“Cô nhìn thấy đúng không?”
Ngoài cửa phòng bệnh, một người mặc quần áo bác sĩ và một người mặc quần áo y tá đang đứng ở đó, hai người xuyên qua cửa kính phòng bệnh bằng thủy tinh, nhìn hình ảnh hai người đang ôm nhau ngủ, đôi mắt trên khẩu trang của người mặc quần áo y tá tràn đầy sự ác độc.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh cô than nhỏ một tiếng: “Tôi còn tưởng rằng Sở thiếu là một người vô tình, lại không nghĩ rằng…”
Người phụ nữ quăng cho anh ta một ánh mắt sắc, nhưng lại không nói cái gì, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, xoay người rời đi.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ tràn đầy thù hận của người phụ nữ, con mắt ngầm lóe sáng.
***
Vừa thở phào nhẹ nhõm vì biết được Hàn Tử Tây bị thương không nghiêm trọng, lại không nghĩ rằng hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục.
Sau khi mấy người Cơ Ngô Lê nhận được tin tức, liền tiến hành một cuộc họp mặt.
Cơ Ngô Lê: “Đông Tử đúng là điên rồi!”
Đông Phương Hoằng: “Trong cuộc sống từ xưa đến nay ai không điên khùng, cậu ta cũng là một người trong số đó!”
Tư Mã Hạo: “Nếu không điên cuồng thì chứng tỏ cậu ta đã già rồi!”
Cơ Ngô Lê dùng ánh mắt quái dị nhìn ba người: “Các cậu cũng điên rồi!”
Ba người đồng thời ném cho hắn một cái liếc mắt, sau đó tiêu sái rời đi.
Hàn Tử Tây cho rằng quá trình chuẩn bị sẽ rất phiền phức, ai ngờ chẳng qua là hắn chỉ mang cô đi xem nơi tổ chức hôn lễ. Không hơn!
Cái gì mà hôn lễ phải có trình tự, cô đúng là ngu ngốc mà.
Thật sự muốn tổ chức sao?
“Người đẹp thân yêu, bộ dáng này của cô không phải là vẻ mặt của một cô dâu đợi lấy chồng nên có!”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng nói khẽ của người đàn ông, kéo suy nghĩ của Hàn Tử Tây trở lại.
Mặc Thiên Kình?
Hắn ta lại nhảy cửa sổ vào phòng ngay giữa ban ngày ban mặt.
Còn có, dường như hắn nắm rõ ràng như lòng bàn tay hành tung của cô.
Lúc này Hàn Tử Tây đang ở nhà của Đường Quả, Đường Quả biết được bọn họ muốn tổ chức hôn lễ nên liền đón cô về, còn nói rằng trước khi kết hôn cô dâu và chú rể không thể gặp mặt nhau.
Ngôi nhà này cô đã ở đây hai năm, cũng có thể coi như là nhà mẹ đẻ đi.
Mặc Thiên Kình giống như ở nhà của mình, tiện tay cầm một quả táo từ trên khay đựng hoa quả cắn rồm rộp một cái, hắn ngồi trên sô pha bên cạnh Hàn Tử Tây, cầm lấy quyển sách cô để trên đùi: “Tiểu thuyết ngôn tình?”
Lật nhẹ một trang, hắn ta không thể tin nổi nhìn cô: “Cô thế mà lại đọc tiểu thuyết ngôn tình, thật đúng là ứng với câu nói, người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu*!”
*đấu: dụng cụ đo lường bằng gỗ thời xưa, để đong các hạt rời nhỏ.
Hàn Tử Tây muốn trợn trắng mắt, cô xem tiểu thuyết thì có làm sao, có quy định nào nói cô không thể xem tiểu thuyết ngôn tình sao?
Nhưng mà người này đến làm gì?
Có phải cô nên biểu hiện kinh ngạc một chút hay không?
Trừng mắt nhìn, giống như đột nhiên mới kịp phản ứng, Hàn Tử Tây bỗng nhiên đứng dậy.
Hàn Tử Tây giả bộ bị hoảng sợ, cố ý đem chân bị bó thạch cao đập lên trên mặt bàn ở trước mặt, tóm lại chính là phản ứng lớn như vậy là được rồi.
