Tuế Tuế gọi một tiếng "Mẹ" khiến tất cả những người ở đây ngốc thành một đám.
Người xem nháy mắt bùng nổ, sau đó điên cuồng bình luận.
【 Cục cưng Tuế Tuế vừa gọi gì thế? A a a a! Tôi nghe được cái gì? 】
【 Ai có thể nói cho tôi biết mẹ là sao không? Sao lại thế này? 】
【 Anh trai nhà tôi là Alpha mà, sao lại có thể đi làm mẹ kế chứ. 】
【 Dạ tổng quả nhiên là nhắm vào anh trai nhỏ mà đến mà. 】
【 Tôi ngửi thấy mùi gian tình! 】
【 Để tôi bình tĩnh một chút, ngực tôi đau quá. 】
【 Hai người tôi yêu nhất đã trở thành một nhà. 】
【 Anh em cùng đánh hổ, bố con cùng ra trận. 】
【 Tuế Tuế: Bố, ở trong chương trình con thích một chú. Dạ tổng: Để bố theo đuổi hắn đem mẹ về cho con. Tuế Tuế: Bố là nhất! 】
......
Tại trường quay phát sóng trực tiếp, người phản ứng đầu tiên là Dung Thành.
Hắn cong lưng mỉm cười nói với Tuế Tuế: "Bạn nhỏ, cháu rất thích thầy Vân đúng không! Chú cũng cảm thấy rất thân thiết với thầy Vân!"
Trong thời gian gần đâu, Dạ Lăng Hàn không ngớt lời kể với Tuế Tuế về tình yêu trước kia của hai người bọn họ.
Đương nhiên, yêu hận tình thù chỉ nói tình yêu, không nói thù hận.
Sau khi đã bị bố tẩy não, Tuế Tuế ở nhà toàn gọi Vân Dật là "mẹ."
Nói nhiều thì trở thành thói quen, hôm nay nhìn thấy Vân Dật nhất thời không kịp nghĩ nhiều liền thuận miệng gọi mẹ luôn.
Tuế Tuế rất lo lắng Vân Dật sẽ giận dữ không để ý tới bé nữa, nghe thấy Dung Thành nói liền lập tức nói: "Chú rất giống mẹ của con, con thích chú nhất."
Dung Thành coi như giải vây cho Tuế Tuế với Vân Dật, đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: "Các bạn nhỏ đều đã đến rồi. Các vị khách mời, giờ chúng ta sẽ bắt đầu phân tổ."
Bốn bạn nhỏ được giáo viên đưa qua một bên, lúc rời đi Tuế Tuế còn lưu luyến không rời nhìn Vân Dật. Từ lúc vào cửa đến giờ còn chưa thèm liếc bố một cái nào.
Khu bình luận lại lại lại điên rồi.
【 Nhóc này thật sự đến nhận mẹ rồi! 】
【 Có chú là không cần ba ba luôn.】
【 Dạ tổng à nếu anh còn không mau ra tay, con của anh sẽ bị bắt cóc. 】
【 Anh trai nhỏ, anh có thiếu trẻ con to xác không? Em có thể! 】
【Trước cứ gọi ba ba đi! 】
【 Lầu trên, cậu đúng là không biết xấu hổ. Đúng không! Vân Dật ba ba! 】
【 Các cậu nên suy xét kĩ một chút, tôi đang nghĩ ai trên ai dưới mới là vấn đề. 】
【 Trên dưới không quan trọng. Mỗi ngày một người, cuối tuần rút thăm. 】
......
Bắt đầu phân tổ, lần này phân tổ các bạn nhỏ ai nhanh nhất có thể đồng đội.
Suy xét đến thể lực chênh lệch giữa bé trai và bé gái, hai bé gái sẽ có thêm năm giây.
Sau khi nghe rõ quy tắc thi đấu, Tuế Tuế nắm chặt tay nhỏ, biểu tình tràn ngập mong chờ.
Nhất định bé phải ở cùng chú, không đúng, cùng mẹ ở cùng một đội.
Ai cũng không thể cướp mẹ của bé.
Dạ Lăng Hàn nhìn con trai nhà mình, nghiêng đầu hỏi Vân Dật: "Bảo bối nhỏ, em cảm thấy thằng bé sẽ chọn em hay chọn anh?"
Cái câu "Bảo bối nhỏ" khiến Vân Dật chói tai muốn chết, cậu trực tiếp bơ Dạ Lăng Hàn đi đến bên cạnh Tả Hựu Trạch nói: "Có người lại phái gián điệp nhỏ đến đấy! Cậu tự mà cầu nguyện đi."
Tả Hựu Trạch vẻ mặt như đưa đám: "Em muốn phản kháng đến cùng."
Vân Dật mỉm cười, nụ cười kia lộ ra nham hiểm, giống như một con hồ ly xảo quyệt: "Vận mệnh nói: Không, cậu không muốn!"
Tả Hựu Trạch nói: "Anh Vân Dật, không ngờ anh lại như vậy! Anh không thương xót cho em gì hết."
"Tôi không thương cậu sao? Làm gì có."
