Editor: Quỳnh Nguyễn
Mà Lãnh Vân Lâm, tại đối mặt bốn người thảo phạt cái gì cũng chưa nói. Anh không có an ủi cũng không có cho thấy lập trường càng thêm không để ý đến mẹ, anh chỉ là cúi đầu xem di động, bên trong, có một cái tin nhắn.
Mà người gởi thư tín là Mộ Thanh Vũ.
Anh hơi sững sờ, ngay từ đầu còn không có cảm thấy được, nhưng là, tại thời điểm"Hội phê đấu gia đình " bắt đầu có thể thu được tin nhắn của cô, dù cho chỉ là một câu làm nũng, cảm giác này cũng để cho anh thật cao hứng.
Anh là nghĩ như vậy, cũng là làm như vậy, anh mở tin tức nhưng là Mộ Thanh Vũ hỏi một câu: "Đã ngủ chưa?"
Anh cũng không ngẩng đầu, cũng không để ý đến mẹ đối diện dùng ngòi bút làm vũ khí, ngón tay tung bay lập tức trả lời: "Còn không có."
Không quá 2 phút, bên kia lại có một điều tin tức tới đây: "Vân Lâm, em có một việc có thể mời anh đáp ứng em hay không?"
Anh sửng sốt, trừ bỏ hôm nay cô không có trở về biệt thự, cô tựa hồ, không có gì yêu cầu của anh đi?
- - uh`m, so với mấy cái trước, yêu cầu ùn ùn, nói thí dụ như hôm nay nhìn tới một bộ y phục ngày mai nhìn tới một khoản trang sức, Mộ Thanh Vũ quả thực là bớt lo muốn chết.
"Em nói." Anh đã không đồng ý, cũng không phản đối, muốn để cho cô đem điều kiện nói ra, chính anh lại phán đoán, có thể đáp ứng hay không.
"Ngày mai là thứ bảy, anh còn muốn đi công ty sao? Nếu không đi em cũng có thể thể được ở nhà nghỉ ngơi hay không?"
Cách vẫn còn không đến nửa phút, bên kia lại trả lời: "Em biết điều kiện của em cực kỳ tùy hứng. Một tháng thời gian này anh hướng về sau kéo dài khi đó cũng có thể. Hôm nay bụng em rất đau - - "
Mộ Thanh Vũ thật sự không có lý do gì xin phép, bất quá ngày mai dù sao là thứ bảy. Vốn Lãnh Vân Lâm yêu cầu cô cũng đến công ty, nhưng là cô thật sự rất muốn bồi ở bên cạnh tiểu gia hỏa.
Mặc dù bác sĩ nói cậu không có nguy hiểm quá lớn. Nhưng mà nào có làm mẹ không đau lòng đứa nhỏ chính mình?
Cô muốn chiếu cố cậu, ít nhất cũng phải đợi cho cậu quan sát hai ngày không có việc gì, thứ hai xuất viện đi?
Đau bụng?
Lãnh Vân Lâm nhíu nhíu mày, nghĩ đến cô là kinh nguyệt đến đây, có lẽ thật sự khó chịu a?
Cơ hồ là lập tức, anh lập tức soạn tin nhắn: "Có nặng lắm không". Vốn chuẩn bị muốn phát đi, anh bỗng nhiên sửng sốt, làm sao vậy? Kỳ sinh lý nữ nhân sẽ đau, này không phải chuyện tình bình thường sao?
Anh làm sao có thể đối với chuyện tình bình thường như vậy đặc biệt để ý?
Nghĩ nghĩ, anh lại đuổi chữ đem câu nói kia cắt bỏ, lập tức, đánh lên hai chữ: "Tốt."
Anh không biết là, ở bên kia Mộ Thanh Vũ nhận được trả lời như vậy quả thực kích động muốn khóc!
Cô không giống trước như vậy, cầm 30 vạn của anh là có thể "Mang theo tiền lẩn trốn" rồi. Cô cần khoản tiền lớn kia, cho nên cũng ý nghĩa cô không thể đắc tội anh cái kim chủ này.
Nhưng mà, cô lại thật sự rất muốn lưu ở bên cạnh tiểu gia hỏa chiếu cố cậu mãi đến xuất viện.
Lãnh Vân Lâm đồng ý cô rời khỏi, cô thật sự cảm kích!
"Cảm ơn, cám ơn Vân Lâm!" Cô đóng điện thoại, nắm tay nhỏ con trai.
Trong lúc ngủ mơ Mộ Thượng Ân tựa hồ cảm giác được cái gì, nhướng mày lên. Mộ Thanh Vũ chỉ là nhẹ nhàng sờ tóc của cậu, là một lần duy nhất đêm nay tới nay thoải mái.
=======
Phòng sâu Hoa Mộc.
Lãnh Vân Lâm cũng không có tiếp tục trả lời cô, bất quá, anh mặc dù không có trực tiếp bày tỏ quan tâm, lại tại cúp điện thoại về sau, trong lòng tại nhớ mong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...