Editor: Nam Cung Nguyệt
Trên tang lễ, Du Du mặc váy đen, vẻ mặt bi thương đối diện với truyền thông, chậm rãi nói ra: "Cám ơn các vị đã quan tâm! Hung thủ đã tự thú, chồng của tôi đã được nghỉ ngơi, tin tưởng anh ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ nhận được an ủi."
"Xin hỏi, quan hệ của Bạch tiên sinh cùng Giang Tâm Di là gì?" Một ký giả hỏi.
Nghe được vấn đề này, Du Du lạnh nhạt nói: "Bọn họ không có bất cứ quan hệ gì."
Một người ký giả khác hỏi trực tiếp hơn: "Xin hỏi có phải Bạch tiên sinh là hung thủ giết chết Giang Tâm Di không?"
Điền Phương ở một bên nói với vị phóng viên kia: "Đây là tang lễ của Bạch Ngôn Sơ tiên sinh, xin đừng hỏi quá nhiều vấn đề có tính kích động, cám ơn!"
Du Du cúi đầu, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đi vào phòng nghỉ ngơi.
Sau tang lễ của" Bạch Ngôn Sơ ", truyền thông lại đưa tin: tất cả cổ phần của Bạch Ngôn Sơ đều chuyển sang cho vợ là Đường Du Du. Mà Đường Du Du cũng đã trở thành cổ đông có nhiều cổ phần nhất trong tập đoàn Hoa An, cũng lấy được sự đồng ý của hội đồng quản trị, trở thành tổng giám đốc. Mà công việc của công ty, toàn bộ do Tân Tổng giám đốc Điền Phương phụ trách.
Mà vụ án của Giang Tâm Di, cảnh sát bởi vì vẫn không tìm được hung thủ. Cuối cùng, bởi vì chưa đủ chứng cứ mà tạm thời dừng truy xét.
=== ====== ====== ===
Một tháng trôi qua rất nhanh. Hoàng hôn hôm ấy, Du Du ở một mình trong hoa viên tưới nước cho hoa hồng, lại phát hiện có vài chỗ bị héo, liền kêu: "Chị Tiên, cho tôi cây kéo."
Chỉ chốc lát sau, chị Tiên cầm một cây kéo lớn đi ra, đưa cho cô. Cô nhận lấy, rất lưu loát cắt hai cành.
Chị Tiên đứng ở một bên không hề rời đi, mà hỏi: "Tiểu thư, tháng Chín này Đồng Đồng cũng nên đi nhà trẻ chứ?"
Du Du ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái: "Ừ, đúng rồi! Tôi chút nữa đã quên chuyện này rồi."
Đồng Đồng đã sắp ba tuổi rồi, lẽ ra nên nhập đi nhà trẻ rồi. Nhưng, bởi vì gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên Du Du chút nữa đã quên chuyện này.
Thật ra thì đã sớm chọn trường học, là Bạch Ngôn Sơ cùng cô chọn.
Cô đứng ngơ ngác, suy nghĩ bay đến nơi xa.
Anh có an toàn không? Rốt cuộc anh đang ở đâu?
Mary vẫn luôn liên lạc với cô, cũng sẽ nói tin tức của Bạch Ngôn Sơ cho cô. Nhưng đều không chịu nói cho Du Du về chỗ ẩn thân của Bạch Ngôn Sơ.
Anh đi như khói bụi, không để lại bất cứ dấu vết gì liền biến mất. Đến bây giờ, cô vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này.
"Tiểu thư, cô cũng đừng đau buồn như vậy, cuộc sống luôn luôn trôi qua! Cô trẻ tuổi, lại rất xinh đẹp, còn có tiền, muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn không khó! Lại nói, cô còn có Đồng Đồng, vì Đồng Đồng, cô cũng phải phấn chấn lên." Chị Tiên vô cùng thành khẩn nói.
Du Du thu hồi ánh mắt, cười nhạt nói: " Chị Tiên, chị nói rất đúng. Tôi nên phấn chấn lên, vì con gái của tôi."