Mặc Kình Thiên gặm quả táo, nhàn nhã nhìn cô, bộ dáng giống như đang nhìn một vở kịch tự biên tự diễn.
Ngay cả khi cô ngã xuống, cũng không đỡ cô mà ngược lại còn cho cô một tràng vỗ tay: “Không tồi, không tồi, khả năng diễn xuất của cô thật sự rất tốt, cũng có một chút triển vọng đoạt giải Oscar, tại hạ xin cam bái hạ phong*! Nhìn ánh mắt nhỏ bé hoảng sợ của cô kìa, quả thật hoàn mỹ!”
*cam bái hạ phong: chịu thua, khâm phục
Nói như vậy nhưng Hàn Tử Tây không thể không châm chọc, hắn ta cứ nói đi, có thể bắt chước Kim Tinh, cô thấy nổi da gà, trong nháy mắt cũng đã tự đứng dậy.
Mặc Thiên Kình bỉ ổi, tuyệt đối không thua gì Sở Trạm Đông, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Cô còn chưa châm chọc hết, người nào đó vừa rồi còn mới khen cô, thế nhưng lời nói bỗng thay đổi: “Ánh mắt động tác đều đúng rồi, nhưng vẫn còn một cái lỗi rất nghiêm trọng! Xin tha thứ cho tôi, tôi là người không thể chịu nổi một chút tỳ vết nhỏ nào. Thật ra diễn xuất vừa rồi của cô rất tốt, nhưng mà… Cô không biết là cô diễn thiếu cái gì sao? Để tôi sẽ làm mẫu cho cô một chút, cô xem như vậy có phải sẽ tốt hơn hay không?”
Nhổ hạt táo đi, Mặc Thiên Kình phủi tay, lau miệng, hắng giọng một cái: “Đây, nhìn cho kỹ!”
Hắn bỉ ổi bày ra tư thế lúc nãy của Hàn Tử Tây, chân trái cong lên thả ở trên ghế sô pha, chân phải làm cái bọc thạch cao kia, dập lên trên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ anh ta vừa nhảy vào kia: “Ánh mắt em làm rất tốt, có thể bỏ qua, vậy điểm vần nói ở đây là…”
Chỉ thấy anh ta đột nhiên đứng dậy, một tay che trước ngực, một tay chỉ vào không khí, bóp họng nói: “Anh, anh, anh muốn làm gì…”
Hàn Tử Tây đưa tay che mắt, quả thật không muốn nhìn thẳng!
Nhưng tên đàn ông nào đó diễn một cách đắc ý, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
“Anh, anh, anh không nên tới, nếu không tôi la to…” Mặc Thiên Kình nhíu mày: “Sau đó tôi sẽ đỡ động tác cô ngã xuống, như vậy có phải khá hơn so với vừa rồi không?”
Có hạng người như vậy sao?
Có sao?
Giả bộ để lừa gạt còn cần thiết sao?
Chống vào ghế sô pha đứng dậy, Hàn Tử Tây lại ngồi lại vào trên ghế sô pha: “Mặc thiếu tới chỉ là vì vạch trần tôi sao?”
“Ơ a!” Mặc Kình Thiên đột nhiên bước đến trước mặt cô: “Đây là đang chứng tỏ tôi đã đoán đúng đi!”
Hắn lấy tay xòe ra trước mặt cô: “Phần thưởng!”
Khóe miệng Hàn Tử Tây co giật mạnh: “Mặc thiếu, hai năm không gặp, công lực của anh dường như lại tăng không ít!”
“Cô nói vấn đề không biết xấu hổ sao?”
“…”
Người ta căn bản là vui vẻ chấp nhận, còn có lòng muốn xin chỉ bảo: “Vậy cô cảm thấy tôi đã đạt tới đỉnh cao rồi, hay vẫn còn tiềm năng có thể phát triển nữa? Ai, nhưng tôi cảm thấy nếu so sánh với Sở Trạm Đông, vẫn còn kém một chút, cô cảm thấy đúng không?”
“…”
Dạo này, trai đẹp trưởng thành quả nhiên không phải ai cũng là bạch mã hoàng tử, còn biết cách làm trò đùa giỡn hơn mấy kẻ bỉ ổi.
