Editor: Quỳnh Nguyễn
Mộ Thanh Vũ cảm thấy được phỏng tay, lập tức đem hộp nhung hươu ném trở về kệ hàng, muốn giải thích mà lại không biết giải thích như thế nào. Trái lại Lãnh Vân Lâm cười đi tới, cánh tay ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, chóp mũi cố ý tại mặt cô cọ xát, ngữ khí lầm bầm giống như ngậm một khối đường, người một nhà bên cạnh đều có thể nghe được: "Bảo bối, biết em đã sớm nhịn không được rất muốn anh thương em! Em yên tâm, chúng ta về sau muốn như vậy như vậy."
Còn chưa nói xong, người một nhà bên cạnh đã liên tiếp không ngừng "Khụ khụ" ra tiếng.
Mộ Thanh Vũ quả thực muốn điên rồi, người nầy như thế nào có thể bịa đặt như vậy? Cái gì cô mua nhung hươu cấp cho anh bổ thân thể, cái gì kêu cô "Đã sớm nhịn không được, rất muốn anh?"
Cô, cô tại trước mặt người nhà này còn không biết họ thấy cô thế nào a!
" Lãnh Vân Lâm!" Cô nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng từng chữ từng chữ nói tên của anh.
"Thanh Vũ, làm sao vậy?" Anh giương đầu lên, cố ý vẻ mặt ôn nhu.
"Không có gì!" Cô dùng lực hít sâu, nhẹ nhàng đẩy ra anh. Người đàn ông này, ngươi cho anh cây thang, anh liền kéo lên ngói. Muốn cùng anh tiếp tục châm chọc, còn không nhất định anh sẽ nói cái gì.
"Uy, Thanh Vũ, em làm sao vậy? Hộp nhung hươu này em không lấy? Buổi tối chúng ta còn muốn như vậy như vậy hay không?" Anh sau lưng cô, nhìn đến cô xoay người rời khỏi còn cố ý dương lên tiếng.
Mộ Thanh Vũ nghe được đi nhanh hơn.
Cô chưa từng có nghĩ đến, cái Lãnh Vân Lâm này lúc phát tác lên làm cho người ta chán ghét như vậy!
Cô đi tới hai bước, đi đến một cái chỗ rẽ, bỗng nhiên dừng lại bước chân!
Bởi vì cô thấy được tại khu sữa chua Lý Tiêu Nhiên đang nắm tay Mộ Thượng Ân ở trong này chọn mua đông tây!
Tại giữa bọn họ, ngăn cách vài người, bọn họ đứng ở trước tủ lạnh có vẻ như so sánh quả tốt hay là sữa chua là tốt hơn, cũng không có chú ý tới cô. Có vẻ như là Lý Tiêu Nhiên nói gì đó, để cho Mộ Thượng Ân cảm thấy được có hứng thú, cậu còn hi hi ha ha cười.
Trong nháy mắt này, Mộ Thanh Vũ rất muốn lao ra thấy cậu! Hai ngày nhìn không tới Ân Ân, cô rất nhớ con!
Nhưng mà cô không thể ra ngoài như vậy, nếu cô ở trong này cùng bọn họ nhận thức, vậy Lãnh Vân Lâm anh...
Cô không thể cho anh biết Ân Ân tồn tại!
Vào lúc này mặt Mộ Thượng Ân nhìn bên này, cô lập tức lui ra phía sau một bước né tránh tầm mắt của bé.
Mộ Thượng Ân có vẻ như cảm thấy được có chút gì không đúng, nhướng mày lên nhìn nhìn phương hướng cô trốn
"Ân Ân, làm sao vậy?" Lý Tiêu Nhiên nhìn đến cậu hướng bên này hỏi một câu.
"Không có việc gì, chú Lý." Cậu lắc đầu.
Nhưng là hảo kỳ quái a, cậu như thế nào vẫn cảm thấy nơi đó có mẹ ở đây?
Mộ Thanh Vũ trốn ở phía sau kệ hàng, trong lòng rất đau. Cô muốn gặp con trai, khoảng cách hai người không đủ năm mét, cô cũng không có thể sờ sờ tay nhỏ của cậu nói với cậu một hai câu.
"Em đang làm cái gì?" Nhìn đến cô dừng lại, Lãnh Vân Lâm cũng không phải ngốc tử, tự nhiên cảm thấy được có chút không đúng.
Anh đi tới: "Có phải người nhiều lắm hay không? Hay là gặp được người nào?"
Mộ Thanh Vũ ngây ngẩn cả người!
Trước mặt cô là Lãnh Vân Lâm, phía sau là Ân Ân!
Chẳng lẽ nói, bọn họ lại ở chỗ này gặp nhau?
Mà Lãnh Vân Lâm còn đang không ngừng tiêu sái tiến vào, kém một ít liền muốn vượt qua chỗ rẽ nhìn đến Ân Ân bên kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...