Cô quyết định ngày mai sẽ làm thủ tục nhập học cho Đồng Đồng. Dù có thế nào thì bây giờ điều cô nên quan tâm nhất là Đồng Đồng.
Sáng thứ hai, Du Du ghi danh cho Đồng Đồng. Trước đó cô đã nộp lên trên trang của trường web, chỉ cần ký tên nữa là được.
Cô giáo phụ trách việc báo danh dịu dàng cười nói: "Chào em Bạch Đồng Đồng! Hôm nay cha của con không tới sao?"
Du Du hơi nhỏ sửng sốt, sau đó cười cười: "Vâng, anh ấy rất bận rộn."
Cô giáo cất tài liệu xong, liền lấy ra quy định của trường đưa cho cô, nói: "Cảm ơn cô! Đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho Đồng Đồng tới nhập học! Tốt nhất là cả cha mẹ cùng đi, để động viên cho các em!"
Du Du cười nhận lấy, nói " Cảm ơn."
Cô chuẩn bị đi về phía xe của mình, bỗng thấy bên kia khúc quanh có một người phụ nữ trung niên vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng cô hơi hoang mang, liền quay đầu nhìn phía bên kia khúc quanh, vừa lúc thấy người phụ nữ trung niên kia hoảng hốt rụt đầu về.
Lúc này, vệ sĩ của cô đi tới, hỏi: "Tiểu thư, sao vậy? Cô nhìn thấy ai sao?"
Du Du hít một hơi nói: "Không có việc gì." Liền xoay người đi ra cửa.
Nhưng chưa đi hai bước, liền thấy sau xe có một bóng người. Cô nhìn lại, liền thấy người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt hết sức hoang mang, sắc mặt cũng trắng đi, túi vải trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Vệ sĩ của Du Du nổi lên lòng nghi ngờ, vội vàng quát người phụ nữ kia: "Làm cái gì vậy?"
Người phụ nữ kia sắc mặt tái xanh, há miệng run rẩy nói: "Tôi...tôi......"
Du Du đến gần, hỏi "Tại sao bà nhìn thấy tôi lại khẩn trương như vậy? Còn nhìn tôi chằm chằm?
Người phụ nữ kia vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi: "Đường tiểu thư! Tôi là Giang Ái Bình dì của Giang Tâm Di! Tôi...... Tôi không cố ý! Thật xin lỗi."
Thì ra là dì của Giang Tâm Di.
Vệ sĩ nghe ba chữ " Giang Tâm Di ", vội vàng bảo vệ cho chủ nhân, hỏi: "Tại sao bà lại ở chỗ này?"
Giang Ái Bình thở dài nói: "Tôi tới xem một chút trường tiểu học xung quanh đây có nhận NyNy nhà tôi hay không. Năm nay NyNy đã hơn năm tuổi rồi, tôi muốn ghi danh cho NyNy đi học."
Du Du cả kinh, hỏi: "Không phải các người đang ở Singapore sao? Sao lại trở về?"d
"Chúng tôi vẫn không quen ở bên kia! Thật ra thì cuộc sống ở bên kia của chúng tôi không được tốt, Tâm Di chưa bao giờ qua bên kia xem chúng tôi, cũng không cho chúng tôi phí sinh hoạt! NyNy lại bị bệnh, trong lòng tôi càng lo lắng! Nhưng, Tâm Di vẫn không gửi tiền cho chúng tôi, tôi lớn tuổi cũng không tiện tìm việc làm, chúng tôi sống rất khổ! Không có tiền cho NyNy chữa bệnh, từ nửa năm trước! Nhưng bác sĩ nói bệnh của NyNy không thể chữa nhanh được, phải kiên trì trị liệu còn cần rất nhiều tiền! Cuối cùng, Tâm Di cũng đã xảy ra chuyện...... Tôi cũng vậy không có biện pháp! Chỉ là NyNy rất đáng thương! Nó vô tội!"
Giang Ái Bình nói xong lòng chua xót mà khóc lên, còn không ngừng lau nước mắt. Du Du cúi đầu nhìn giày của mình, không lên tiếng.
