Editor: Quỳnh Nguyễn
Mộ Thanh Vũ không chút suy nghĩ lập tức kéo cánh tay Lãnh Vân Lâm qua, đem anh kéo trở về.
Lãnh Vân Lâm sửng sốt, mặc dù anh so với Mộ Thanh Vũ muốn mạnh mẽ rất nhiều, đột nhiên bị cô lôi kéo còn không có nắm giữ tốt cân bằng, lui về sau một bước.
"Thanh."
Lời còn chưa dứt, đã bị cô ấn ở bên cạnh kệ bên cạnh, cô hung hăng đè ép tới đây, hôn bờ môi của anh, dùng thân thể của cô ngăn trở tầm mắt của anh.
Lãnh Vân Lâm ngẩn ngơ, anh hoàn toàn thật không ngờ, Mộ Thanh Vũ cư nhiên sẽ chủ động như vậy!
Khi anh muốn vặn vẹo thân thể chiếm cứ chủ động, Mộ Thanh Vũ lại đúng lúc vặn vẹo thân thể đưa anh chặt chẽ khóa tại địa phương mình có thể khống chế.
Cái chỗ bọn họ hôn môi này là giữa hai cái giá hàng không dễ thấy ở trong đại đường. Lúc cô nhốt chặt thân thể anh để cho anh không nên lộn xộn, ngay từ đầu anh còn có một chút không thích ứng, dù sao trước đều là anh chủ động, mà Mộ Thanh Vũ đều là bị động thừa nhận.
Cho dù là vừa mới, cô lại vẫn vẻ mặt không vừa ý. Không nghĩ tới bây giờ lại...
Chẳng lẽ là bởi vì vừa mới là ở trước công chúng cô không dám quá mức vô cùng thân thiết. Nhưng là hiện tại bên cạnh đã không có những người khác cô lại bắt đầu nhiệt tình tràn trề...
Cô gái này, ưỡn ẹo cái gì a, dáng vẻ kệch cỡm a, thì ra cũng bất quá là gia hỏa thâm trầm!
Nghĩ tới đây Lãnh Vân Lâm trái lại không tái nghĩ nhiều, mặc cho cô lấy lòng mình. Hơn nữa anh còn phát hiện, một khi anh hơi hơi muốn động đậy thân thể cô sẽ trở nên đặc biệt chủ động, dùng hết các kiểu kỹ năng muốn đưa anh ở lại nơi đó.
Anh còn cực kỳ lay động thân hình dẫn tới Mộ Thanh Vũ ở bên kia bất đắc dĩ đuổi theo động tác của anh. Lãnh Vân Lâm nếm đến ngon ngọt còn cố ý mở ra răng nanh, thăm dò cô tới cùng có thể làm đến một bước kia không.
Cô không phải không biết, bị Lãnh Vân Lâm hôn nhẹ sờ sờ, cô không muốn thỏa mãn người nầy. Lãnh Vân Lâm trái lại cũng không gấp, anh hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc là hướng phương hướng Ân Ân, Mộ Thanh Vũ hạ quyết tâm đành phải bất đắc dĩ đem đầu lưỡi thăm dò vào, Lãnh Vân Lâm lập tức quấn lấy cô, truy đuổi chơi đùa.
Chỉ cách một cái giá hàng, trong ngoài thật sự đối với cô mà nói là hai thế giới, cô còn có thể nghe được rõ ràng thanh âm Ân Ân.
Bé cầm sữa chua quả đào, thanh âm có chút u buồn: "Ân Ân muốn cái này, mẹ thích ăn loại hương vị này."
"Chú Lý, mẹ sẽ cực kỳ mau trở lại đi?" Mộ Thượng Ân cầm lấy vạt áo, bé rất muốn mẹ! Buổi chiều cô vừa mới gọi điện thoại cho bé, còn chưa nói hai câu liền cắt đứt rồi. Bé rất ít rời khỏi bên người cô, bây giờ muốn biến mất một tháng, một tháng, đã lâu a!
"Đương nhiên." Lý Tiêu Nhiên sờ sờ đầu của bé. "Sau khi mẹ trở về sẽ chữa bệnh cho Ân Ân. Chờ Ân Ân hết bệnh rồi là có thể tùy ý đi chơi rồi!"
"Uh`m!" Mộ Thượng Ân gật đầu, trong lòng Mộ Thanh Vũ rất khó chịu, cô thật sự cực kỳ muốn nhìn con trai một chút.
Có lẽ là cảm thấy được cô không chuyên tâm, Lãnh Vân Lâm cáu giận đưa ngón tay, đặt lên ngực cô hung hăng bóp nghiến. Phía sau là con trai đáng yêu của cô, nhưng mà cô lại cùng Lãnh Vân Lâm ở trong này phóng đãng!
Có phần cảm thấy thẹn, càng thêm hổ thẹn, còn có tưởng niệm đối với con trai, đáy mắt đáy mắt nháy mắt nổi lên một chút nước mắt, mặc dù trong lòng cảm thấy được có chút ủy khuất, nhưng mà cũng không dám để cho anh quay đầu nhìn lại, đành phải tận lực đón ý hùa theo anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...