Khoảng cách mặt càng ngày càng gần, môi chỉ thiếu chút xíu nữa liền dán lên, tình hình hết sức căng thẳng, đúng lúc này...
Điện thoại vang lên.
Là lão phu nhân gọi tới, muốn hắn lập tức trở về nhà!
Sở Trạm Đông khi về đến nhà. Khuôn mặt tối sầm lại, không vì gì cả, chỉ vì...
Hắn rõ ràng, rất rõ...
Đây không phải là Hàn Tử Tây, nhưng hắn thiếu chút nữa lại...
Nếu không phải là cú điện thoại của bà nội gọi tới đúng lúc, hắn thật sự có khả năng...
Người giúp việc nói cho hắn biết, lão phu nhân ở trong phòng chờ hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Là Đông tử sao?"
"Đúng vậy bà nội!"
"Vào đi!"
Đẩy cửa đi vào, liền thấy lão phu nhân đang ngồi ở trên giường lấy tấm hình chụp cha mẹ hắn lau chùi.
Sở Trạm Đông biết rõ, đây là lão phu nhân bất mãn việc hắn không cùng Mộ Cẩn Du đi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Hắn đi tới ngồi bên cạnh bà nội, cầm lấy ảnh trong tay người rồi tiếp tục thao tác mà bà đang làm.
Lão phu nhân nhìn gò má của cháu nội, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, thở dài một hơi rồi nói: "Cháu còn có một người cô, lúc ấy tuổi còn nhỏ hẵn là không còn nhớ rõ đi?"
Đôi mắt sâu thẳm của Sở Trạm Đông nhìn về phía lão phu nhân: "Cô?"
"Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Bởi vì đủ loại nguyên nhân, ta đã hại cô ấy, nhưng mà cô ấy còn có sinh ra một bé gái, cũng là em họ của cháu, cùng độ tuổi với Tiểu Tây, chỉ tiếc đến bây giờ bà nội vẫn chưa tìm được con bé."
"..." Lão phu nhân làm sao đột nhiên lại nói với hắn những chuyện này đây?
"Biết tại sao ta lại bắt cháu cưới Tiểu Tây làm con dâu nuôi từ bé không?" Lão phu nhân hỏi.
"Bởi vì người coi bói đã nói qua, cô ấy có bát tự cùng cháu tương xứng, có thể bảo vệ cháu sống lâu trăm tuổi!" Lúc ấy lão phu nhân đã nói như thế .
Khi đó tuổi còn nhỏ, hắn chỉ cảm thấy, lão phu nhân quá cổ hủ mê tín. Lại cho rằng một đứa ăn xin do tránh trời mưa chạy ngược lên lại có thế bảo vệ hắn sống lâu trăm tuổi, nói ra chỉ khiến mọi người trêu đùa.
Cho đến hai năm trước, lúc Hàn Tử Tây qua đời không lâu.Hắn uống rượu quá nhiều khiến dạ dày xuất huyết phải nằm viện kiểm tra sức khỏe.Hắn mới biết được, thì ra bên trong cơ thể mình lại ẩn dấu một loại bệnh độc đáng sợ.
Không trách được lão phu nhân luôn thay hắn đi cầu xin nhiều bùa bình an như vậy, thì ra là người đang lo lắng cho thân thể của hắn liệu có thể hay không đi qua được cái ngưỡng cử ba mươi tuổi.
"Đúng!" Lão phu nhân cầm lấy tay cháu nội, thả ở lòng bàn tay: "Người coi bói nói, trong mệnh cháu thiếu nước, chỉ cần tìm người có ngũ hành thuộc thủy, nhất định có thể bảo hộ cháu chu toàn.
Mà gặp phải Tiểu Tây chính là ý trời, lại vừa vặn mưa xuống lớn như vậy, ta liền cho rằng Tiểu Tây chính là quý nhân mà số mệnh đã an bày, cho nên mới buộc cháu cưới nàng làm con dâu nuôi từ bé.
Chỉ tiếc...
Biết ta vì cái gì, liên tục không có buộc cháu cùng Tiểu Tây làm vợ chồng chân chính, thậm chí hai năm trước sau khi bái phật trở lại còn muốn chia rẽ các cháu không?"
