Lưng Vân Dật dựa vào vách tường, khuôn mặt đỏ ửng tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt đầy kháng cự khiến Dạ Lăng Hàn hụt hẫng, hắn đau lòng.
Vân Dật không tin hắn....
Nhưng chuyện này trách ai được bây giờ? Tất cả đều do những chuyện ngu ngốc hắn làm đã bóp chết sự tin tưởng của Vân Dật giành cho hắn rồi.
Dạ Lăng Hàn hổ thẹn: "Nhiên Nhiên, những chuyện trước đây là anh sai, xin em hãy tin anh lần cuối cùng này thôi. Chén canh hôm nay không hề có thuốc kích thích phát tình. Nếu em không muốn anh, anh sẽ không chạm vào em. Anh đi lấy thuốc ức chế cho em."
Vân Dật cắn môi, cố nhịn sự khó chịu trong người, thấp giọng nói: "Thuốc ức chế ở trong túi áo khoác của tôi."
Đuôi mắt Dạ Lăng Hàn xẹt qua mất mát, nhưng rất nhanh đã lên tinh thần, lần này không được, sẽ có lần sau...... Hắn chờ được, chờ đến ngày Vân Dật nguyện ý trao cho hắn.
Vân Dật phát tình cũng ảnh hưởng rất lớn đến Dạ Lăng Hàn, hắn lấy lại bình tĩnh, áp chế dục vọng trong lòng rồi bế Vân Dật lên: "Anh không làm gì đâu, chỉ đưa em về phòng thôi."
Bốn năm phát tình, không chỉ có cơ thể, mà tinh thần của Vân Dật cũng bị dày vò theo.
Vân Dật tựa đầu vào ngực Dạ Lăng Hàn, mùi pheromone của Alpha quẩn quanh chóp mũi, mùi hương ấy vừa dễ chịu vừa khiến người khác yên tâm.
Cậu tham lam hít ngửi, vùi mặt vào hõm cổ của Dạ Lăng Hàn cảm nhận mùi hương của hắn.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy hành động của Vân Dật, cúi đầu thấy hai mắt cậu nhắm lại, vì hô hấp nhanh nên lông mi hơi run rẩy giống như cánh bướm, quạt nhẹ vào tim của hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, bế Vân Dật đi nhanh về phòng.
Dạ Lăng Hàn lục áo khoác Vân Dật lấy thuốc ức chế.
Hắn đưa thuốc ức chế cho Vân Dật: "Nhiên Nhiên, đây là thuốc ức chế."
Vân Dật ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh phủ một lớp sương mờ, đôi mắt mê ly mê hoặc người khác: "Anh sẽ lại lừa tôi nữa sao?"
Dạ Lăng Hàn ngẩn ra, ngay sau đó liền nhanh chóng lắc đầu: "Tin anh đi, từ nay về sau anh tuyệt đối sẽ không lừa dối em."
Vân Dật nhìn hắn, khuôn mặt hơi phiếm hồng dần đỏ ửng lên: "Thuốc ức chế không có hiệu quả."
"Vậy đổi loại khác nhé? Để anh gọi cho chú Vân dặn người đưa thuốc tới đây, Nhiên Nhiên, em cố nhịn một chút......"
Dạ Lăng Hàn nói còn chưa nói xong tay đã trống không, thuốc ức chế đã bị Vân Dật lấy đi.
"Đi ra ngoài!"
Vân Dật đá Dạ Lăng Hàn ra ngoài cửa, nhớ lại những lời cậu vừa nói lại càng thêm xấu hổ.
Nhưng mà.....Tại sao Dạ Lăng Hàn....hắn...hắn lại như một tên ngốc thế này chứ!?
"Nhiên Nhiên, em đừng bực! Anh đi ngay đây, anh......"
Dạ Lăng Hàn vừa nói vừa đi ra ngoài, nhưng hắn vừa đi được vài bước, trong đầu đột nhiên loé lên.
Vừa rồi Vân Dật nói rằng thuốc ức chế kia không có hiệu quả, đó chẳng phải là...... Dạ Lăng Hàn điên cuồng chửi hắn đúng là thằng ngốc trong đầu.
Hắn xoay người nhào lên giường, đè Vân Dật dưới thân: "Nhiên Nhiên, thuốc ức chế của anh có hiệu quả. Em dùng thử một lần xem, nhất định sẽ khiến em hài lòng."
Mùi tin tức tố trên người Dạ Lăng Hàn đột nhiên ập đến, giống như một tấm lưới phủ kín lên người Vân Dật.
Toàn thân cậu gào thét muốn được âu yếm, đôi tay run rẩy đẩy người Dạ Lăng Hàn: "Anh...... Anh mau đi ra ngoài!"
"Không được." Dạ Lăng Hàn chơi xấu: "Điều cuối cùng của hiệp định em quên rồi sao, bảo bối?"
