Ánh lửa ngút trời, từng đợt nhiệt cuốn theo khói đặc cuồn cuộn đến.
Dạ Lăng Hàn như phát điên chạy xuống chân dốc.
Đường dốc bằng phẳng nhưng rất nhiều đá vụn.
Dạ Lăng Hàn bị ngã rất nhiều lần, trên người đầy máu vì vừa ngã nhưng bước chân hắn không có ngừng lại, thất tha thất thểu đi xuống.
Chu Tân với bảo tiêu chạy lại giữ lấy cánh tay hắn, nhưng Dạ Lăng Hàn hoàn toàn mất khống chế vùng vằng chạy đi.
Lửa lớn hừng hực cháy, mơ hồ nhìn thấy hình dáng xe hơi, nhưng không nhìn thấy người trong xe.
"Kỷ Nhiên ——"
"Kỷ Nhiên ——"
Dạ Lăng Hàn gầm lên gọi, liều mạng chạy đến chiếc xe đang cháy.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, Kỷ Nhiên đang ở trong xe, phải cứu em ấy.
Sóng nhiệt hập vào mặt của Dạ Lăng Hàn khiến hắn bị đau rát. Nhưng hắn chạy càng ngày càng nhanh.
Mắt thấy lửa đã cháy ở góc áo hắn, Chu Tân rốt cuộc không rảnh nghĩ đến hậu quả, quát lớn với bảo tiêu: "Còn thất thần làm gì? Mau kéo Dạ thiếu ra ngoài."
Bảo tiêu nhanh chóng chạy xuống, giữ chặt Dạ Lăng Hàn đang gần ngọn lửa.
Dạ Lăng Hàn như điên đánh bảo tiêu.
"Dạ thiếu, rời đi trước đã! Mấy người mau lại đây."
Chu Tân nôn nóng vạn phần.
Đám người mặc áo đen kia rõ ràng có chuẩn bị mà đến, mục tiêu chính là Dạ Lăng Hàn. Hơn nữa trong tay bọn họ còn có súng, hiện tại phải mau chóng rời khỏi đây, không phải đi xem người trong xe.
Chu Tân thấy tình hình càng ngày càng nguy, cậu chỉ huy một số bảo tiêu đứng trên dốc vây bọn người mặc đồ đen.
"Những người khác mau đưa Dạ thiếu đi! Cậu ấy không đi thì đánh ngất đưa đi, cần phải bảo đảm an toàn của Dạ thiếu."
Chu Tân ra lệnh, bảo tiêu vọt tới bên cạnh Dạ Lăng Hàn.
Ngày thường ngại thân phận của Dạ Lăng Hàn, bảo tiêu không dám thật sự đánh hắn, hiện tại vì an toàn của Dạ Lăng Hàn bảo tiêu không dám chạm trễ.
Ba người vây đến chế trụ Dạ Lăng Hàn. Một người khác giơ tay bổ về phía cổ của hắn.
Trước mắt Dạ Lăng Hàn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Dạ Lăng Hàn tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen.
"Kỷ Nhiên!"
Dạ Lăng Hàn hét lên lao từ trên giường xuống, không rảnh đi dép mà chạy ra.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Tân đang đứng ở ngoài đẩy cửa đi vào.
Dạ Lăng Hàn xông tới nắm lấy cổ áo cậu ta: "Kỷ Nhiên đâu? Em ấy thế nào rồi?"
Về sau chiếc xe đột nhiên nổ mạnh, Kỷ Nhiên sao có thể sống sót được?
Chu Tân không dám nhìn Dạ Lăng Hàn, cậu né tránh ánh mắt, thấp giọng nói: "Dạ thiếu, cậu Kỷ đang trong nhà xác ở bệnh viện."
Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn trừng lớn, trong mắt dày đặc tơ máu, hắn buông Chu Tân ra, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không có khả năng! Sao có thể!"
Hắn không tin Kỷ Nhiên sẽ chết!
Không tin!
"Mẹ nó cậu dám nói hươu nói vượn tôi giết chết cậu."
Dạ Lăng Hàn đấm Chu Tân ngã xuống đất.