"Bà nội cho rằng cô ấy là người con gái của cô?" Không trách được thái độ lại thay đổi nhanh như vậy.
"Không phải là cho rằng, mà là có chứng cớ vô cùng xác thực!" Ánh mắt của lão phu nhân thống hận vô cùng: "Lúc ấy phái người đi tìm đứa bé ấy, lại truyền về tin tức, nói Tiểu Tây chính là em họ cháu.
Làm sao có thể chứ?
Con bé với cô của cháu lớn lên không hề giống a!
Tuyệt đối không có điểm nào giống!
Đúng là sự thật nhưng mà, kết quả giám định của con bé cùng ta lại có quan hệ họ hàng!"
"..." Con ngươi đen bỗng nhiên nheo lại, một đạo hàn quang quét qua: "Có người âm thầm giở trò!" Tiếng nói vui mừng tựa như cây cỏ ngập tràn sắc xuân.
"Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Có người không nghĩ cháu sống sót, cho nên đang âm thầm thao túng hết thảy, cho ta tin tức như vậy, để khiến ta cho rằng Tiểu Tây với cháu là anh em họ, tiếp tới để cho cháu không có con nối dòng.
Khi biết được cháu cùng tiểu Tây là anh em họ, ta cũng đã nghĩ tới muốn cho hai đứa ly hôn.
Nhưng là...
Dùng lý do gì đây?
Tiểu Tây cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với cháu, ngược lại là cháu liên tục có lỗi với người ta, như vậy đối với con bé quá không công bằng.
Hơn nữa...
Ta cũng vậy không bỏ được nó!
Nếu ly hôn với cháu, con bé nhất định sẽ rời khỏi Sở gia, nhưng đây chính là cháu ngoại của ta a, là cháu gái duy nhất bên ngoại, ta vừa không bỏ được cháu, cũng không bỏ được con bé, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt của ta.
Ta lại không thể nói cho con bé biết chân tướng, tại Sở gia mà cứ như vậy nói ra, ta sợ hãi tiểu Tây không chịu tha thứ ta, dù sao người cô của cháu, thực sự là vì ta mà chết.
Ta liên tục ôm hi vọng hai đứa vĩnh viễn cũng sẽ không sinh ra tình cảm.
Dù sao cháu cũng chán ghét con bé như vậy, mà ta cũng từng hỏi qua nhiều lần con bé đối với cháu cũng không có loại cảm giác kia.
Lúc trước ta cũng không biết, bệnh độc trong cơ thể của cháu có thể dùng quá trình di truyền máu để khắc chế, nếu không cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy .
Không nghĩ tới...
Nếu như khi đó không phải là nghĩ đến hai đứa có liên hệ máu mủ, nói không chừng con hai đứa..."
Khóe mắt lão phu nhân ngấn lên dòng lệ.
"Bà nội..." Sở Trạm Đông lấy tay giúp bà lau sạch : "Bà nội có thể nói cho cháu biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không, vì cái gì trong cơ thể của cháu lại mang theo cái loại bệnh độc đó?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, về sau bà nội sẽ từ từ nói lại cho cháu biết, chuyện cháu cần làm ngay bây giờ chính là nhanh chóng cùng tiểu Du kết hôn đi..."
Lão phu nhân nắm thật chặt tay của Sở Trạm Đông: "Đông tử, tiểu Du muốn dẫn cục cưng rời đi Sở gia. Con bé không thể rời đi, nhất là cục cưng, tuyệt đối không thể để rời đi, nếu không chờ đến lúc bệnh độc hoàn toàn tái phát, không có cục cưng, cháu sao có thể toàn mạng đây!”
Edit & Beta: linhlunglinh
...
Hắn sẽ chết sao?
Nghĩ đến đó, Sở Trạm Đông vội vàng tìm Tư Mã Hạo để thực hiện một cuộc kiểm tra tổng quát.
Tại phòng làm việc của Tư Mã Hạo...
“Cách thời gian phát tác hoàn toàn còn bao nhiêu lâu?”
