Một ngày qua đi, Dạ Lăng Hàn không có đến nhà xác nhận thi thể.
Hắn cực kì tin rằng Kỷ Nhiên chưa chết, nhất định đang trốn ở chỗ nào đó.
Trước kia Kỷ Nhiên cũng chạy trốn và lần nào cũng bị hắn tìm thấy, lần này khẳng định sẽ lại như vậy.
Tìm bao lâu cũng không có kết quả gì, Dạ Lăng Hàn giận muốn điên lên, đem tất cả văn kiện trên bàn quét mạnh xuống đất, hắn đạp vào cái ghế cho bớt giận, trầm giọng quát: "Tiếp tục tìm! Đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra Kỷ Nhiên!"
Chu Tân dùng mạng lưới do thám dày đặc của hắn để điều tra, tra xét nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng tra ra bọn áo đen ngày hôm đó.
Đám người đó là người của Hạ gia phái tới, mục đích chính là muốn bắt cóc Dạ Lăng Hàn.
Còn Kỷ Nhiên xác thật đã chết trong vụ nổ xe đó.
Nhưng Dạ Lăng Hàn không muốn chấp nhận kết quả ấy, hắn thậm chí còn không muốn kiểm tra DNA.
Chu Tân biết tâm trạng của Dạ Lăng Hàn, nhưng cứ trốn tránh cũng như vậy không phải biện pháp.
Cậu bạo gan nói: "Dạ thiếu, đã điều tra được, đúng là người của Hạ gia làm."
"Không có khả năng!" Dạ Lăng Hàn nói: "Lúc Kỷ Nhiên chạy trốn bảo tiêu bảo vệ em ấy không phải là người của Hạ gia."
"Hạ gia người đã thừa nhận, bọn họ vẫn luôn tiếp xúc với cậu ấy, cơ mật của công ty cũng là do cậu ấy tiết lộ cho Hạ gia, tất cả đều có chứng cứ." Chu Tân rút ra một file tài liệu đưa cho Dạ Lăng Hàn xem: "Dạ thiếu, cậu có thể nhìn một chút."
"Tôi không xem!" Dạ Lăng Hàn quẳng file tài liệu đi, giận dữ hét: "Tôi nói rồi. Kỷ Nhiên không có chết, em ấy không chết! Mau phái thêm người tiếp tục tìm!"
Chu Tân chần chừ nhìn hắn muốn khuyên nhủ một chút.
Nhưng Dạ Lăng Hàn căn bản nghe không vào, đáy mắt hắn ấp ủ cuồng nộ gió lốc, giống con thú dữ mất khống chế.
"Kỷ Nhiên sẽ không chết! Em ấy chắc chắn vẫn còn sống!"
"Em ấy trốn tôi rồi!"
"Em ấy chính là không muốn thấy tôi! Tôi biết em ấy ghét tôi nên cáu kỉnh với tôi!"
"Kỷ Nhiên nhất định không thể chết được!"
"Các cậu lại cho thêm người đi tìm đi! Tìm cẩn thận vào! Nói không chừng em ấy đang trốn đâu đó trong núi hoặc thành phố nhỏ nào đấy. Em ấy rất nghịch ngợm, thích cùng tôi chơi trốn tìm."
"Các cậu đúng là vô dụng mà! Nhiều ngày như vậy vẫn không tìm được em ấy."
Dạ Lăng Hàn đột nhiên cầm chìa khóa xe trên bàn đá cửa xông ra: "Tôi tự đi tìm! Tôi tự đi tìm em ấy! Lần này nhất định có thể tìm được em ấy."
Chu Tân thấy cảm xúc của hắn rất khác thường, lập tức khẩn trương đi theo phía sau hắn khuyên nhủ: "Dạ thiếu, cậu bình tĩnh một chút! Hiện tại cậu Kỷ ở đâu chúng ta vẫn chưa biết, cậu cứ thế đi ra ngoài không thể tìm thấy cậu ấy đâu."
"Chỉ cần tôi đi tìm nhất định có thể thấy em ấy."
Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn nhất định phải làm cái gì đó nếu không hắn sẽ điên mất.
Không có Kỷ Nhiên, hắn cảm thấy trong cơ thể như bị khoét mất thứ gì đó.