Hắn chạy ra ngoài biệt thự muốn lái xe rời đi.
Nhưng hắn không có chìa khóa xe, cửa xe mở mãi không ra.
Dạ Lăng Hàn phát điên, dùng chân đạp vào cửa xe cho hả giận.
Chu Tân chạy theo ngăn Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, cậu bình tĩnh một chút."
Dạ Lăng Hàn như mắt điếc tai ngơ, hắn điên tới nỗi sắp bẻ tay nắm ở cửa xe luôn.
"Dạ thiếu, cậu Kỷ đã chết! Cậu phải chấp nhận sự thật này."
Chu Tân nói còn chưa dứt lời, Dạ Lăng Hàn lại đấm cậu ta ngã xuống đất: "Câm mồm! Tôi bảo cậu câm mồm."
"Kỷ Nhiên sẽ không chết! Em ấy sẽ không chết."
Hai tròng mắt Dạ Lăng Hàn đỏ ngầu, đáy mắt đầy bão tố: "Mấy tên bao vây đó là ai? Đưa bọn hắn đến đây."
Đám kia người đột nhiên xuất hiện, nhất định là có người lên kế hoạch đưa Kỷ Nhiên đi.
Đây là Kỷ Nhiên muốn rời khỏi hắn nên làm như vậy, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, Kỷ Nhiên khẳng định không có chết.
"Dạ thiếu, đám người đó chạy rồi."
Chu Tân giữ lấy khuôn mặt bị thương, rũ đầu bất an mà nói: "Tôi đã phái người đi tra. Nghi là người của Hạ gia."
Hạ gia với Dạ gia từ trước đến nay luôn đối đầu với nhau, thương nghiệp cùng chính giới đều xung đột với nhau.
Gần đây Hạ gia nhân lúc Dạ gia xảy ra chuyện, không phiền mà thò một chân ngáng Dạ gia.
Ngầm phái người bắt cóc rồi bắn chết Dạ Lăng Hàn không phải không có khả năng.
Nhưng Dạ Lăng Hàn lại không tin, hắn cảm thấy đột nhiên xuất hiện như vậy là có kế hoạch từ lâu.
Tại sao lại trùng hợp như vậy được, hắn vừa mới bế Tuế Tuế trở về lại gặp một đám người xuất hiện.
Lúc này Dạ Lăng Hàn đã bình tĩnh lại, hắn trầm giọng nói: "Mau tìm những tên đó cho tôi. Mau gọi tài xế, tôi muốn đến bệnh viện."
Ở trong nhà xác, Dạ Lăng Hàn thấy được thi thể.
Một cái xác bị đốt trụi, không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Dạ Lăng Hàn chỉ nhìn thoáng qua đã phủ định nói: "Đây không phải Kỷ Nhiên."
Chu Tân nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: "Bác sĩ đã kiểm tra, trên người có dấu hiệu vừa sinh, sinh mổ. Hơn nữa cơ thể còn trải qua biến đổi, còn có kia khối ngọc kia cũng ở trên người cậu ấy. Cho nên không có khả năng sai."
Xe hơi từ cao tốc lao xuống ngay lập tức nổ mạnh, thi thể này lôi từ trong xe ra, không phải Kỷ Nhiên còn có thể là ai?
Nhưng mặc dù mọi chứng cứ chứng minh đó là thi thể của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn cũng không tin.
"Kỷ Nhiên sẽ không chết! Thi thể này tuyệt đối không phải Kỷ Nhiên."
"Dạ thiếu, kỳ thật có thể tra DNA. Tiểu thiếu gia với cậu Kỷ là ruột thịt, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ biết......"
"Câm ngay!" Dạ Lăng Hàn đánh gãy lời hắn, khuôn mặt khủng bố đến cực điểm: "Không cần kiểm tra DNA, Kỷ Nhiên căn bản không chết. Nhất định là do em ấy đã bỏ trốn. Nhất định là như vậy."
Dạ Lăng Hàn không dám kiểm tra DNA, hắn sợ hắn không thể tiếp thu kết quả.
