẫu trông rồi." Dạ Lăng Hàn cầm tay Vân Dật áp lên má: "Anh muốn ở đây chăm sóc em."
"Vậy anh mau bế con đến đây, em muốn nhìn con."
Dạ Lăng Hàn rất nghe lời đến phòng bên cạnh bế con về.
Bé con đang nhắm mắt ngủ, ngoan cực kì.
Dạ Lăng Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ của bé con nói: "Nhiên Nhiên, thằng bé giống em lắm, lớn lên nhất định sẽ rất đẹp."
"Anh mở chăn ra xem chút, em cảm thấy con cần thay tã rồi."
Vân Dật nói cái gì thì chính là cái đó, Dạ Lăng Hàn đi lấy tã mới.
Hắn kéo băng dính, nhẹ nhàng rút tã cũ ra.
Tuế Tuế là do một tay Dạ Lăng Hàn nuôi lớn, thay tã giấy, tắm rửa cho trẻ con hắn làm rất thành thạo.
Dạ Lăng Hàn nhanh nhẹn đổi tã giấy, xong xuôi liền nói: "Được rồi! Thay tã xong rồi, em xem thằng bé ngoan chưa kìa, lúc thay tã cũng không nhúc nhích."
Vân Dật bất đắc dĩ nhìn hắn: "Anh không cảm thấy không đúng chỗ nào à?"
Dạ Lăng Hàn đột nhiên ngẩn ra, hắn đứng phắt dậy: "Đây là con gái mà. Nhất định là bế nhầm rồi."
"Bác sĩ làm ăn kiểu gì thế này? Trẻ con cũng bế nhầm được! Con của anh đâu."
Dạ Lăng Hàn trầm mặt, chuẩn bị xông ra ngoài——
Vân Dật túm chặt tay áo hắn: "Con không bị ôm nhầm."
"Vừa nãy thay tã anh nhìn thấy rồi. Đây là con gái mà."
Thần sắc của Dạ Lăng Hàn nôn nóng: "Nhất định là ôm nhầm rồi! Nhất định có người muốn bế trộm con của chúng ta."
"Em đẻ con gái."
Nghe thấy Vân Dật nói, Dạ Lăng Hàn cả người đều ngốc, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Nhiên Nhiên, em...... Em nói cái gì?"
Ngón tay của Vân Dật nhẹ nhàng sờ má con gái, mỉm cười nói: "Đây là con gái của chúng ta."
Dạ Lăng Hàn bừng tỉnh, khó trách Vân Dật vẫn luôn bảo hắn thay tã.
Rõ ràng nhóc hư hỏng này cố ý lừa hắn mà.
"Nhiên Nhiên, em lừa anh!" Dạ Lăng Hàn bất đắc dĩ nhìn cậu: "Em thật là quá xấu tính rồi!"
Vân Dật nói: "Ai bảo anh trước đây luôn bắt nạt em, đương nhiên em muốn tìm cơ hội báo thù."
Dạ Lăng Hàn yêu chết cái biểu tình nghịch ngợm của cậu, cúi người hôn lên môi cậu: "Anh để em bắt nạt cả đời."
Đáy lòng Vân Dật đầy ngọt ngào.
Cậu cùng Dạ Lăng Hàn dây dưa nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được đón nhận hạnh phúc.
"Ai!" Dạ Lăng Hàn đột nhiên nặng nề mà thở dài: "Vừa rồi ở cửa phòng sinh anh còn khiêu khích Vân Tử Thu. Hắn nói anh không có con gái, cả đời này cũng không thể có nam nữ song toàn. Anh nói với cậu ta rằng lúc con gái đi lấy chồng thì đừng có khóc. Hiện tại những lời này trả lại toàn bộ cho anh
"Sau 18 tuổi sẽ phân hoá giới tính, nếu con gái chúng ta là Alpha sẽ không tồn tại vấn đề lấy chồng. Con trai phân hoá thành Omega cũng phải lấy Alpha hoặc Beta." Sau khi Vân Dật khuyên giải, tâm trạng của Dạ Lăng Hàn nháy mắt tốt lên.