Tư Mã Hạo đưa cho Sở Trạm Đông một chai nước, sau đó ngồi xuống ghế đối diện.
“Cậu cũng biết đây là một loại virut có cấu tạo vô cùng phức tạp. Cũng giống như ngũ hành có năm loại nguyên tố vậy, tương sinh tương khắc với nhau, cho nên tôi không thể rút dây động rừng được. Thời gian cụ thể khi nào virut này phát tác tôi cũng không thể nói trước được. Ngay cả thầy của tôi cũng chưa từng gặp qua loại virut này, còn phương pháp điều trị thì thầy tôi đang nghiên cứu.”
“Tôi có thể vượt qua được năm nay hay không?” Sở Trạm Đông lấy tay vuốt lên chai nước, giọng nói đều đều: “Phải qua năm nay mới có thể...”
“Cậu nói cái gì vậy?” Tư Mã Hạo nhíu mày nói: “Bây giờ cậu đã có một đứa con trai, cậu muốn chết cũng không chết được đâu!”
“Phải không?” Sở Trạm Đông khẽ nhếch mép, lại đột nhiên chuyển đề tài: “Cậu có biết tại sao lúc đó bà nội lại ngăn cản chuyện của tôi với Hàn Tử Tây hay không?”
“Không phải Sở lão phu nhân nói là đang thử cậu sao?” Tư Mã Hạo kinh ngạc hỏi.
“A...” Sở Trạm Đông cười khẽ: “Không biết ai lại đi nói cho bà nội rằng tôi và Hàn Tử Tây là anh em họ!”
“...”
“Không phải cậu cũng thấy rất kinh ngạc sao?” Đôi mắt của Sở Trạm Đông lạnh lùng mà trong trẻo giống như vầng trăng ngày rằm. “Anh em họ, điều này rất có ý tứ!”
“Đông Tử...” Tư Mã Hạo nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”
“Không phải đã rất lâu chúng ta không có chơi trò nào thú vị rồi sao?” Đột nhiên Sở Trạm Đông dùng sức, cái chai nước trong tay đã bị hắn nghiến răng bóp méo, chất lỏng trong chai tràn ra ngoài, chảy dọc xuống theo ngón tay của hắn: “Nếu muốn cái mạng của Sở Trạm Đông này cũng được, nhưng trước hết hắn phải tôi chơi đùa vài trận mới được!”
“Tôi sẽ đi liên lạc với Lê, Thần và Hoằng.” Tư Mạ Hạo bình tĩnh nói.
“Ừ!” Sở Trạm Đông không nói gì thêm mà gật đầu.
***
Mộ Cẩn Du vẫn luôn chờ Sở Trạm Đông đến tìm mình.
Cuối cùng thì Sở Trạm Đông cũng đến, nhưng anh đến vào buổi chiều ngày thứ ba kể từ lúc cô náo loạn bỏ nhà đi.
Cô đã cho rằng... lần này anh tới là để giữ cô ở lại, dù sao trong tay cô còn giữa đứa nhỏ làm tiền đặt cược, nhưng ai biết anh lại...
“Anh...”
Mộ Cẩn Du không thể tin được những điều mình vừa mới nghe được. Sở Trạm Đông... anh... anh nói cái gì?
“Tôi đã chuẩn bị xong trực thăng, em dọn dẹp một chút đi!”
Mộ Cẩn Du đang ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, trong lòng cô đang ôm lấy đứa bé vẫn đang ngủ say. Sở Trạm Đông đứng trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống. Lời nói vừa rồi của hắn thay vì là lời hỏi thăm thì không bằng nói đó là lời thông báo!
Ý tứ của anh đã biểu đạt rất rõ ràng rồi! Không phải sao?
Anh không muốn cưới cô! Anh muốn cô rời khỏi chỗ này!
Tại sao lại như vậy?
Anh không muốn cô... vậy chẳng lẽ ngay cả con trai anh cũng không muốn sao?
“Con trai của em... em có thể đưa con đi theo sao?” Mộ Cẩn Du cẩn thận thăm dò: “Con còn nhỏ không thể xa em được, mà em cũng không thể rời xa con!”