Vân Dật đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt cong lên rõ ràng là đang cười.
Nhìn thấy cậu thân mật nói chuyện phiếm với Tả Hựu Trạch đáy lòng Dạ Lăng Hàn cay muốn chết.
Trước mặt hắn vợ hắn lại vui vẻ cười đùa với thằng khác, này bảo hắn nhịn kiểu gì chứ?
Dạ Lăng Hàn đi qua, giữ chặt cánh tay Vân Dật kéo về phía mình: "Lát nữa làm nhiệm vụ, anh với em cùng một tổ."
Vân Dật giằng tay ra: "Dạ tổng, có rất nhiều người đang xem. Mong anh tự trọng một chút."
"Anh phải tự trọng cái gì?" Dạ Lăng Hàn trầm giọng: "Anh có điểm gì không tốt chứ? Anh vẫn luôn đối xử tốt với em, em không nhận ra sao?"
Vân Dật nhàn nhạt nói: "Anh không cần đối xử tốt với tôi, chúng ta không thân."
Câu "Chúng ta không thân" kia hoàn toàn chọc giận Dạ Lăng Hàn.
Tính của hắn vốn dĩ không tốt, chỉ khi gặp Vân Dật hắn mới kiên nhẫn.
Nhưng hiện tại Vân Dật giả vờ không quen biết hắn, còn lạnh lùng đối xử với hắn như vậy. Uỷ khuất với mất mát chồng chất đến cực điểm đã đến lúc bộc phát ra.
"Em nói cái gì vậy? Chúng ta không thân? Đến con cũng có rồi mà em còn nói chúng ta không thân."
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay của Vân Dật: "Em nghe rõ đây, anh không cho phép em quên anh."
"Dạ Lăng Hàn ——" Vân Dật lạnh giọng quát lớn.
Tả Hựu Trạch với Dung Thành thấy tình hình không ổn, mỗi người kéo một người ra.
Dung Thành nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Thầy Vân, bây giờ đang phát sóng trực tiếp."
Cũng may lúc Dạ Lăng Hàn với Vân Dật nói chuyện, máy quay đang chiếu về phía bốn bạn nhỏ.
Tả Hựu Trạch đỡ bả vai Vân Dật kéo về phía sau lưng.
Hắn nhìn chằm chằm Dạ Lăng Hàn, đáy mắt hiện lên tức giận: "Dạ Lăng Hàn, anh không cần khinh người quá đáng. Anh thật sự cho rằng thủ đô này là thiên hạ của anh sao, anh muốn thế nào liền thế đó?"
Vừa rồi nghe thấy câu kia của Dạ Lăng Hàn, Tả Hựu Trạch cảm thấy hắn đã coi Vân Dật trở thành người vợ đã mất của hắn. Loại lời nói "Đến con chúng ta cũng có rồi" mà có thể nói ra được thì chứng tỏ tinh thần của Dạ Lăng Hàn không bình thường.
Muốn nổi điên thì tìm người khác, đừng có đến gây hoạ cho anh Vân Dật của hắn.
"Mau bỏ tay của cậu ra." Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cánh tay đang đỡ bả vai Vân Dật của Tả Hựu Trạch, hận không thể nhìn xuyên thủng cánh tay hắn.
"Anh là cái gì chứ?" Tả Hựu Trạch cười lạnh, cố ý chọc giận hắn trực tiếp vòng tay ôm lấy bả vai của Vân Dật: "Lúc tôi quen anh Vân Dật, anh còn không biết đang ở đâu đâu."
Dạ Lăng Hàn không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi đến kéo tay của cậu ta ra.
Tả Hựu Trạch giữ chặt tay hắn, không khí liền sặc mùi thuốc súng.
"Hựu Trạch!" Vân Dật trầm mặt nhìn Tả Hựu Trạch: "Đừng làm chuyện thừa thãi! Dạ tổng không để ý thanh danh, nhưng chúng ta để ý."
Tả Hựu Trạch buông tay rất nghe lời nói: "Anh Vân Dật, em sai rồi! Về sau em sẽ không bao giờ cùng chó điên tính toán chi li nữa đâu."
Hàm răng của Dạ Lăng Hàn nghiến ken két, đáy lòng âm thầm ghi nhớ Tả Hựu Trạch.
Đám ruồi bọ bên cạnh vợ cứ vo ve vo ve phiền chết đi được, nhất định hắn phải bóp chết toàn bộ.
Đạo diễn chạy tới khẩn cầu: "Dạ tổng, ngài bình tĩnh một chút. Cả nước đều đang xem đó!"
"Nếu không phải cả nước đang xem thì tôi đến cái chương trình này làm quái gì."
Một tay của Dạ Lăng Hàn đút vào túi quần: "Tôi nói qua cho ông biết, tôi đến đây chính là vì Vân Dật. Nếu ông dám đổi người, ông mà đổi tôi đi thì từ nay về sau đừng nghĩ dễ dàng sống ở cái thủ đô này."
Hai chân đạo diễn run cầm cập, thật muốn quỳ xuống trước mặt vị đại gia này.