Thấy Hàn Tử Tây không để ý đến mình, Mặc Thiên Kình nhún vai: “Ok! Nếu mỹ nữ không thích loại hình thức này, thì chúng ta đổi kiểu khác. Hình thức phỏng vấn thì sao? Xin hỏi Hàn tiểu thư, hai năm trước cô giả chết, hai năm sau lại xuất hiện, mục đích là gì?”
“Mặc thiếu, anh không phải quen biết với vị bác sĩ Trịnh kia sao, tôi cảm thấy anh rất cần đi tìm cô ta để khám bệnh, cấu tạo đầu óc của anh quả thật có chút kỳ quái!” Hàn Tử Tây chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường: “Còn có mấy phút nữa bạn của tôi trở về, tôi cảm thấy chúng ta có thể saygoodbye được rồi, anh cảm thấy thế nào?”
Vòng vèo chửi rủa hóa ra ý muốn nói đầu óc hắn có vấn đề, Mặc Thiên Kình giận quá hóa cười, rất giống như mấy bà tám ngoài chợ đẩy cô một cái: “Hẹp hòi quá đi, dù gì hai ta cũng quen biết lâu, sao phải vội vã đuổi tôi đi như vậy? Chẳng lẽ tôi còn có thể hại em sao?” Mạc Thiên Kình hư đang ngậm cân trong miệng mà không thấy số.
“…” Hàn Tử Tây cảm thấy cô phải nhanh nhổ ra: “Mặc thiếu có phải đang bị cái gì kích thích không?”
“Ai nha má ơi!” Mặc Thiên Kình ưỡn ngực: “Làm sao cô biết bóp?”
Tôi bóp cái gì!
Bây giờ còn chơi trò già đầu mà còn tỏ vẻ trong sáng!
Kim Tinh xong rồi đến Tiểu Thẩm Dương, tiếp theo có phải là nên đến Tống Tiểu Bảo hay không?
Chuyện thật diễn ra lại chứng minh cô suy nghĩ nhiều...
Dường như hắn cũng không chịu nổi bản thân mình như vậy, giống như chính hắn cũng muốn nôn ọe một trận: “Đã vượt quá quỹ đạo cho phép, mời tự khởi động hình thức tự động, vì bị đối tượng thân cận chán ghét, thiếu chút nữa đem tiểu gia đây làm hỏng!”
Hai tây Mặc Kình Thiên ôm ngực, đúng là một hình mẫu chuyên sống bằng bộ mặt giả dối, không có một kẽ hở, cười như không cười hỏi: “Có muốn biết hiềm khích giữa tôi và Sở Trạm Đông là gì không?”
“…” Chuyển đề tài còn nhanh hơn mấy cái đa nhân cách của hắn ta đấy!
Mặc Kình Thiên cười khẽ: “Chuyện xưa này hơi dài, bạn bè của cô sắp trở lại rồi, thời gian không đủ, chờ hôm nào tôi nói tiếp cho cô nghe, nhưng mà tôi có việc muốn hỏi cô, cô có muốn hợp tác hay không?”
Hằn Tử Tây không trả lời, hắn ta lại nói: “Lần này cô trở lại, nếu tôi đoán không lầm, chắc cũng là muốn đối phó với Sở Trạm Đông, dù sao hai năm trước, hắn đối với cô xác thực rất cặn bã. Hai chúng ta đều có chung một mục đích, tôi thấy nên hợp tác, cùng chung kẻ địch, cùng một mục đích, không có đạo lý nào lại không hợp tác không phải sao?”
Hàn Tử Tây nhếch mi: “Tại sao anh thấy được tôi muốn gây bất lợi cho anh ta là không phải là vì tình yêu?”
“Cô cứ nói đi?” Mặc Kình Thiên lấy chân đá đá cái chân bị thương của cô: “Hàn tiểu thư có thể ở trong tầng hầm tường đồng vách sắt trốn thoát, bị người đẩy nhẹ một cái, ngoài việc trên khuôn mặt bị thương ra, còn bị gãy chân. Đừng nói bởi vì cô đang là Hàn Mộc Tâm mà phải giả bộ như vậy nhé!”