Hắn gọi cho Vân Tử Thu nói cho hắn tin tức này, không tránh được chuyện tự trào phúng nhau.
Vân Dật bế con một lát liền đưa cho bảo mẫu bế về phòng bên cạnh.
Dạ Lăng Hàn thấy thần sắc Vân Dật mệt mỏi liền nắm tay cậu, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, bé con có anh với bảo mẫu chăm sóc rồi, em không cần lo lắng. Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Mới vừa sinh xong Vân Dật thật sự mệt, cậu vừa nhắm mắt đã ngủ luôn.
Chờ sau khi Vân Dật ngủ say, Dạ Lăng Hàn mới sang phòng bên cạnh nhìn con.
Nhìn con gái đáng yêu nằm trong nôi, Dạ Lăng Hàn cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Hôm sau, Tuế Tuế đến bệnh viện thăm Vân Dật cùng em gái.
Tiểu gia hỏa vui vẻ muốn chết, ghé vào giường em bé nhìn không chớp mắt.
"An An đáng yêu quá! Trông thật xinh đẹp."
Tuế Tuế duỗi tay nhỏ muốn sờ má em gái, lại sợ đánh thức em gái đang ngủ, cuối cùng đành rút tay về
"Con được làm anh trai rồi!" Tuế Tuế kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Sau này con sẽ bảo vệ em gái."
Dạ Lăng Hàn xoa đầu nhỏ xù xù của thằng bé: "Con trai bố trưởng thành thật rồi."
"Tất nhiên rồi ạ! Con là nam tử hán." Tuế Tuế giơ nắm đấm nhỏ của mình lên trời.
Buổi tối Dạ Lăng Hàn đăng Weibo chúc mừng tiểu thiên kim chào đời, cư dân mạng nhiệt liệt chúc mừng hắn thành công có danh phận.
Đọc bình luận Dạ Lăng Hàn mới nhớ ra, hắn có thể đăng kí kết hôn với Vân Dật rồi.
Đây là tin tức cực kì tốt.
Dạ Lăng Hàn tìm Vân Dật thực hiện đánh cược: "Nhiên Nhiên, lúc chúng ta đánh cược nói nếu sinh con gái thì sẽ đi đăng kí kết hôn. Anh đã xem lịch rồi, 18 tháng sau là ngày lành, chúng ta đi đăng kí kết hôn là đẹp."
Vân Dật ngước mắt nhìn hắn: "Cược gì cơ?"
Dạ Lăng Hàn kinh ngạc: "Chúng ta cược nếu sinh con gái em sẽ kết hôn với anh mà. Không phải là em đã quên rồi đó chứ?"
Vân Dật nói: "Em không nhớ là có chuyện này."
"Bảo bối Nhiên Nhiên của anh, em đừng làm anh sợ mà."
Dạ Lăng Hàn ôm ngực: "Em có nghe thấy không? Trái tim anh đang vỡ vụn. Con gái cũng không nhìn được muốn chúng ta sớm kết hôn kìa em, nếu không con gái sẽ không nhìn mặt chúng ta đâu. Nhiên Nhiên, em đồng ý với anh đi! Anh thề, nhất định sẽ đối xử với em và con thật tốt."
Vân Dật liếc mắt nhìn hắn: "Việc kết hôn chẳng lẽ không báo cho anh của em một chút sao? Thủ tục không cần chuẩn bị sao? Tháng sau sao có thể kịp?"
Dạ Lăng Hàn sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu: "Chuẩn bị, nhất định phải chuẩn bị! Anh đây lập tức đi gọi cho anh trai."
"Tin tức cực lớn!"
Dạ Lăng Hàn kích động nhào qua đi, ôm lấy Vân Dật mạnh mẽ mà hôn vài cái.
Mặt Vân Dật ửng đỏ, thẹn thùng đẩy hắn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...