"Đường tiểu thư, Tâm Di cũng đã bị đến báo ứng! Mặc kệ Tâm Di chết thế nào, tôi đều cảm thấy đứa bé kia đã đi tới đáy! Đó là mạng của nó, tôi không oán trời không oán đất! Tâm Di đã mang tới phiền não cho cô, làm cho cô cùng Bạch tiên sinh không vui, là tôi dạy nó chưa tốt! Là do tôi!" Giang Ái Bình tiếp tục khóc, gần như quỳ xuống.
Du Du quay đầu lại, nói: "Bà đừng khóc!" Lại hỏi, "Đứa bé hiện tại như thế nào?"
"Rất gầy! Bác sĩ nói là bệnh tim bẩm sinh!" Giang Ái Bình xoa xoa khóe mắt nói.
Du Du nắm quả đấm một cái, sau đó lấy túi Hermes của cô, từ bên trong lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Giang Ái Bình nói: "Chỗ này có 10 vạn, mật mã là sáu chín, bà cầm lấy xem bệnh cho đứa bé đi!"
Vệ sĩ ở bên cạnh vội vàng nói với Giang Ái Bình đang sững sờ: "Còn không mau cảm ơn tiểu thư?"
Giang Ái Bình lại khoát khoát tay, nói: "Không được không được! Tôi không thể lấy tiền của cô! Cái này không thích hợp!" Nói xong vội vàng quay đầu, giống như chạy trối chết. Du Du lại cầm chi phiếu lên đưa cho vệ sĩ, nói: "Giao cho cậu!"
Vệ sĩ đồng ý, cầm chi phiếu lên, bước nhanh đuổi theo Giang Ái Bình, hung hăng đem chi phiếu nhét vào trong tay bà. Giang Ái Bình xoay người, nước mắt rơi xuống. Sau đó, bà chắp tay trước ngực, nói lớn tiếng: "Tôi sẽ thắp hương bái Phật phù hộ cho Đường tiểu thư!"
Du Du gọi vệ sĩ: "Đi thôi!"
=== ====== =======
Mặc dù là tổng giám đốc, nhưng Du Du rất ít khi đi công ty làm việc. Mỗi tuần, Điền Phương sẽ báo cáo công việc cùng thị trường chứng khoán của công ty cho cô, hoặc là chỉ bàn bạc với cô khi điều động nhân sự.
Điền Phương học đệ ở đại học ở nước Mĩ của Bạch Ngôn Sơ, là người mới anh đưa từ Mĩ về. Gia cảnh của hắn ưu việt, xuất thân thế gia, có vị hôn thê đang làm tài chính, có thể nói bối cảnh đơn thuần. Cho nên, Du Du giao cho hắn quản lý công ty, cũng yên tâm.
Sáng hôm nay, Du Du uống xong cà phê lại đi xem vườn hoa, lại phát hiện có nhiều nụ hoa bắt đầu nở ra.
Trong lòng vui mừng, liền cầm điện thoại di động lên vỗ.
Chuông điện thoại di động lại vang lên, cô cầm lên nhìn là Từ Thi Thi gọi, "A lô? Tối nay tớ không có việc gì, đi xem cậu và con gái nuôi một chút?"
Du Du cười nói: "Vô cùng hoan nghênh, nhớ mang đồ ăn ngon tới!"
Để điện thoại di động xuống, lại có một tin nhắn: " Du Du, tớ đã trở về Hương thành. Buổi tối có rảnh không?"d
Đi cùng Từ Thi Thi tới rose¬mar¬ry, Du Du đã hai năm không gặp Kha Triết Nam. Bên cạnh hắn có một cô gái xinh đẹp. Tóc dài đen nhánh, làm nổi bật gương mặt trắng noãn xinh đẹp của cô ấy, làm cho cô ấy càng thêm dịu dàng mê người.
Kha Triết Nam là giới thiệu: "Đây là phụ tá của tớ cũng là bạn gái của tớ, Giang Xuyên Hội Lý Tử tiểu thư!"
Thì ra là vị này chính là hồng nhan tri kỷ của hắn ở Tokyo. Hôm nay gặp mặt, Du Du mới cảm thấy Tiểu Nam không có nhìn lầm người.