Hàn Tử Tây cười nhạt, chẳng nói đúng sai: “Cho nên Mặc thiếu có cách để cho hôn lễ ngày kia không được tổ chức sao?”
Mặc Kình Thiên nhếch mi: “Cô hỏi vấn đề này, tôi có thể lí giải thành cô đã đồng ý đề nghị của tôi…”
Anh ta vừa dứt lời, cửa truyền đến tiếng mở khóa.
Mắt Mặc Kình Thiên giật một cái, đứng dậy: "Tôi cho cô suy nghĩ trong một ngày, trước mười hai giờ đêm mai, nếu như cô đồng ý thì hãy treo một món đồ nhỏ màu trắng ra ngoài cửa sổ."
Dứt lời hắn liền quay người, vừa đi một bước, bỗng nhiên hắn quay lại, đỡ lấy mặt Hàn Tử Tây, hôn lên môi cô một cái: "Hai năm trước, cô cưỡng hôn tôi, tôi cũng không thể để thiệt thòi, phải đòi lại!"
"..."
Nếu không phải do cửa mở, Hàn Tử Tây tuyệt đối sẽ cầm dao đuổi theo.
Tên đàn ông chết tiệt nắm thật chính xác thời gian, cửa vừa mở, hắn ta đã nhanh nhẹn nhảy khỏi cửa sổ.
Đường Quả sách hai cái túi lớn than thở: "Trời ơi, mình mệt chết rồi."
Hàn Tử Tây vừa định nói, liền bị người khác cướp lời: "Anh đã bảo anh sẽ cầm tất cả giúp em, em lại nói để em cầm, tay không sao chứ?"
Giọng nói này... là Âu Dương Lâm?
Anh ta quen biết Đường Quả?
Âu Dương Lâm nhìn thấy Hàn Tử Tây, cũng ngạc nhiên: "Cô..."
Đường Quả nhìn vẻ mặt khác thường của hai người, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người: "Các cậu quen biết nhau?"
Âu Dương Lâm gật đầu: "Không tính là quen biết, mấy hôm trước ở quán cà phê anh có gặp cô ấy bị thương, nên đã giúp đưa cô ấy đi bệnh viện."
Đường Quả: "Nói như vậy, hai người rõ ràng rất có duyên đấy, một người là bạn bè tốt nhất của em, một người là bạn trai của em, thế giới nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ! Vốn là em đang lo lắng hai người lần đầu gặp mặt lần đầu sẽ lúng túng đây!"
Bạn trai.
Âu Dương Lâm là bạn trai của Đường Quả?
Trong lúc đang thắc mắc, Đường Quả đã đuổi Âu Dương Lâm xuống phòng bếp: "Làm phiền anh giúp em để những thứ đồ này xuống phòng bếp!"
Sau khi Âu Dương Lâm đi về phía phòng bếp, Đường Quả ngồi vào trên ghế sô pha, nhỏ giọng hỏi cô: "Mộc Tâm, cậu thấy anh ấy như thế nào?"
Hàn Tử Tây gật đầu: "Rất tốt"
"Thật không!" Vẻ mặt của Đường Quả thẹn thùng như nữ sinh mới biết yêu: "Cậu biết không, mình thiếu chút nữa đã bỏ qua anh ấy đấy!
Lần đó chị dâu của mình nói muốn giới thiệu em họ của chị ấy cho mình.
Cậu không biết, chị dâu của mình có tiếng là người không đáng tin cậy.
Có lần chị ấy giới thiệu đối tượng, người đó đã sắp 40 rồi, thế mà lại bị chi ấy nói khoa trương lên thành người lên trời xuống đất không gì không biết.
Một người được chị ấy có thể nói thành một đóa hoa, có thể nghĩ, chị ấy càng sẽ đưa thêm nhiều từ hoa mỹ không có thật để nói về em họ của mình.
Mình liền từ chối, chị dâu của mình liền cưỡng ép dụ dỗ, bằng mọi cách muốn mình phải đi!
Cậu biết không, lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy, trong lòng chỉ có bảy chữ!
Người đàn ông này mình muốn có!
Theo đuổi hơn hai tháng, mình mới cưa được anh ấy đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...