Tả Hựu Trạch siết chặt tay: "Dạ Lăng Hàn, anh ——"
Vân Dật đè cánh tay hắn, ngăn cản hắn không kích động.
"Dạ tổng, tôi không phải chưa từng thấy đàn ông, ngài như vậy tôi thấy không hứng thú lắm."
Vân Dật cầm điện thoại gọi cho công ty, nói: "Đăng một thông báo tôi còn độc thân lên, làm sáng tỏ một chút."
Làm sáng tỏ cái gì, ai ở đây cũng rõ.
Trong ánh mắt Vân Dật nhìn Dạ Lăng Hàn chỉ có lạnh nhạt với chán ghét, không có tình yêu.
Dạ Lăng Hàn đau đến khó chịu, hắn thật muốn đem Vân Dật giấu đi, ai cũng không cho nhìn.
Hắn không tin, sớm chiều ở chung với nhau, Vân Dật vẫn có thể thờ ơ với hắn.
Nhưng sau khi mất đi, hắn mới biết được hắn yêu người này đến mức nào.
Dạ Lăng Hàn không dám, hắn thật sự sợ.
Ánh mắt bi thương của Dạ Lăng Hàn như kim chích khiến Vân Dật cảm thấy rất không thoải mái, cậu cố tình gạt đi cảm xúc khác thường ấy rồi cách xa Dạ Lăng Hàn.
Hiện tại không khí càng ngày càng quỷ dị, bốn vị đại Phật ai cũng không thể trêu vào, đạo diễn cảm thấy ông quá khổ sở rồi.
Cũng may bên các bạn nhỏ đã thi xong, đưa ra thứ tự.
Tuế Tuế đứng thứ nhất.
Kỳ Kỳ đứng thứ hai.
Đứng thứ ba là Pudding.
Hàm Hàm đứng thứ tư.
Tuế Tuế có quyền ưu tiên lựa chọn, bé không chút do dự đi đến bên cạnh Vân Dật nắm lấy tay cậu: "Chú ơi, chúng ta cùng một tổ được không?"
Nếu không có xung đột vừa rồi, Vân Dật khẳng định sẽ lựa chọn Tuế Tuế.
Nhưng lời nói kia của Dạ Lăng Hàn với đôi mắt chiếm hữu của hắn khiến Vân Dật cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cậu từ chối yêu cầu của Tuế Tuế: "Tuế Tuế, chú cảm thấy con với bố con cùng một tổ sẽ tốt hơn."
Trong mắt Tuế Tuế đầy mất mát, bé nắm lấy tay Vân Dật, im lặng đứng đó không muốn buông ra.
Nếu là quá khứ, khi mà Tuế Tuế lộ ra vẻ mặt này, Vân Dật nhất định sẽ không từ chối bé.
Nhưng lúc này đây cậu chỉ liếc qua không để ý đến Tuế Tuế.
Tuế Tuế tuy mới có 4 tuổi, nhưng bé rất thông minh.
Gần đây Vân Dật không gặp bé, bé biết thật ra mẹ không thích bé lắm.
Cuối cùng Tuế Tuế buông tay Vân Dật ra, chạy về phía Dạ Lăng Hàn.
"Bố ơi, chúng ta cùng một tổ!"
Biểu tình của bé ỉu xìu, chỉ đứng cạnh Dạ Lăng Hàn nhưng không nắm lấy tay hắn.
Tuy Vân Dật không nhìn Tuế Tuế, nhưng trái tim đã bị bé kéo đi theo luôn rồi, không có cách nào bình tĩnh lại.
Vẻ mặt đáng thương của Tuế Tuế cứ quanh quẩn trong đầu cậu, trái tim của Vân Dật như bị xé toạc khiến cậu muốn chạy đến ôm Tuế Tuế vào lòng rồi nhẹ nhàng an ủi.
Dung Thành đứng bên cạnh Vân Dật nhìn thấy cậu chau mày, ánh mắt thống khổ liền hỏi: " Thầy Vân, anh có sao không? Có phải không thoải mái ở chỗ nào hay không?"
Vân Dật nhận ra bản thân thất thố, cậu điều chỉnh tốt cảm xúc nói: "Tôi không sao."
Dung Thành nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Đây là Kỷ Nhiên, hắn dám khẳng định là như vậy. Nhưng tại sao lại tỏ ra xa lạ như vậy?
Cảm xúc, ánh mắt, thần thái, tại sao lại khác hoàn toàn với trước kia như vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuế Tuế đã mất hứng, Dạ Lăng Hàn thấy camera không chiếu đến bọn họ liền xoa đầu Tuế Tuế, thấp giọng nói: "Nhanh như vậy đã nhụt chí? Không phải nói muốn đưa mẹ về nhà sao?"
"Nhưng mẹ không có nhớ con! Mẹ không thích con!"
Tuế Tuế nói xong vành mắt đỏ bừng.
Trong lòng Dạ Lăng Hàn rất hụt hẫng.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, thời điểm gặp lại Kỷ Nhiên cậu lại không hề nhớ bọn họ.
Khi đó Kỷ Nhiên rất thương thằng bé mà.
Tại sao bây giờ lại quên sạch về Tuế Tuế như vậy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...