Editor: Quỳnh Nguyễn
"Vân Lâm, em vốn tại dưới quyền Từ tiểu thư làm việc, cùng cô là có chút quen biết trên công tác. Vừa rồi cô rõ ràng là chính mình không cẩn thận ngã sấp xuống, lại dựa vào trên đầu em. Vân Lâm "
Từ An Khê sắp hộc máu rồi!
Cái nữ nhân chết tiệt này, không phải cô đẩy, không phải cô đánh chẳng lẽ dấu bàn tay trên mặt cô ta này là chính cô ta giả hay sao?
Cô ta hung hăng chỉ vào dấu bàn tay trên mặt mình, lạnh lùng quát hỏi: "Không phải cô đánh, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là bản thân tôi đánh hay sao?"
Mộ Thanh Vũ làm bộ như hơi sợ quay đầu, nhìn đến cô ta bộ dáng điên cuồng kia, sợ tới mức lại càng hướng trong lòng Lãnh Vân Đình chui.
Ngẩng đầu, một khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm nước mắt, phong thái chỉnh tề: "Tôi làm sao biết! Có lẽ thật sự là Từ tiểu thư chính mình đánh, muốn vu cho tôi? Cô vừa mới còn nói, cô công phu trên giường tốt, bất luận lãnh đạo cao cấp hay là khách hàng đều đã khen không dứt miệng, nhất định có thể khiến cho họ vui! Để cho tôi không cần lại dây dưa cô!"
"Cô!" Từ An Khê thật sự hận không thể ý chí chiến đấu sục sôi quay đầu cho cô mấy đá, đáng tiếc mông cô ta đau, đầu gối đau nhức, mắt cá chân sưng lên, mặt cũng bị đánh sưng, cái nữ nhân chết tiệt này tới cùng đã ăn bao nhiêu gạo, đánh người như thế nào có khí lực như vậy?
Cô ta thề, chính mình đã đầy đủ điêu ngoa tùy hứng, chính mình đã đầy đủ dã man không hiểu chuyện rồi!
Nhưng mà, đối mặt Mộ Thanh Vũ, cô thật sự chỉ có vận mệnh chịu lép vế!
Tên hỗn đản này, cư nhiên có thể đổi trắng thay đen đến nước này!
Mộ Thanh Vũ tại trong lòng Lãnh Vân Lâm, thu được tức giận cùng nổi giận trong mắt cô ta, đắc ý dương dương nhìn cô ta một cái.
Xấu hổ, lúc chính cô không kiêng nể gì chỉnh tôi, nên nghĩ đến, chính mình lại có một ngày như vậy!
"Mộ Thanh Vũ, cô nhớ kỹ cho tôi!"
Từ An Khê vỗ vỗ mông ngã đau đớn, lại không cam nguyện nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm anh tuấn tiêu sái.
"Lãnh tổng, tôi rời đi trước rồi."
Cô xoay người, khập khiễng hướng đi thang máy.
"Từ trưởng phòng, cẩn thận a! Nếu là trên mặt cô mặt mày hốc hác, Ngô tổng có thể sẽ tìm vui vẻ khác rồi!"
Sau lưng cô ta, Mộ Thanh Vũ lại vẫn chỉ sợ thiên hạ không loạn kêu một tiếng. Nghe thế, Từ An Khê lảo đảo hai bước, kém chút ngã sấp xuống, nguy hiểm đỡ tường, mới đứng vững thân hình.
Hơn nữa, Lãnh Vân Lâm cũng đứng ở bên người cô, nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại cũng không có trách móc nặng nề.
Anh chỉ là xoa xoa mi tâm: "Văn kiện a?"
Từ An Khê vừa đi, cô lập tức bình phục thành bộ dáng "Kính trọng nhưng không gần gũi" kia, không nói hai lời từ trong lòng anh thoát đi, lập tức, đem văn kiện đã ghi chép đóng dấu tốt đưa cho anh: "Nơi này."
Mi tâm Lãnh Vân Lâm vừa nhíu, nữ nhân này, vừa mới lợi dụng anh xong, lập tức chính là một bộ biểu tình "Hai ta không quen".
Lãnh Vân Lâm bị tức nở nụ cười, đây là lần đầu tiên, anh bị một nữ nhân, ghét bỏ như vậy!
Anh giống như thật sự bắt đầu tin tưởng, Mộ Thanh Vũ chỉ là vì tiền bạc mà cùng với anh, đối với anh không mê luyến, không sùng bái, cũng không thấy được chính mình thấp kém.
Giống như, giữa bọn họ, thật sự chính là giao dịch công bằng, già trẻ không gạt.
Lãnh Vân Lâm cảm thấy được có phần buồn cười, anh sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "Mộ quản lí, đây là thái độ công tác của cô?"
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, kỳ thật, cô đối với một trăm vạn "Thêm vào khen thưởng" theo như lời Lãnh Vân Lâm không hề coi trọng.
Kỳ thật, lúc cô ngày hôm qua rốt cục lấy đến 30 vạn "Dự chi", đầy đủ phí tổn giải phẫu cho Ân Ân, cũng đã thỏa mãn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...