Editor: Quỳnh NguyễnNhưng mà nghe đến những lời này của anh về sau, tiếng lòng cô hơi hơi di động.Anh cũng là một người, cũng là một người sinh động, sẽ hỉ nộ ái ố.
Anh không chỉ có chỉ là một cái ký hiệu, một cái đại tổng giám đốc quang vinh chói lọi, một người con nhà giàu nhìn như ôn hòa kỳ thật lạnh lùng vô tình.Thậm chí thơ ấu của anh mặc dù đời sống vật chất phong phú, đời sống tinh thần so với cô vẫn còn cằn cỗi.Mặc dù, nhân sinh của cô tại mười sáu tuổi năm ấy tại một khắc Mộ Thanh Tịch vào nhà đã bị triệt để đánh tan.
Từ nay về sau, cha mẹ bắt đầu cãi nhau, các loại phân tranh không ngừng.
Lại thêm nữa, ngay lúc đó cô không hiểu, cô bây giờ, trái lại minh bạch, Mộ Thanh Tịch làm rất nhiều mờ ám.
Mặc dù cực kỳ ngây thơ, nhưng là để cho cha vốn đối với con gái lớn vợ trước liền có chút thua thiệt, càng phát ra gia tăng rồi yêu thích đối với Mộ Thanh Tịch, cùng chán ghét đối với mẹ.
Cho nên về sau mẹ không thích chị gái cũng là bình thường.Nhưng là, mặc kệ nói như thế nào, cha mẹ cấp cho cô thơ ấu tốt nhất để cho cô áo cơm không lo, kèm cô lớn dần, giáo dục cô, quan tâm cô.So với Lãnh Vân Lâm loại mẹ quanh năm không tại bên người, vừa thấy mặt đối với anh chính là các loại lợi dụng , thậm chí ngay cả hôn nhân đại sự đều phải tham gia một chân này mà nói, tốt hơn nhiều thôi?"Anh tính cái gì?" Anh cười nhạo một tiếng.
"Nếu không phải là quanh năm không thấy mặt, vừa thấy mặt yêu cầu chính là nhân sinh của anh, hôn nhân đại sự của anh! Nhân sinh củananh dựa vào cái gì nghe bà chỉ huy?" Anh cau mày, có chút kích động.
"Chính bọn nó đều là người bị hại đám hỏi chính trị, anh mới không cần tùy tùy tiện tiện cưới cái gì Triệu Hiểu Huyên, Lý Hiểu Huyên!"Nhìn đến trên gương mặt tuấn nhã của anh nhiễm lên đỏ sẫm quỷ dị, trong lòng Mộ Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy được có chút thương cảm.Người đàn ông này mặc kệ anh ở bên ngoài là bao nhiêu vênh mặt hất hàm sai khiến, tuấn nhã như gió lại là cái gì gia tộc, cái gì xuất thân, nhưng là bóc đi áo khoác hoa lệ anh cũng chẳng qua là một người bình thường.Mỗi người đều đã gặp được rất nhiều không như ý.
Tỷ như mối tình đầu của cô bị chị gái cướp đi, cha chết, mẹ đuổi cô ra ngoài.
Ân Ân có bệnh tim, từ nhỏ không có cha.Nhưng là, cô có thể cảm giác được, cha mẹ đối với cô yêu, chưa từng có thay đổi quá.
Cô đối với Ân Ân yêu, lại làm sao không là như thế này?Lãnh Vân Lâm cũng là như thế này, cho dù có tiền bạc, cho dù cao cao tại thượng nhưng cũng cô tịch trong veo mà lạnh lùng.Cô nghĩ anh tại ở ngoài biểu hiện ôn nhuận như ngọc hẳn là căn cứ vào giáo dục quý tộc từ nhỏ đến lớn.
Mà nội tâm anh trong veo mà lạnh lùng ích kỷ, lại là kết quả do cha mẹ bất hoà, từ nhỏ không chịu trách nhiệm ném anh cho một nhà bác trai giáo dục.Nhưng là cho dù là như thế này anh vẫn lại là có được một trái tim ôn nhu.
Anh đều không phải là vô tình, chỉ là giống như cô, rất khó dễ tin người khác, rất khó giao phó thiệt tình thôi.Nghĩ tới đây, cô hơi hơi lắc đầu, nhẹ nhàng vươn ra cánh tay, ôm anh.Lãnh Vân Lâm hơi sững sờ, lúc quay đầu xem của cô, cô lại mỉm cười.Ở một khắc này, cô cũng không có coi anh như một đối tượng cần nịnh hót, cũng không có coi anh như một gia hỏa phiền chán, muốn thoát đi.Mà là cùng loại với khó chịu lúc nhìn đến Ân Ân, cảm giác trái tim chính mình cũng sẽ co rút nhanh.
Giống như đó là một đứa nhỏ cô cần chiếu cố, bề ngoài cường đại nội tâm yếu ớt."Không cần lo lắng." Cô mở ra khóe môi, ở trước mặt anh mềm nhẹ đọc nhấn rõ từng chữ.
"Hiện tại anh không cô độc.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...