Ba người gặp mặt, rất xúc động Kha Triết Nam nhìn Du Du, than nhẹ: "Chuyện của Bạch Ngôn Sơ tớ đã nghe nói. Cậu cũng đừng quá bi thương, dù sao cuộc sống cũng trôi qua."
Du Du cười cười: "Tớ biết." Lại cảm khái nói, "Chúc mừng cậu! Ôm được mỹ nhân về."
Hắn rốt cuộc đã tìm được bạn đời của hắn, một có thể cùng hắn theo đuổi ước mơ. Đây cũng là tâm nguyện của cô.
Từ Thi Thi bưng ly rượu lên, cười nói: "! Vì hạnh phúc của Tiểu Nam chúng ta cạn ly!"
Du Du cũng bưng ly rượu lên, " Cạn ly!"
Kha Triết Nam còn nói: "Cũng vì cuộc sống mới của Du Du cạn ly!"
Du Du mỉm cười gật đầu, nói: "Vì cuộc sống mới của tớ cạn ly!"
Kha Triết Nam cùng Giang Xuyên Hội Lý Tử bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, cũng giơ ly lên.
Bốn người chạm cốc, không khí vui mừng.
=== =========
Sau khi gặp gỡ, Du Du cùng Từ Thi Thi trở về, Kha Triết Nam đưa Giang Xuyên Hội Lý Tử về.
Nhưng khi Du Du về đến nhà không tới mười lăm phút, liền nhận được đến điện thoại của Kha Triết Nam: " Du Du, cậu ở nhà không?"
"Có! Sao vậy?"
Hắn nói: "Mười phút nữa tớ sẽ đến nhà cậu, chờ tớ một chút."
Không đợi cô nói, hắn liền cúp máy. Du Du để điện thoại xuống, ngồi trên ghế sa lon.
Cô mơ hồ cảm thấy, hình như Kha Triết Nam có chuyện muốn nói với cô. Mới vừa rồi ngay trước mặt Giang Xuyên Hội Lý Tử cùngTừ Thi Thi, không dễ nói ra.
Cô đi vào phòng của Đồng Đồng, thấy Đồng Đồng đang cùng chị Tiên làm bài tập thủ công. Kể từ khi đi học, Đồng Đồng càng thêm trở nên hoạt bát càng thêm hiểu chuyện. Vừa về tới nhà thì sẽ nói với cô hôm nay giáo viên dạy cái gì?
Nhìn Đồng Đồng ngày càng khỏe mạnh và vui vẻ, trong khoảnh khắc tất cả ưu sầu của cô đều biến mất hết.
Chỉ tiếc, anh không thấy được. Ngày đầu tiên Đồng Đồng đi học, cô một mình dắt tay Đồng Đồng vào vườn trẻ.
Đồng Đồng chỉ vào cái nhà trên giấy hỏi: "Mẹ! Con có lợi hại không?"
Du Du cúi đầu nhìn qua, cười nói: "Thật là lợi hại! Đồng Đồng thật giỏi!" Liền ôm lấy Đồng Đồng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
Chị Tiên để cây kéo xuống cười nói: "Sau khi Đồng Đồng đi học trở nên hiểu chuyện hơn! Ngày hôm qua giáo viên còn khen Đồng Đồng, nói Đồng Đồng học rất nhanh!"diendan
Đồng Đồng nghiêng đầu, chớp chớp hai mắt cười nói: " Giáo viên còn nói con đi biểu diễn hợp ca!"
"Oa! Thật à?" Du Du kinh ngạc nói. Dáng vẻ tự hào của Đồng Đồng thật hài hước.
Chị Tiên cười sờ sờ đầu của Đồng Đồng nói: " Giáo viên nói chúng ta ghi danh!"
Du Du nhìn con gái ánh mắt của cùng sống mũi của Đồng Đồng quá giống Bạch Ngôn Sơ, trong lòng lại một hồi chua xót.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Chị Tiên nói: "Tôi đi mở cửa!"
Du Du lại nói: " Chị ở đây chơi với Đồng Đồng, để tôi đi!" Nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...