Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh tính toán ở trong yến hội cho cô một kinh hỉ, bao gồm quần áo của cô, trang sức còn có chuyện tình đính hôn anh đều đã gạt cô bí mật chuẩn bị một phen.
Thời gian gấp như vậy cũng ý nghĩa anh không có thời gian đi chuyên chú ở tại chuyện tình lấy lòng người nhà của cô rồi.
Nhưng mà sau khi chấm dứt đính hôn anh nhất định tìm một thời gian, tự mình cùng cô đi gặp gặp mẹ cô.
"Không cần lo lắng." Anh thình lình nói, để cho cô có chút mê hoặc.
" Sau khi đính hôn anh sẽ dẫn em đi thấy bà, để cho bà yên tâm giao con gái cho anh." Anh xếch lên mi, đại biểu thái độ anh tình thế bắt buộc. Bộ dáng Mộ Thanh Vũ mê muội rơi vào trong mắt anh, anh chỉ là cười: "Em đừng nhìn anh như vậy, chỉ cần anh nguyện ý, anh nhưng mà rất biết lấy lòng cha mẹ!"
Giơ lên âm cuối biểu thị tâm tình tốt của anh, Mộ Thanh Vũ ngơ ngẩn nhìn anh, anh rất ít lộ ra biểu tình đắc ý như vậy, thật giống như là một cái đứa bé trai chiếm được kẹo hướng người lớn khoe ra!
Mộ Thanh Vũ lại giương mắt nhìn anh một phen, nhìn mắt anh ướt sũng như là nai con. Môi mỏng đỏ tươi lại mềm nhẹ đô lên, có phần không quá sảng khoái giống đang làm nũng một dạng.
Người này có đôi khi thật sự chính là để cho cô dở khóc dở cười.
Lãnh Vân Lâm cúi đầu cắn xương quai xanh duyên dáng của Mộ Thanh Vũ một ngụm, bày tỏ trừng phạt chuyên tâm của cô. Lập tức, chống lại ánh mắt của cô, anh lại cố ý hung: "Về sau, nhìn em còn có dám không nghe anh hay không."
Cùng ngốc tử cãi nhau là kẻ điên, cùng kẻ điên cãi nhau là ngốc tử, cùng Lãnh Vân Lâm cãi nhau vừa điên vừa ngốc.
Cô gật gật đầu: "Sẽ không sẽ không rồi."
Lãnh Vân Lâm lúc này mới vừa lòng gật đầu, nhưng mà vì biểu hiện uy nghiêm chính mình, anh lại vẫn cau mày nghiêm túc nói: "Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!"
Mộ Thanh Vũ không lời nào để nói, hồi lâu, Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên nắm lên di động trong tay gọi điện thoại cho Trình Diệu Quân: "Cái Tôn tổng kia mời khách muốn mời anh giữa trưa, buổi tối tôi không rảnh!"
Trình Diệu Quân đột nhiên nhận được điện thoại, có phần choáng váng, anh gật gật đầu: "Nhưng là, nếu như đối phương hỏi tới..."
"Anh nếu là hỏi cậu, cậu nói, buổi tối tôi muốn cùng vị hôn thê của tôi cùng nhau trôi qua, không có thời gian cùng anh tiêu hao!" Lời nói Lãnh Vân Lâm khí phách để cho Mộ Thanh Vũ hoảng sợ. Cô có phần giật mình nhìn anh, Lãnh Vân Lâm lại nghiêm trang nói: "Hôm nay em đã làm sai chuyện, cho nên muốn bồi thường anh! Phương thức chính là làm một bàn đồ ăn tốt cho anh, mãi đến anh hài lòng mới thôi!"
Mộ Thanh Vũ mắt trợn trắng, người nầy, bại bởi anh rồi!
=========================
Lãnh Vân Lâm mặc dù ngạo kiều, nhưng là, Trình Diệu Quân nói anh quả thật nghe lọt được một chút.
Không sai, là anh ngay từ đầu nghĩ sự tình được quá đơn giản rồi. Anh luôn luôn đứng ở trên vị trí cao hơn người một bậc đối đãi Mộ Thanh Vũ, đối đãi đính hôn này, quan hệ hai người bọn họ. Do đó xem nhẹ cảm xúc Mộ Thanh Vũ, nghĩ cách của cô, băn khoăn của cô.
Hai người đính hôn kết hôn, vốn là là muốn trải qua lệnh của cha mẹ, quan hệ hai bên là đúng chờ đợi, là tương đồng. Nếu không thì, anh lại dựa vào cái gì, yêu cầu cô như là đối với người yêu bình thường đối đãi chính mình?
Hơn nữa hôm nay anh mang cô tới gặp Tôn tổng cũng không phải đơn thuần một lần tiệc rươu mà là muốn từ lúc này bắt đầu, từ từ chế tạo hình tượng Mộ Thanh Vũ chính là "Vị hôn thê" chính mình mà không phải nữ thư ký ái muội bên cạnh anh, gối ôm ấm giường của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...