Chu Tân đoán được tâm trạng của hắn, muốn nói lại thôi.
"Mau đi kiếm Kỷ Nhiên, lục soát toàn bộ Long Tê này cho tôi!'
Mệnh lệnh của Dạ Lăng Hàn Chu Tân không dám cãi lời, chỉ có thể tăng số người tìm kiếm Kỷ Nhiên.
*
Ngoại thành kinh đô.
Bác sĩ băng bó vết thương trên trán Kỷ Nhiên xong cầm hòm thuốc rời đi.
Vân Tùng mang theo người đẩy cửa đi vào, bác sĩ gật đầu với ông.
Kỷ Nhiên nhìn Vân Tùng, lập tức nôn nóng mà nói: "Chú Vân, Tuế Tuế vẫn còn trong tay Dạ Lăng Hàn. Cháu muốn đưa thằng bé về."
"Thiếu gia, cậu không nên gấp gáp."
Vân Tùng nhìn băng gạc trên trán cậu, quan tâm nói: "Vết thương của cậu sao rồi?"
"Vết thương không có trở ngại gì ạ. Điều quan trọng bây giờ là Tuế Tuế, cháu muốn mang Tuế Tuế đi."
Sau khi Kỷ Nhiên nói xong phát hiện Vân Tùng không có trả lời cậu.
Đáy lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt nồng đậm bất an.
"Chú Vân, rốt cuộc chú có ý gì?"
Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm Vân Tùng, thấy sắc mặt ông tối tăm không rõ, hoàn toàn hiểu ra.
Từ đầu tới cuối, Vân Tùng không tính mang Tuế Tuế trở về.
Dạ Lăng Hàn tự nhiên nghi ngờ thân phận của Tuế Tuế nhất định là do Vân Tùng để lộ manh mối.
Ngay từ đầu, Kỷ Nhiên tưởng đó là trùng hợp, hiện tại nhìn thấy thái độ của Vân Tùng mới biết ông đã ủ mưu từ lâu.
Cậu lui về phía sau một bước, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Vân Tùng: "Chú Vân, chú không muốn cháu mang Tuế Tuế đi. Là chú cố ý để lộ, khiến Dạ Lăng Hàn nghi ngờ bảo bảo chính là Tuế Tuế."
Vân Tùng không tỏ ý kiến.
Sắc mặt của Kỷ Nhiên khó coi đến cực điểm: "Vì sao chú lại muốn làm như vậy?"
Vân Tùng gật đầu, thái độ cực kỳ cung kính, thậm chí có thể nói là khiêm tốn: "Thiếu gia, cậu là người thừa kế của Vân gia, là chủ nhân tương lai. Cậu là Alpha có năng lực khiến bất cứ giống cái có thể sinh con cho cậu. Về sau cậu sẽ có rất nhiều con cái, rất nhanh thôi cậu sẽ quên hết mọi đau khổ hiện tại."
Kỷ Nhiên không ngờ Vân Tùng cũng có cái suy nghĩ này, cậu gằn từng chữ một nói: "Tôi chỉ cần Tuế Tuế."
"Thiếu gia, trước khi ông chủ qua đời đã giao phó cậu cho tôi, tôi có trách nhiệm phải nâng đỡ bảo vệ cậu. Tôi không thể nhìn cậu phạm sai lầm, càng không thể để Dạ Lăng Hàn huỷ hoại cậu." Vân Tùng khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, cậu phải vì tương lai của Vân gia, vì tương lai của cậu mà suy xét. Nếu Dạ Lăng Hàn biết thân phận thật sự của cậu hắn sẽ náo đến tổng thống ở đó, cậu chưa chắc có thể thoát khỏi hắn."
(Không biết có phải nhầm không nhưng trước có nói bố của Kỷ Nhiên chưa chếc, giờ lại nói zị, tớ chưa biết kết cục như nào nên cứ để thế đã:v)
"Tôi chỉ cần Tuế Tuế, tôi nói tôi chỉ cần Tuế Tuế."
