Editor: Quỳnh Nguyễn"Tốt a." Trong ánh mắt Mộ Thượng Ân tất cả đều là trứng gà.Dưới lầu có một nhà quán cơm làm món ăn gia đình, Mộ Thượng Ân thích nhất ăn canh trứng gà cùng đậu căng mềm ninh thịt nơi đó làm.
Nhưng mà bởi vì lúc trước trong nhà điều kiện không tốt, Mộ Thanh Vũ rất khó mới dẫn bé đi một lần.Mộ Thanh Vũ lại nhìn về phía Lý Tiêu Nhiên: "Tiêu Nhiên, đi thôi, em mời khách."Ý tứ rất đơn giản, cô không nghĩ muốn lại đi nhà Lý Tiêu Nhiên, không nghĩ muốn.
.
.
Lại cho anh hi vọng vô vị.Lý Tiêu Nhiên tự nhiên biết, nhưng mà nhìn bộ dáng Mộ Thượng Ân nhảy nhót anh cũng không làm sao chỉ có thể cười cười, nhưng mà anh nói: "Cái gì em mời khách, anh đến đây đi.""Tiêu Nhiên, đây là một bữa cơm đầu tiên Ân Ân xuất viện ăn, vẫn lại là em trả đi."Một bữa cơm mà thôi, Lý Tiêu Nhiên cũng sẽ không cùng cô tranh.
Tới đến dưới lầu, điểm một bàn đồ ăn, Mộ Thanh Vũ ngửi được hương vị, bụng cũng rất không thoải mái, nhưng mà cô vẫn lại là cố gắng nhịn xuống, không cần ở trên bàn cơm để lộ ra tới.
Chỉ là liên tiếp gắp thức ăn cho Mộ Thượng Ân, trầm mặc chiếu cố bé.
Tại bệnh viện, đồ ăn Mộ Thượng Ân đều là cô chuẩn bị, cô trái lại có thể chính mình điều phối.
Cho nên Mộ Thượng Ân cũng không có cảm giác được lúc Mộ Thanh Vũ ăn cơm sẽ khó chịu.Lý Tiêu Nhiên nhìn cô cơ hồ không có ăn mới thập phần nghi hoặc: "Thanh Vũ, không ăn cái gì sao?".
Mộ Thượng Ân cũng nhìn đến trong bát cơm mẹ rỗng tuếch, chén nhỏ chính mình đồ ăn lại xếp thành đống.
Bé vươn ra chiếc đũa, có hiểu biết gắp một miếng thịt lớn nhất ở trong bát cho mẹ: "Mẹ, ăn thịt."Mộ Thanh Vũ nhìn đến ánh mắt con trai chờ đợi, một cỗ dòng nước ấm đánh úp lại, mặc dù trong bụng còn đang tại khó chịu, cô lại gật gật đầu: "Uh`m."Khối thịt kia để ở trong miệng, ăn không tới hai lần, một cỗ dịch dạ dày từ trong dạ dày đột nhiên lan tràn tới, chua xót cô căn bản không có biện pháp nuốt xuống.
Cô nhịn không được che miệng lại chạy đến buồng vệ sinh.
Rất không dễ dàng nôn xong hương vị trong miệng cùng thịt, cô ngẩng đầu vừa lúc ở trong gương thấy được mặt Lý Tiêu Nhiên kinh ngạc."Em....!.
.
Chẳng lẽ nói, mang thai rồi hả ?"Mộ Thanh Vũ súc miệng, lập tức khuôn mặt lãnh đạm nói: "Tiêu Nhiên, đây là chuyện bản thân em." Chưa nói xong, cửa toilet cùng phòng bếp rất gần, người phục vụ bưng tới một mâm đồ ăn, xa xa ngửi được hương vị cô lại nhịn không được ghé vào bồn rửa tay ói ra.Mãi cho đến rốt cuộc nôn không ra đông tây, cô mới súc miệng chút, đáy mắt tất cả đều là nước: "Anh biết, cho nên em không có biện pháp.
.
."Trong lòng Lý Tiêu Nhiên rung mạnh! Nếu nói một trận này anh rất miễn cưỡng còn có thể đặt cô ở trong lòng, tin tức cô mang thai nhưng lại áp đảo cọng rơm rạ sau cùng!Cô lại mang thai, là đứa nhỏ người đàn ông kia, em trai Ân Ân!Anh muốn hỏi rất nhiều, tỷ như khi nào thì mang thai đứa nhỏ này, người đàn ông kia có biết hay không, cô đánh không tính toán lưu lại, Ân Ân lại là không biết bé có một người em...Sau cùng anh là lắc đầu, vẻ mặt cười thảm: "Anh biết, anh biết rõ."Nói xong, anh lung lung lay lay đi ra, nhìn qua bóng dáng tựa hồ có phần thất hồn lạc phách.Mộ Thanh Vũ cũng không có lại tìm về anh , cô biết đau dài không bằng đau ngắn.
Lại kéo anh chính mình thật sự khó chối tội này!Trở về đến đại sảnh, Ân Ân một người lại vẫn cực kỳ ngoan tiêu diệt gì đó trên bàn cơm, nhìn đến mẹ trở về thật cao hứng: "Mẹ! Oa, chú Lý a?""Anh có việc rời đi trước rồi.." Mộ Thanh Vũ ý tứ hàm xúc không rõ nói xong.Đứa nhỏ lại vẫn không hiểu chuyện, chính mình quơ chiếc đũa ăn thật cao hứng.Không nghĩ tới, trở về trong nhà, điện thoại Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên đánh tiến vào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...