Editor: Quỳnh NguyễnMộ Thượng Ân cười "Khách khách" lại nắm lên một phen bọt biển đưa đến trước mắt Mộ Thanh Vũ.Một chút bọt nước rơi tới trên cổ cô.
Cô hơi sững sờ, may mắn miệng vết thương không có việc gì, lần này đối với Mộ Thượng Ân lắc lắc đầu nói: "Không thể lại để cho mẹ thổi a..., mẹ sẽ mệt."Mộ Thượng Ân gật gật đầu, chính mình chơi tiếp, Mộ Thanh Vũ đưa tay sờ sờ nước ấm, nói với Mộ Thượng Ân: "Tốt, mẹ tắm rửa cho con, nếu không thì một hồi nước lạnh rồi.""Uh`m."Mộ Thượng Ân gật gật đầu, hướng bên người Mộ Thanh Vũ đụng đụng.Mộ Thanh Vũ cầm lấy bông tắm rửa tỉ mỉ lau từ trên xuống dưới cho Mộ Thượng Ân, lúc đi tới bên hông Mộ Thượng Ân, Mộ Thượng Ân thân thể thân thể "Khách khách" cười hướng bên cạnh trốn.Mộ Thanh Vũ thấy Mộ Thượng Ân ngây ngốc cười, cũng cười rộ lên, nói: "Ân Ân, đừng trốn, không được nhúc nhích." Lời nói mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp nho nhỏ, kỳ thật còn lại là tại cùng Mộ Thượng Ân nói đùa.Mộ Thượng Ân cố gắng chịu đựng không cười, từ từ hướng bên người Mộ Thanh Vũ tiếp cận, Mộ Thanh Vũ lại nhịn không được cười ra tiếng, hai mẹ con hi hi ha ha cười đùa.Tắm sạch sẽ cho Mộ Thượng Ân, dùng khăn tắm lớn bao tốt Mộ Thượng Ân liền đi đến bên ngoài cầm áo ngủ đã chuẩn bị tốt cho Mộ Thượng Ân trên giường, Mộ Thượng Ân cầm lấy quần áo chính mình tượng hình tượng dáng mặc vào."Ân Ân, con mặc quần áo tử tế, liền tiến vào ổ chăn, bên cạnh ngăn tủ có chuyện cổ tích con thích xem, mẹ đi thu thập phòng tắm." Mộ Thanh Vũ cầm lấy khăn tắm, vừa đi ra ngoài vừa nói."Uh`m, biết rõ, mẹ." Mộ Thượng Ân mặc áo ngủ, nhanh như chớp chui vào trong chăn đi.Mộ Thanh Vũ tháo nước trong bồn tắm lớn, lau lau lại thả đầy nước, hoàn hảo Mộ Thượng Ân tắm rửa có vẻ ngoan mới không có làm cho nơi nơi đều là nước, đơn giản lau lau là có thể rồi.Mộ Thanh Vũ cởi quần áo ra, thật cẩn thận ngồi đến trong bồn tắm, cố gắng đừng cho nước đụng tới cổ.
Giờ phút này toàn bộ đều đã cực kỳ an tĩnh, cô rốt cục có thể ổn định tâm thần xuống, yên lặng một chút.Hiện tại miệng vết thương kỳ thật đã tốt nhiều, sở dĩ ở lại bệnh viện là ý tứ Lãnh Vân Lâm.
Anh là hi vọng chờ cô hoàn toàn bình phục lại tiếp cô ra ngoài, còn có một chút, hiện tại bên ngoài nơi nơi là tin tức anh, cô ở trong bệnh viện còn có thể trốn rơi xuống các phóng viên vây đuổi chặn đường, vừa ra khỏi cửa vậy thì khó mà nói rồi !Ở trong bệnh viện, có tốt có xấu.
Cùng lúc, cô có thể gần gũi chiếu cố Ân Ân, có chuyện gì đều có thể chiếu ứng đến.
Không tốt là, cô tất phải rất cẩn thận thoát khỏi Lãnh Vân Lâm giám thị, nghìn vạn lần đừng cho Ân Ân cùng anh ở trong bệnh viện gặp nhau!Tóm lại, binh đến tướng chặn đi, hiện tại lại nghĩ như thế nào, đều là không có biện pháp.
Chỉ có thể chờ tối ngày mai cô khuyên Lãnh Vân Lâm đi trở về!Trong bồn tắm lớn nước lạnh rồi.
Cô đứng dậy lau khô, lại cúi đầu gội sạch cái đầu, cầm lấy áo ngủ để ở một bên mặc, mở ra máy sấy bắt đầu thổi tóc, tiếng "Ong ong Ong ong" không ngừng truyền đến nhưng cũng mang đến nhiệt độ.Sấy khô tóc, cầm lược, chải một chút một chút, từ lọn tóc đến đuôi tóc, giống như giờ phút này có thể mượn cái lược này rơi xuống tất cả phiền não.Mộ Thanh Vũ rửa sạch tay, đẩy cửa ra, ngọn đèn trong phòng bệnh màu vàng mang theo ấm áp, mà đứa bé trên giường còn lại là tựa vào ở bên giường, nghiêm túc lật xem chuyện cổ tích.Nghe được tiếng bước chân, Mộ Thượng Ân từ trong chuyện cổ tích bứt ra, ngẩng đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...