“Được!” Sở Trạm Đông gật đầu: “Bên kia tôi đã thu xếp ổn thỏa, em không cần mang quá nhiều đồ!”
“Anh cũng sẽ đi chứ?” Mặc dù Mộ Cẩn Du biết mình hỏi ra như vậy sẽ tự rước lấy nhục nhã, nhưng là cô không thể tiếp thu nổi đả kích này.
“Tôi sẽ không đi!” Sở Trạm Đông nói tiếp: “Về sau sẽ chỉ có em cùng con trai cô. Đương nhiên nếu em cảm thấy cô đơn, hoặc gặp được người nào thích hợp thì cũng có thể...”
“Anh...”
Hai tròng mắt của Mộ Cẩn Du đã đỏ hoe, lớn tiếng nói: “Ở trong mắt anh tình yêu của em rẻ tiền như vậy sao? Rời xa anh rồi, em có thể vì cô đơn mà tùy tiện tìm một người đàn ông khác hay sao?”
“Tôi ở bên ngoài chờ em!” Sở Trạm Đông không trả lời câu hỏi của Mộ Cẩn Du mà xoay người rồi đi.
“Anh...”
Mộ Cẩn Du vội vàng chạy tới ngăn bước chân của hắn, hai mắt đã trào dâng nước mắt: “Anh, em sai rồi, em biết em sai rồi, em sẽ không kết hôn với anh, đời này em cũng sẽ không kết hôn với anh, cầu xin anh đừng đuổi em đi...”
Đứa bé trong lòng Mộ Cẩn Du bị đánh thức nên cũng bắt đầu khóc oa oa. Mộ Cẩn Du đưa con đến trước mặt Sở Trạm Đông: “Con trai cũng không bỏ được ba ba, cũng như em không thể bỏ được anh...”
Người con gái trước mặt hắn trẻ đẹp như vậy, lại còn vì hắn mà phải làm một người mẹ, mà hắn lại...
Hai mắt Sở Trạm Đông từ từ nhắm lại, mặt không đổi sắc nói: “Từ từ rồi sẽ quen!”
“Anh...” Bởi vì những lời này của hắn mà Mộ Cẩn Du đang khóc vô cùng thê lương cũng phải dừng lại: “Anh nỡ nhẫn tâm như vậy sao?”
“Đau dài không bằng đau ngắn!” Sở Trạm Đông nhìn Mộ Cẩn Du với một ánh mắt không có một chút tình cảm nào: “Tôi không thể cho em thứ mà em muốn, cả đời này cũng không thể cho được!”
“Em không cần, cái gì em cũng không cần...” Mộ Cẩn Du lắc mạnh đầu: “Em sẽ không cần anh kết hôn với em, cũng không cần tình cảm ca vời của anh, em chỉ cần được ở bên cạnh anh. Điều này cũng không được sao?”
Cô hèn mọn như vậy, có phải anh nên cảm động không?
Cái gọi là đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết cục, chính là tình cảnh hiện giờ của Mộ Cẩn Du.
Cô vô cùng hối hận, sớm biết sẽ thế này thì cô đã không trói buộc anh như vậy!
Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng cô cũng đi đến bước cuối này!
Sở Trạm Đông khẽ thở dài, lấy tay lau nhẹ đi nước mắt trên khuôn mặt Mộ Cẩn Du, duỗi cánh tay dài ôm hai mẹ con cô vào trong lòng.
Mộ Cẩn Du tựa vào trong vòng tay ấm áp của hắn, nước mắt lại càng tuôn trào dữ dội: “Anh... đừng đuổi em đi, em không ép buộc anh nữa. Cho dù em không danh không phận cũng sẽ không bao giờ oán hận anh nửa câu. Anh để cho em ở lại bên cạnh em được không? Anh để cho con trai của chúng ta khi lớn lên có ba cùng có mẹ, được không?”
Sở Trạm Đông vỗ nhẹ lên lưng cô, sau đó lại đẩy cô ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trái của cô. Đôi môi mỏng của hắn cũng từ từ mở ra...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...