Editor: Quỳnh Nguyễn
"Anh còn nói a, tối hôm qua mạnh mẽ như vậy, cũng không quản em có chịu đựng được hay không!"
Xem đủ loại tư thái cô a dua tại đáy mắt, Lãnh Vân Lâm rõ ràng đã công nhận cảm giác của cô.
Anh từng là người đại diện giải trí Hoàng Đình, mang theo vài minh tinh điện ảnh quốc tế. Có lẽ kỹ thuật diễn của Mộ Thanh Vũ có thể đã lừa gạt người bình thường, cũng tuyệt đối lừa gạt không được anh!
Chỉ là, anh không nói ra.
Cô nguyện ý diễn, anh liền nhìn xem cô có thể diễn đến mức nào?
Nên biết, có một câu tên là diễn trò như nhân sinh. Có lẽ, cô sẽ đắm chìm tại kỹ thuật diễn, thật sự yêu anh a?
Khóe môi dương lên một cái tươi cười ôn nhu: "Nhưng mà, tối hôm qua, em cũng thật cao hứng."
Theo tiếng nói vừa ngừng, hai tay Lãnh Vân Lâm đem cô giữa dòng nước ôm chặt, từ cổ bắt đầu hôn đi.
Mộ Thanh Vũ vừa vui cười né tránh, vừa nói nói: "Vân Lâm, anh buông tha em đi, emn bây giờ chân đều là nhuyễn!"
Mộ Thanh Vũ hơi ngọt ngào oán giận, tại trong tai Lãnh Vân Lâm càng hưởng thụ rồi. Mặc dù biết lời của cô 99% là giả, nhưng mà chỉ cần là đàn ông, người nào không hy vọng chính mình biểu hiện tại các phương diện cường, đặc biệt tại trên giường.
Lãnh Vân Lâm lại hôn Mộ Thanh Vũ một chút, mới mở miệng nói: "Uh`m, vậy em giúp ta anh tắm rửa, anh bỏ qua em đi!"
Mộ Thanh Vũ thấy anh đúng lúc thu tay lại, lập tức chân chó gật đầu.
Dòng nước trong suốt theo tay nhỏ của cô mềm nhẹ tại trên thân anh hắt nước. Lãnh Vân Lâm thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ phục vụ của cô giờ phút này.
Bàn tay của cô vốn là mềm mại, ở trong dòng nước càng thêm như là một khối pho mát mềm nhẵn mang theo thơm mát thấm vào lòng người.
Ngẫu nhiên mở mắt sáng, Lãnh Vân Lâm nhìn bộ dạng Mộ Thanh Vũ lúc này phục tùng giúp anh tắm, tóc dài có một phần bị dòng nước ngâm như là bèo mềm mại hoặc như là phù thuỷ xinh đẹp.
Trên mặt của cô rửa sạch phấn trang điểm, trang dung đậm rực rỡ toàn bộ tan mất. Dung nhan đơn thuần lông mi nhỏ mảnh cái mũi hơi vểnh, môi hồng mà no đủ.
Mà cặp mắt trong suốt kia càng phát ra vẻ thanh tú khả nhân.
Nhìn kỹ, cô cùng Lạc Thanh Tuyết thật sự không giống.
Vẻ mặt đơn thuần của cô là cái loại cảm giác con gái cưng này, ôn nhu thật giống như một cái bà xã.
Chỉ là cô hóa trang như là biến thành một người khác, xinh đẹp quyến rũ, dễ dàng có thể hấp thụ tất cả lực chú ý.
Nhưng mà vô luận là cô một mặt kia, anh có vẻ như đều đã cực kỳ hài lòng.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chậm chạp chuyển qua ngực anh, anh lại bỗng nhiên bắt được. Mộ Thanh Vũ sửng sốt, ngẩng đầu liền thấy được mắt của anh ôn nhu sắp chảy ra nước.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến chính mình có vẻ như đối với cô hoàn toàn không biết gì cả.
Quá khứ của cô, gia đình của cô, công tác cùng sinh hoạt của cô, yêu thích của cô...
Quá khứ anh chưa từng có ý đồ muốn đi hiểu biết những nữ thư ký đó, nhưng mà cô bất đồng.
Anh muốn chinh phục cô, muốn để cho cô yêu chính mình, muốn đáy mắt cô chỉ có bóng dáng chính mình.
Về phần sau này cô yêu mình, phải làm gì?
Xin lỗi, anh không nghĩ tới. Giờ phút này anh thật giống như một cái học sinh cấp ba tại đối mặt đề thi vào trường đại học.
Anh mài đao soàn soạt, cố gắng ra trận. Về phần làm đúng rồi sau đó có thể đi đại học nào, sẽ đi con đường kia? Sau này hãy nói đi!
"Em... Trước từng có người trong lòng sao?"
Lúc Lãnh Vân Lâm hỏi ra vấn đề này, Mộ Thanh Vũ sửng sốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...