Vân Dật đỏ mặt, trừng mắt nhìn Dạ Lăng Hàn, nhưng chẳng đáng sợ, ngược lại giống như đang nũng nịu với hắn.
Dạ Lăng Hàn không nhịn được nữa, cúi người hôn lên bờ môi của Vân Dật.
Hắn kìm nén dục vọng muốn ăn sạch người dưới thân, cẩn thận mà hôn Vân Dật, giống như đang hôn báu vật quý giá nhất thế gian này.
Trước giây phút chuẩn bị đi vào, Vân Dật đẩy Dạ Lăng Hàn ra: "Đeo bao."
Dạ Lăng Hàn lập tức lấy bao cao su đã chuẩn bị ra đeo vào.
"Đeo hai cái."
"!?"
Nghe thấy Vân Dật nói, Dạ Lăng Hàn bĩu môi: "Nhiên Nhiên, như vậy không sướng."
"Không đeo thì lăn."
Vân Dật xoay người muốn lấy quần áo, Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay cậu, thỏa hiệp nói: "Được được, anh đeo hai cái."
"Chỉ được làm một lần."
Vân Dật chưa nói hết câu Dạ Lăng Hàn đã tách hai chân của cậu ra. dương v*t của hắn đâm vào trong Vân Dật, thoải mái mà rên rỉ: "Nhiên Nhiên ——"
Vân Dật che miệng hắn không cho hắn gọi tên của mình, như vậy cậu mới không xấu hổ.
Không thể nói chuyện, Dạ Lăng Hàn liền liếm vào lòng bàn tay của Vân Dật, ngón tay, cổ tay...... Một đường liếm xuống đến hai đầu v* của cậu.
"Đừng mút."
Vân Dật bị hắn liếm mút đến nhũn, mỗi câu nói ra đều rên rỉ không rõ chữ.
"Bảo bối, anh muốn mút. Anh hận không thể liếm mút toàn bộ cơ thể em."
Dạ Lăng Hàn cực kì vô lại khi ở trên giường, Vân Dật không cho hắn âu yếm chỗ nào, hắn liền chọn chỗ đó rồi liếm mút khiến Vân Dật nỉ non mắng hắn.
"Dạ Lăng Hàn, anh là tên khốn."
Vân Dật muốn đẩy hắn ra không cho hắn tới gần, Dạ Lăng Hàn chẳng biết xấu hổ đẩy hông điên cuồng: "Bảo bối, mùi của em thật dễ chịu. Ah.... Ngoan nào, tách chân ra."
"Dạ Lăng Hàn!"
Vân Dật tức giận gọi tên hắn, đổi lại được một cái hôn lưỡi đến không thở nổi.
Dạ Lăng Hàn đã thay đổi ở rất nhiều khía cạnh, nhưng chỉ có chuyện làm tình là không thay đổi chút nào. Vân Dật bị hắn chịch đến nỗi không còn sức lực để mà mắng.
Hai tiếng sau, Vân Dật đá vào người Dạ Lăng Hàn: "Lăn ra hành lang ngủ."
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ chân của Vân Dật đưa lên môi hôn: "Nhiên Nhiên, chân của em thật đẹp. Ngoan nào, banh chân để anh vào."
"Tránh ra!" Vân Dật rút chân về.
Trên người hắn đã đổ đầy mồ hôi, mồ hôi cùng mùi tin tức tố ngửi vào cực kì hứng tình.
Đặc biệt là trong mùi hương này có mùi tin tức tố của Vân Dật, khiến dương v*t vừa mới bắn ra của Dạ Lăng Hàn lại bắt đầu cương cứng.
"Nhiên Nhiên, có phải kì phát tình của em vẫn còn đúng không? Chúng ta làm lần nữa."
Dạ Lăng Hàn sà đến gần Vân Dật, môi sắp sửa được hôn lại bị Vân Dật chặn lại.
"Dạ Lăng Hàn, anh đừng có quá đáng, anh đã hứa chỉ làm một lần."
Vân Dật mệt rã rời, trên người không còn một chút sức lực nào.
Đây nào có phải giúp cậu vượt qua kì phát tình, đây là kì phát tình của Dạ Lăng Hàn thì có!!!
"Nhiên Nhiên, mặt em vẫn còn đỏ quá, nhất định là kì phát tình vẫn còn."
Dạ Lăng Hàn nghiêm túc nói, tay lại cực kỳ hạ lưu, một tay hắn xoa núm vú của Vân Dật, một tay vuốt ve dương v*t nhỏ của cậu, môi cũng không rảnh rỗi lại bắt đầu hôn.
"Ưm...... Dạ Lăng Hàn, anh......"
Vân Dật chưa nói hết bị Dạ Lăng Hàn nuốt hết vào miệng.