Vị trí trong lồng ngực đau đến nghẹt thở.
"Dạ thiếu, đã lâu rồi cậu chưa về nhà. Cậu trở về nhìn tiểu thiếu gia đi, nghe người giúp việc nói gần đây tiểu thiếu gia ăn uống không tốt, thường xuyên khóc mãi không dỗ được."
Chu Tân muốn phân tán chú ý của Dạ Lăng Hàn nên nhắc đến Tuế Tuế.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Thấy lời của mình có tác dụng, Chu Tân cuống quít nói: "Tiểu thiếu gia còn chưa đầy tháng nữa, hiện tại cần cậu chăm sóc. Dạ thiếu, cậu mau về nhà nhìn tiểu thiếu gia đi!"
"Tuế Tuế!" Dạ Lăng Hàn lẩm bẩm nói: "Có Tuế Tuế ở đây! Chỉ cần Tuế Tuế vẫn ở bên cạnh, Kỷ Nhiên sẽ không thể bỏ đi được."
Hắn vừa nói vừa đi về phía thang máy: "Tôi đưa Tuế Tuế theo, Kỷ Nhiên sau khi nhìn thấy thằng bé nhất định em ấy sẽ trở về."
Dạ Lăng Hàn trở lại biệt thự gặp Tuế Tuế.
Chu Tân không phải là nói dối, Tuế Tuế thật sự khóc rất nhiều, không ăn được gì cả.
Có lẽ biết hai người bố đều không ở cạnh bé, Tuế Tuế rất uỷ khuất, bẹp cái miệng nhỏ khóc oe oe.
Thấy cảnh này trái tim của Dạ Lăng Hàn như muốn vỡ vụn.
Hắn bế lấy Tuế Tuế, nhẹ giọng dỗ dành: "Tuế Tuế, đừng khóc! Bố ở đây rồi."
"Đừng khóc! Bố nhất định sẽ đưa baba của con trở về!"
"Baba của con thương con nhất! Em ấy sẽ không bỏ rơi con đâu!"
Kỷ Nhiên rất thương Tuế Tuế, thà bị ép ở bên cạnh hắn cũng không bỏ Tuế Tuế.
Dạ Lăng Hàn rất rõ, Tuế Tuế là mạng của Kỷ Nhiên.
Trừ phi Kỷ Nhiên mất mạng em ấy mới có thể không cần Tuế Tuế.
Dạ Lăng Hàn chụp rất nhiều ảnh Tuế Tuế ghép thành video đăng lên trên mạng.
Hắn không tin Kỷ Nhiên nhìn thấy sẽ không quay về.
Trong một đêm, trên hot search đều là ảnh chụp của Tuế Tuế.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên có nhiều con, việc này khiến dư luận xôn xao.
Người khác nhận con trai đều lén lút lấy về, Dạ Lăng Hàn lại ngược lại, như thể hận không thể để ai cũng biết đấy.
Dạ Vân Bình tìm tới cửa chuẩn bị hỏi tội Dạ Lăng Hàn.
Mà khi ông ta nhìn thấy Dạ Lăng Hàn ngồi trên sofa bế một đứa trẻ con thì ngây ra.
Dạ Lăng Hàn trông rất chật vật, quần áo đã vài ngày không thay, nhăn nheo mặc trên người.
Ngày xưa luôn chải chuốt bóng bẩy, không có một lọn tóc thừa trên trán.
Dưới cằm râu cũng đã mọc lún phún, rất rõ ràng mấy ngày nay hắn không có để ý gì đến cơ thể.
Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ chưa từng thấy Dạ Lăng Hàn như vậy.
Công tử hào môn chú trọng nhất là vẻ bề ngoài, lần đầu Dạ Vân Bình thấy đứa con của ông ta trông lôi thôi chật vật như này.
Càng làm cho ông kinh ngạc hơn chính là biểu cảm của Dạ Lăng Hàn, trông hắn như con rối gỗ ngồi ngây ra trên ghế.
Nếu không phải vẫn đang hít thở đều đều Dạ Vân Bình sẽ cho rằng hắn chỉ là cái xác không hồn.
Dạ Lăng Hàn bây giờ thật sự rất giống cái vỏ rỗng, linh hồn với xác thịt đã chia lìa.
