Hai năm sau!
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi lo lắng quá!” Cô gái thứ nhất vừa che ngực vừa nói, giọng điệu rất khẩn trương.
Cô gái thứ hai đẩy một quyển tạp chí tới trước mặt cô, chỉ chỉ vào bìa quyển tạp chí nói: “Ừ, cô dùng hai mắt của mình nhìn kỹ người đàn ông này, trong nháy mắt cô sẽ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào."
Cô gái thứ nhất nhìn người đàn ông trên quyển tạp chí không chớp mắt: “Quả nhiên là nhiệt huyết của tôi liền dâng trào! Tôi nghĩ... nếu tôi được trúng tuyển thì về sau có thể cùng người đàn ông này hít thở cùng một không khí trong tòa nhà kia, còn có thể cùng anh ấy… Vừa nghĩ thôi mà tim tôi đã đập rộn lên rồi!”
Cô gái thứ hai bĩu môi: “Cô thật không có chút tiền đồ nào! Cô làm như được vào làm việc trong tập đoàn HC này là có thể tiếp cận được với Tổng Giám Đốc sao? Tôi nghĩ cô nên về nhà uống thuốc đi."
“Hàn Mộc Tâm!”
Giọng nói của người phỏng vấn bất ngờ vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Một cô gái làm cho người khác không cảm nhận được một chút sự tồn tại nào đang ngồi trong góc nhìn trong góc bỗng giơ tay lên hô to: “Có!”
Đó là một cô gái đeo cặp kính to đùng, hầu như che kín cả nửa khuôn mặt, quần áo mặc trên người cũng là…
Cô gái đó vừa đi ngang qua hai người thì họ đã bắt đầu thì thầm nói nhỏ.
Cô gái thứ nhất nói: “Trời ạ, không phải nói tập đoàn HC chú ý nhất là ngoại hình sao? Cô ta sao lại dám mặc một bộ đồ như vậy đến đây chứ? Cô nhìn quần áo của người phụ nữ kia đi, có phải nó được nhặt từ trong thùng rác ra không? Phong cách thật là quê mùa, cứ coi như cô ta nhặt được nó trong thùng rác thì trước khi mặc lên người cũng phải ủi lại một chút chứ...”
Cô gái thứ hai trả lời: “Cô có thể nói nhỏ một chút hay không? Biết đâu sau này hai người thật sự có thể trở thành đồng nghiệp cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu là thấy thì sao?”
Hàn Mộc Tâm cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Hình như cũng có chút không hợp!
Đúng là…
Trước khi bước vào phỏng vấn, Hàn Mộc Tâm lấy tay vuốt nhẹ lại trang phục cho thẳng rồi mới gõ cửa.
Sau khi bên trong lên tiếng thì cô mới vào, lễ phép cúi đầu nói: “Chào các vị giám khảo, tôi là Hàn Mộc Tâm!”
***
“Mộc Tâm! Có điện thoại!”
Hàn Mộc Tâm đang ở trên sân thượng vuốt lại trang phục thì thấy cô bạn thuê chung phòng với mình là Đường Quả cầm điện thoại của mình chạy đến.
Khi cô nghe điện thoại, Đường Quả như tên trộm đứng gần bên cạnh, thập thò nghe lén.
...Là điện thoại của người phỏng vấn tập đoàn HC thông báo cho cô biết thứ hai tuần tới cô sẽ bắt đầu đi làm!
Chờ cho điện thoại vừa cúp, Đường Quả còn hưng phấn hơn cả Hàn Mộc Tâm: “Mộc Tâm, cậu thật quá lợi hại!”
Đường Quả còn đưa ngón tay cái tới trước mặt cô: “Mình cho cậu 10086 cái khen! Mọi người nói cậu sẽ thành công, cậu còn không tin! Ha ha ha, đó là tập đoàn HC đó nha! Bao nhiêu cô gái tranh giành nhau muốn vào làm việc trong HC mà không được, vậy mà cậu lại dễ dàng vào được HC, bọn họ mà biết được chắc chắn sẽ tức chết!"
Hàn Mộc Tâm khẽ cười, nói: “Cái này còn phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu khích lệ mình thì chắc mình cũng sẽ không đi!”
“Ai ai ai, những lời này chị đây sao không thích nghe được!” Đường Quả ôm lấy bả vai cô nói: “Mặc dù đúng là mình khích lệ nhưng có thể vào được hay không, toàn bộ là nhờ kỹ năng của bản thân cậu, cô bé Hàn Mộc Tâm, xin đừng coi thường bản thân mình như vậy có được không?”
Hàn Mộc Tâm chỉ mỉm cười.
Đường Quả giành lấy trang phục trong tay cô, động tác nhanh nhẹn, đẩy nàng ra ngoài nói: “Nhanh lên nào! Bây giờ chị đây sẽ dẫn cậu đi ăn mừng một bữa thật ngon.”
Ăn cơm tối xong, Đường Quả đề nghị đi dạo vài vòng để tiêu hoá thức ăn rồi mới trở về, Hàn Mộc Tâm cũng không có ý kiến gì.
“Mộc Tâm, chúng ta đã quen biết nhau hai năm rồi sao?” Đường Quả cảm động nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, mình còn nhớ khi mới quen biết cậu, lúc nào cậu cũng không thích nói chuyện!”
Hàn Mộc Tâm cười yếu ớt: “Không phải là không thích nói chuyện, chỉ là không biết nói gì. Đó là lần đầu tiên mình đến một thành phố lớn như vậy, thật sự sợ muốn chết!”