Giường lớn lại tiếp tục rung lắc, cửa phòng ngủ đến tận nửa đêm mới mở ra.
Dạ Lăng Hàn bị đá ra ngoài, cửa bị đóng sầm lại.
"Nhiên Nhiên ——"
"Vợ ơi ——"
"Mở cửa cho anh đi!"
Dạ Lăng Hàn khoác áo ngủ ra sức gõ cửa, nhưng Vân Dật không mở cửa cho hắn.
Trong phòng tắm, hai chân Vân Dật run đến không đứng vững được.
Dạ Lăng Hàn khốn nạn, rõ ràng nói làm một lần, nhưng kết quả làm đến tận ba lần.
Tuy lần nào cũng đeo bao, nhưng mỗi lần đều rất lâu, Dạ Lăng Hàn cũng bắt cậu đổi nhiều tư thế nữa.
Vân Dật cảm thấy người không phải của cậu nữa rồi, tắm xong liền vịn tường đi ra ngoài.
Dạ Lăng Hàn mặt dày gõ cửa xin tha, Vân Dật mắt điếc tai ngơ với sự xin tha của hắn.
Cái tên này, xứng đáng ngủ ngoài hành lang.
Vân Dật ngủ đến cực kì ngon, Dạ Lăng Hàn thì lại ngủ không được.
Vừa rồi vẫn còn được ôm vợ yêu mềm mụp, trong nháy mắt lại cô đơn ngủ ngoài hành lang.
Quản gia rất chu đáo chuẩn bị chăn gối cho hắn, ngựa quen đường cũ trải trước cửa phòng ngủ: "Cậu chủ, giường chuẩn bị xong rồi, cậu ngủ sớm đi nhé."
Quản gia nhảy nhót rời đi.
Nhìn chăn màn quen thuộc, Dạ Lăng Hàn lại nghẹn ngào muốn khóc.
Tháng này hắn ngủ ở đây bao nhiêu lần rồi. Ngủ ngoài hành lang chỉ thấy có lần đầu tiên, chưa có thấy lần cuối cùng.
"Nhiên nhiên ——"
"Vợ ơi ——"
"Mở cửa cho anh đi em!"
"Anh sai rồi!"
Gần nửa đêm, biệt thự yên tĩnh, chỉ có tiếng Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng xin tha thứ.
Vân Dật trong phòng đã sớm ngủ, không biết nam nhân bên ngoài đáng thương tới cỡ nào.
Dạ Lăng Hàn lại một lần nữa ngủ ngoài hành lang.
Trường hợp này tuần nào cũng có, quản gia với người giúp việc nhìn nhiều cũng đã thành quen rồi.
6 rưỡi Dạ Lăng Hàn đúng giờ rời giường, người giúp việc tới dọn chăn gối cho hắn.
Chờ Dạ Lăng Hàn rửa mặt xong thấy cửa phòng vẫn đóng chặt.
"Nhiên Nhiên, em dậy chưa?"
Dạ Lăng Hàn dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, lỗ tai mới vừa dán lên thì cửa phòng mở ra.
Cả người hắn đổ xuống, đụng phải người Vân Dật.
Dạ Lăng Hàn phản ứng cực nhanh, thuận tay ôm ngang eo Vân Dật bế quay vào phòng, dùng chân đá mạnh cửa.
Vân Dật bị hắn đè vào góc tường, tức giận nhìn hắn: "Buông ra!"
"Đừng giận anh!" Dạ Lăng Hàn dỗ dành hôn chóc chóc lên môi Vân Dật: "Tối hôm qua là anh không đúng! Anh nhịn lâu quá rồi nên mới không khống chế được, lần sau sẽ không như thế đâu."
Vân Dật thấy hắn đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ thế càng tức hơn, chỗ nào không khống chế được, anh không muốn khống chế thì có.
"Sẽ không có lần sau."
"Không được." Dạ Lăng Hàn nâng cằm cậu lên, hôn lấy hôn để: "Về sau em phát tình phải đi tìm anh."
Vân Dật: "Đừng động tay động chân."
Dạ Lăng Hàn khẽ cười nói: "Vậy anh nói chuyện."
Cúi đầu, lấp kín môi Vân Dật.
Dạ Lăng Hàn với Vân Dật ở trong phòng rất lâu, hắn vừa nói ngọt vừa bày ra thái độ tốt, coi như mới dỗ dành xong vợ của hắn.
Hot searh Weibo là chuyện tình yêu của Vân Dật với Dạ Lăng Hàn, hai người không ai phủ nhận, đương nhiên chính là thừa nhận.
Sau khi hot search nổ ra, đủ thể loại truyện về Dạ Lăng Hàn với Vân Dật xuất hiện.