Thân thể vẫn còn đó, còn linh hồn đã đi theo Kỷ Nhiên.
Dạ Vân Bình sợ sẽ xảy ra chuyện, Dạ Lăng Hàn yêu Kỷ Nhiên đến không thể khống chế được nữa rồi.
"A Hàn ——"
Giọng nói của Dạ Vân Bình hơi run, giận dữ quát khẽ: "Nhìn bộ dạng của con bây giờ xem! Trông có ra hồn người không chứ?"
Dạ Lăng Hàn như thể không nghe thấy ông ta trách, biểu cảm trên mặt không chút biến hoá.
Sắc mặt của Dạ Vân Bình rất khó coi, nghiến răng nhịn không động thủ với hắn.
Chu Tân vẫn luôn đứng canh ở biệt thự, nhìn thấy Dạ Vân Bình chuẩn bị nổi cơn tam bành, cậu lập tức đi tới hạ giọng nói: "Ông chủ, Dạ thiếu đã như vậy vài ngày rồi. Mỗi ngày chỉ ăn được ít cơm, cứ ôm tiểu thiếu gia không nói lời nào."
Dạ Vân Bình trầm giọng nói: "Để nó đến nhà xác nhận thi thể, kiểm tra cái xác một chút. Nháo đến cả thành phố đều biết, mặt mũi Dạ gia không biết giấu vào đâu nữa!"
Chu Tân khó xử nói hắn không đến nhà xác nhận thi thể, cũng không làm kiểm tra DNA luôn.
"Cái thằng mất dạy, rốt cuộc còn muốn náo loạn đến khi nào nữa? Người cũng đã mất rồi, lừa mình dối người có ích lợi gì!"
Ông đi đến trước mặt Dạ Lăng Hàn phẫn nộ quát: "Mau đứng lên cho ta!"
Dạ Lăng Hàn vẫn không nhúc nhích.
Dạ Vân Bình tức run người, cướp lấy Tuế Tuế đưa cho người giúp việc.
"Trả Tuế Tuế lại đây, nếu Nhiên Nhiên quay về không thấy Tuế Tuế, nhất định em ấy sẽ tức giận."
Dạ Lăng Hàn đột nhiên điên cuồng, cả người đều xuất hiện vấn đề bệnh trạng.
Hắn muốn cướp con trai về, nhưng mấy ngày rồi không ăn cơm, trên người không có tí sức nào.
Bước chân lảo đảo vài cái rồi ngã rầm xuống đất, cố gắng mãi không đứng dậy được.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn chật vật bò trên mặt đất, Dạ Vân Bình bị chọc điên lên luôn.
Biến bản thân thành như này luôn sao?
Không phải chỉ là một tên con trai thôi sao?
Trên thế giới này không thiếu nhất chính là người, bằng vào điều kiện của Dạ Lăng Hàn, chẳng lẽ không thể kiếm được một người nguyện ý ở bên hắn cả đời?
Chẳng lẽ không phải Kỷ Nhiên thì không sống được?
Dạ Vân Bình không quen nhìn cái dạng này của Dạ Lăng Hàn, lôi hắn đến nhà tắm.
Dạ Lăng Hàn không có sức, cứ thế bị Dạ Vân Bình ném vào nhà tắm.
Dạ Vân Bình mở vòi sen ra, xối nước vào mặt hắn: "Nhìn bộ dạng hiện tại của mày xem! Người không ra người ngợm không ra ngợm. Vì Kỷ Nhiên mà mày biến thành như này có đáng không!"
"Đáng!" Dạ Lăng Hàn co ro trên sàn nhà, tuỳ ý để nước xối vào mặt hắn, đôi môi tái nhợt lại nói thêm: "Xứng đáng! Rất xứng đáng! Em ấy xứng đáng!"
"Không có ai có thể so sánh với em ấy!"
Dạ Lăng Hàn vùi đầu vào hai tay, thân thể run rẩy không ngừng: "Bố, con hối hận rồi! Con thật sự rất hối hận! Lúc trước vì sao con không có đối xử tốt với em ấy chứ? Vì cái gì mà không làm chứ?"
Nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Dạ Lăng Hàn, Dạ Vân Bình cực kỳ khiếp sợ.