“Đừng lại!” Đường Quả thở mạnh, nói: “Không phải chỉ là nhà cao một chút, xe cộ có chút nhiều hơn, đường xá rộng hơn một chút, có gì đặc biệt hơn người? Cậu có chị đây bảo vệ, về sau cứ yên tâm mà mạnh dạn, muốn nói gì thì cứ nói, hiểu chưa?”.
Đến giờ, Đường Quả còn nhớ rõ lần đầu gặp Hàn Mộc Tâm, lúc đó giọng nói của cô đặc giọng Tứ Xuyên. Sau đó cô ấy phải tìm đến lớp luyện âm học mất hai năm mới nói rõ được giọng phổ thông, nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại nói ra một số từ địa phương.
“Quả Quả, cảm ơn cậu!” Hàn Mộc Tâm chân thành nói cảm ơn.
“Dừng lại, khoan hãy nói cảm ơn, tối nay cậu phải chuyển ra khỏi nhà mình ngay lập tức!”
Tính tình của Đường Quả rất ngay thẳng, rất thích giúp đỡ người khác.
Lần đầu tiên cô gặp được Hàn Mộc Tâm là lúc cô ấy bị người khác bắt nạt. Cô tiện tay cứu cô ấy, về sau lại để cho cô ấy ở luôn cùng với mình
Sau đó cô mới được nghe Hàn Mộc Tâm kể chuyện về cuộc đời của cô ấy...
Quê của Hàn Mộc Tâm ở Tứ Xuyên. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô không được đi học đại học mà bị người nhà ép buộc nghỉ học để làm việc trong một thị trấn nhỏ vài năm. Hai năm trước cô trốn lên đây bởi cha cô vì hôn nhân của anh trai mà muốn đem cô gả cho một tên ngốc.
May mắn là ở thành phố xa lạ này cô lại được gặp người tốt như Đường Quả, giúp Hàn Mộc Tâm đứng được trong thành phố B.
Nhìn Đường Quả tùy tiện như vậy, ánh mắt Hàn Mộc Tâm chợt lóe lên.
Hai người cũng không đi dạo quá lâu ở trên đường, bởi vì ngày mai là thứ hai, bọn họ ai cũng phải đi làm.
***
“Hàn Mộc Tâm, cậu thử nói lại cho mình nghe xem!”
Mới buổi sáng tinh mơ mà Đường Quả đã hét lên làm đất rung núi chuyển.
Hàn Mộc Tâm cắn môi trả lời: “Đúng là…”
“Cái gì là, không phải là một bộ quần áo thôi sao? Nó cũng không có quá đắt! Cậu có cần tiết kiệm đến mức độ như vậy hay không? Chị đây tặng cho cậu cũng không phải vô ích, Khi nào có lương thì cậu trả lại cho mình cũng không muộn. Cậu còn không nhanh chóng đi thay đi, ngày đầu tiên đi làm mà đã muộn, cậu thật sự không muốn làm việc nữa sao!” Đường Quả chẳng cần để ý mọi việc, cởi bộ quần áo quê mùa mà hôm Hàn Mộc Tâm đến phỏng vấn xuống khỏi người cô, rồi đem bộ quần áo trong tay mình nhét vào trong ngực cô rồi nói: “Nhanh đi thay đi, mình sẽ đợi cậu ở dưới lầu!”
Đường Quả đưa Hàn Mộc Tâm đến tập đoàn HC!
“Khi nào tan việc thì gọi điện cho mình, mình sẽ đến đón cậu!” Trước khi Đường Quả xoay người rời đi còn đứng lại dặn dò Hàn Mộc Tâm.
Ngày hôm đó Hàn Mộc Tâm nộp đơn vào bộ phận thư ký tổng giám đốc...
Cả ngày hôm nay, dựa vào sự siêng năng mà cô đã nhận được sự công nhận của tổng giám đốc Vương Lỗi: “Thư ký Hàn, biểu hiện không tệ, hãy tiếp tục cố gắng!”
Hàn Tử Tây gật đầu trả lời: “Cảm ơn tổng giám đốc!”
Vương lỗi cười nhạt: ”Ngành của chúng ta có chút phức tạp, có cái gì không hiểu thì nên hỏi những người khác, đương nhiên cô cũng có thể hỏi tôi!”
“Vâng, tôi biết rồi!”
“Ừ! Tốt lắm! Cô nghỉ đi!”
“Tổng giám đốc, tạm biệt!”
**
Làm việc được một tuần, Hàn Mộc Tâm cũng đã thích ứng được với công việc.
Cô là người dễ nói chuyện, cũng giúp đỡ đồng nghiệp rất nhiều, chưa bao giờ từ chối ai cho nên quan hệ với đồng nghiệp cũng coi như không tệ. Cô làm việc cùng với Tổng giám đốc Vương Lỗi cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
“Thư kí Hàn, đem phần văn kiện này đến tầng cao nhất, vào phòng đưa cho tổng giám đốc!”
Mới vào công ty mà có thể được đi lên tầng cao nhất, đối với mọi cô gái mà nói đều là một ước mơ.
Điều này có thể thấy sự tồn tại của tổng giám đốc như thiên thần trong lòng họ!
Nhưng họ lại không ngờ cơ hội này không đến lượt mình!
Nhưng là cũng không có ai ghen tỵ với Hàn Mộc Tâm, bởi vì bộ dạng của cô...
Kính đen, không đánh phấn, thứ đồ từ trên xuống dưới trên người cô được gọi là quần áo sao? Cho dù lên tầng cao nhất cũng không thể làm được cái gì. Cho nên được lên tầng trên cùng đối với những cô gái đó chính à một sự sung sướng vô hạn, nhưng khi cô nhận được sự vinh dự này, cô lại hề nhận được bất cứ ánh mắt ghen tỵ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...