Kỷ Nhiên nắm chặt tay, đáy mắt nổi lên tức giận: "Nếu mất đi Tuế Tuế, tôi làm gia chủ của Vân gia có ý nghĩa gì? Tuế Tuế là người thân duy nhất trên đời này của tôi."
"Thiếu gia, cậu có người thân, có rất nhiều người thương cậu, yêu cậu! Trong nhà có rất nhiều người đều đang chờ cậu trở về."
Vân Tùng cúi đầu, van nài khuyên bảo: "Hãy quên Tuế Tuế đi, quên tất cả mọi chuyện ở nơi này. Cậu không phải là Kỷ Nhiên, mà là thiếu gia Vân gia —— Vân Dật."
Kỷ Nhiên chết đứng nhìn chằm chằm Vân Tùng, đáy mắt toàn là oán hận.
Cậu xoay người, không chút do dự đi ra ngoài.
Cậu không cần cái thân phận thiếu gia Vân gia ấy, cậu chỉ muốn lấy lại con của cậu thôi.
"Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?" Vân Tùng chắn trước mặt Kỷ Nhiên, chặn đường cậu.
"Chú Vân, chú mau tránh ra! Tôi không muốn động thủ với chú."
Vân Tùng giúp Kỷ Nhiên rất nhiều, Kỷ Nhiên vẫn luôn rất cảm kích ông, nhưng chuyện của Tuế Tuế đã khiến những cảm kích ấy biến mất, chỉ còn lại tức giận.
"Thiếu gia, cậu không thể rời đi!" Vân Tùng một mực không cho.
"Tránh ra!" Kỷ Nhiên quát lên, nắm tay siết rung động.
Vân Tùng im lặng không nói, thái độ lại rất kiên quyết.
Ông hao hết tâm tư lên kế hoạch hết thảy chính là muốn đưa Tuế Tuế cho Dạ Lăng Hàn, mang theo Kỷ Nhiên an toàn rời đi.
Có Tuế Tuế ở đó, Kỷ Nhiên vĩnh viễn sẽ không thể tách ra khỏi Dạ Lăng Hàn.
Vân Tùng cố ý để tên bảo tiêu xuất hiện trước mặt Dạ Lăng Hàn, khiến cho hắn chú ý rồi nghi ngờ thân phận của Tuế Tuế.
Ông ta còn cố ý tìm một thi thể đã bị cải biến, lúc xe hơi lao xuống dốc sắp xếp người đứng chờ ở đó kéo Kỷ Nhiên ra, sau khi đưa thi thể kia vào còn cố ý để lại khối ngọc.
Sau khi ô tô bốc cháy thi thể cũng vì thế mà biến dạng.
Dạ Lăng Hàn không tìm thấy Kỷ Nhiên, lại có thi thể làm chứng, hắn khẳng định sẽ tin Kỷ Nhiên đã chết.
"Thiếu gia, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi Long Tê đại lục."
Vân Tùng vừa dứt lời, Kỷ Nhiên đã đẩy ông ta ra chạy nhanh ra ngoài.
Mày của Vân Tùng nhíu chặt, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Hưng bên cạnh.
Triệu Hưng nhận lệnh, kéo theo bảo tiêu vây chặt Kỷ Nhiên.
"Tránh ra!"
"Cút hết cho tôi!"
"Cút ngay!"
......
Ngoài cửa truyền đến âm thanh gào thét của Kỷ Nhiên, một lúc sau âm thanh biến mất.
Vài phút sau, Kỷ Nhiên hôn mê được khiêng vào phòng.
Triệu Hưng đi đến bên cạnh Vân Tùng thấp giọng nói: "Ngài Vân, thiếu gia đã được đưa vào phòng. Nếu thiếu gia tỉnh lại, khẳng định sẽ rất giận. Đến lúc đó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Vân Tùng nói: "Cấy chip kí ức vào thiếu gia, sửa lại toàn bộ kí ức đi. Từ nay về sau, cậu ấy không phải Kỷ Nhiên ở Long Tê nữa, mà là thiếu gia của Vân Lai —— Vân Dật."
Từ nay về sau, trên thế giới này không còn có Kỷ Nhiên này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...