Đây vẫn là đứa con kiêu ngạo lạnh lùng của ông ta ư?
Hiện tại Dạ Lăng Hàn quá xa lạ, hắn hoàn toàn bị tình cảm khống chế.
"Kỷ Nhiên đã chết rồi! Mày nên chấp nhận cái sự thật ấy đi, không tin cũng phải tin, đây là sự thật."
Dạ Vân Bình nhấc Dạ Lăng Hàn dậy, đẩy hắn đến trước gương.
Trong gương phản chiếu bộ dáng chật vật của Dạ Lăng Hàn.
"Nhìn bộ dáng hiện tại của mày đi? Mày cảm thấy mày như vậy Kỷ Nhiên có thể trở về được sao? Hay là nói mày cứ như vậy có thể thay đổi được sự thật là nó đã chết hay sao?"
"Em ấy chưa chết!" Dạ Lăng Hàn điên cuồng mà hét lên lên: "Kỷ Nhiên sẽ không chết! Em ấy chỉ trốn đi đâu đó thôi! Em ấy hận con nên mới trốn đi!"
"Mày nói nó không chết, vậy sao không dám đi kiểm tra DNA? Thật ra mày đã sớm tin rằng nó chết rồi."
Dạ Vân Bình nói xong khiến Dạ Lăng Hàn chấn động, hắn run rẩy muốn phản bác, nhưng lời trong cổ họng nghẹn ứ không thoát ra được.
Trong lòng hắn đã tin rằng Kỷ Nhiên không còn sống, nếu không sao Kỷ Nhiên có thể mặc kệ Tuế Tuế được chứ.
Nhưng hắn không muốn chấp nhận hiện thực này.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kỷ Nhiên vĩnh viễn không còn bên cạnh hắn, trái tim của hắn giống như bị người ta xiên hàng ngàn nhát dao vậy.
Đau đớn đó khiến hắn tuyệt vọng vô cùng.
Hắn tình nguyện lựa chọn lừa mình dối người cũng không nghĩ sẽ chấp nhận hiện thực.
Dạ Lăng Hàn dựa vào gương, thân thể chậm rãi trượt xuống.
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, có chất lỏng chảy xuống ướt bàn tay của hắn.
Một người mà khi chạm vào tình yêu sẽ trở nên không giống chính mình.
Yêu vào sẽ đau.
Biểu cảm bi thương của Dạ Lăng Hàn khiến Dạ Vân Bình không đành lòng, ông khẽ thở dài ngồi xổm xuống vỗ vai Dạ Lăng Hàn: "Kỷ Nhiên đã nằm ở nhà xác rất nhiều ngày, con tính để nó cứ nằm mãi ở đấy sao? Con cho rằng có thể trốn tránh được mãi à? Có một số chuyện nên đối mặt thì phải đối mặt. Nếu con không tin Kỷ Nhiên đã chết, vậy thì đi kiểm tra DNA. Nếu con tin, vậy mau chóng tổ chức tang lễ cho thằng bé đi. Nó ở bên cạnh con nhiều năm như vậy, con cũng không thể không giữ thể diện cho nó."
Dạ Lăng Hàn nghẹn ngào, thật ra đáy lòng tràn đầy áy náy đối với Kỷ Nhiên.
Hạ gia muốn nhằm vào hắn, Kỷ Nhiên lại cõng nồi thay cho hắn.
Nghe thấy lời này của Dạ Vân Bình, Dạ Lăng Hàn bắt đầu dao động.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy, vành mắt phiếm hồng rươm rướm nước mắt.
Dạ Vân Bình vỗ vai hắn nói: "Tỉnh táo lại đi, hiện tại con không có một mình đâu, con còn có Tuế Tuế. Tuế Tuế còn chưa đầy tháng, vẫn cần con chăm sóc nó."
Rốt cuộc thì Dạ Lăng Hàn cũng chịu đứng lên, Dạ Vân Bình nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vừa đứng dậy, cửa nhà tắm đột nhiên bị đẩy ra, Chu Tân vội vã chạy vào nôn nóng nói: "Dạ thiếu, có chuyện rồi! Bệnh viện nói thi thể của cậu Kỷ bị mất rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...