《 Tổng tài bá đạo cùng tiểu kiều thê Alpha của hắn. 》
《 Chó săn lớn ngạo kiều cùng vợ yêu diễm lệ lạnh lùng không nói chuyện xưa》
《 Khiếp sợ! Lão bà của ta là Alpha》
《 Hai A gặp nhau tất có một chịu 》
......
Rảnh rỗi không có gì làm là Dạ Lăng Hàn lại đi lướt siêu thoại đọc.
Chỉ cần hắn xuất hiện, Weibo lập tức bùng nổ.
Nhân viên kỹ thuật phải tăng ca khóc không ra nước mắt, cuối cùng bất đắc dĩ nói: Dạ tổng, Vân thiếu gọi ngài về ăn cơm!
Dạ Lăng Hàn: 【 Hôm nay tham gia liên hoan phim Cannes, tôi không có chỗ ăn cơm o(╥﹏╥)o vợ yêu dấu, chừng nào thì em mới về? 】
Bình luận này của Dạ Lăng Hàn lập tức kêu gọi sự chú ý.
Phía dưới sôi nổi gắn thẻ Vân Dật bảo cậu sớm về nhà cho Dạ tổng ăn cơm.
Sau khi Vân Dật từ Cannes trở về, Dạ Lăng Hàn lại ngủ hành lang.
Từ sau lần phát tình đó, Vân Dật không còn tránh né Dạ Lăng Hàn nữa, lá gan của Dạ Lăng Hàn càng lúc càng lớn, từ chỉ ôm ấp liền thăng cấp lên lăn giường luôn.
Thời gian Vân Dật phát tình không có cố định, có khi là nửa tháng, có khi là một tháng, một tháng cũng có thể đến hai, ba lần.
Tối hôm nay bầu không khí quá tốt, Dạ Lăng Hàn không nhịn được đè vợ xuống.
Vân Dật bị Dạ Lăng Hàn léo nhéo xin xỏ cũng ỡm ờ đồng ý.
Dạ Lăng Hàn vô cùng hưng phấn đè Vân Dật ra chịch đến quá nửa đêm, đang lúc sung sướng nhất Vân Dật cảm thấy lạ lạ liền đẩy Dạ Lăng Hàn ra nói: "Anh rút ra đã, hình như....hình như...."
Đến lúc này rồi Dạ Lăng Hàn sao có thể rút ra được, hắn đẩy hông như điên, đâm rút kịch liệt rồi bắn ra, Vân Dật cảm nhận được một dòng nhiệt ấm nóng chảy vào——
"Dạ Lăng Hàn, cái tên ngốc nhà anh!"
Trên mặt Vân Dật vẫn ửng hồng, nhưng ánh mắt lại hoảng loạn.
Cậu đẩy Dạ Lăng Hàn ra, hoảng loạn kiểm tra......
Đến khi gối ôm đập vào mặt, Dạ Lăng Hàn mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khoái cảm, lúc này hắn mới nhận ra bao cao su bị rách. Không phải kì phát tình nên hắn chỉ đeo một cái, ai mà ngờ lại dễ rách đến thế này.
"Nhiên Nhiên, đây là ngoài ý muốn, anh cũng không biết cái này chất lượng kém như vậy."
Sớm biết thế này thì không đeo bao còn hơn, Dạ Lăng Hàn âm thầm ảo não.
Mắt Vân Dật phiếm hồng, hoảng đến run người.
Có thể mang thai hay không?
Sau khi mang thai có phải sẽ lại sinh con cho Dạ Lăng Hàn đúng không?
Dạ Lăng Hàn thấy cậu hốt hoảng đến vậy liền ôm cậu an ủi: "Bảo bối, hôm nay không phải ngày phát tình của em, không có gì xảy ra đâu."
"Nếu có thì phải làm sao bây giờ?" Vân Dật hận chết tên Dạ Lăng Hàn này, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến làm tình.
"Có con đương nhiên tốt rồi, anh thích trẻ con. Chúng ta sinh một bé gái thì sao? Tuế Tuế còn đang rất muốn có em gái đấy!"
Dạ Lăng Hàn còn chưa nói xong, Vân Dật đã nhặt quần áo lên ném vào người hắn: "Cút đi!"
"Nhiên Nhiên, em đừng giận. Chuyện hôm nay cũng không thể trách anh được."
Dạ Lăng Hàn uỷ khuất, áo mưa bị rách đâu phải lỗi của hắn 😞?
"Từ giờ cách xa tôi ra một chút, nếu không tôi cắt cái đó của anh luôn đấy."
Vân Dật một chân đá hắn ra ngoài, cửa phòng lại đóng lại.
Dạ Lăng Hàn luống cuống mặc quần áo, bắt đầu gõ cửa: "Em yêu, anh sai rồi! Vợ ơi, mở cửa cho anh đi!"
Ở dưới tầng, quản gia cùng người giúp việc giơ tay ra tính: Lần thứ ba trong tuần này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...