"Đông..."
Âu Dương Lâm đụng đổ chén nước trước mặt, bởi vì cách Âu Dương Di vô cùng gần. cho nên có không ít nước chảy lên quần áo của Âu Dương Di.
Có lẽ là tâm tình của cô đang rất tốt, chỉ lấy khăn giấy lau lau quần áo, sau đó đứng dậy vỗ vỗ vai hắn. Rất có phong độ của đàn chị lời nói thấm thía nói: "Quên cô ta đi, phụ nữ lẳng lơ như vậy, không đáng! Chị đi trước!"
Trong rạp, chỉ còn lại một mình Âu Dương Lâm, hắn vẫn duy trì tư thế cũ, không động đậy gì, mà ngay cả con mắt cũng nhìn chăm chăm một điểm trên mặt bàn, không nháy mắt một cái, cả người giống như đã hoá đá vậy...
***
Đồng dạng không thể tin được còn có Sở Bích Đình. Không ngờ Bất Hối thế mà là con riêng của Hàn Tử Tây!
Sở Trạm Đông có biết không?
Sở Bích Đình gọi điện thoại cho Sở Trạm Đông, lại không có ai nghe máy. Đang chuẩn bị lái xe ra cửa, nào ngờ vừa ra cửa lớn liền gặp hắn đang lái xe về.
Lúc này Sở Bích Đình ngừng xe lại, đi đến trước xe hắn, gõ gõ cửa sổ.
Dưới cửa sổ xe, Sở Bích Đình đối diện với ánh mắt thâm thuý của Sở Trạm Đông: "Mở cửa xe!"
Sở Trạm Đông nghe lời.
Sau khi lên xe, Sở Bích Đình lại nói: "Lái xe!"
Ngữ điệu gần như là mệnh lệnh, cộng thêm sắc mặt khó coi của cô. Sở Trạm Đông cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, lại không nói gì, lái xe đi...
***
Nghĩa trang Nam Sơn.
Sở Bích Đình quỳ gối trước một toà mộ bia, lấy tay chùi ảnh chụp phía trên.
Người đàn ông trong hình...
Nói chính xác hơn là một đứa bé lớn, gương mặt từng đường nét rõ ràng cân xứng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời.
Vừa nhìn thấy hắn, mạnh mẽ như Sở Bích Đình cũng biến thành cô gái nhỏ ngoan ngoãn, giọng nói nhu hoà yếu ớt nhỏ nhẹ như muỗi kêu: "Khuynh, em tới thăm anh, thật xin lỗi, gần đây bận rộn quá, không thể tới thăm anh, xin đừng trách em, có được hay không?
Khoé miệng của cô giơ lên nụ cười sáng lạn lúm đồng tiền như hoa xuân vậy, nhưng hốc mắt lại đỏ bừng, chứa đầy nước mắt trong suốt, bị gió nhẹ nhàng thổi qua, uốn lượn rơi xuống theo khoé mắt.
Lạc Vân Khuynh, nỗi đau mà cả đời này của nàng không thể phai mờ!
Hắn đi đã mười ba năm, cô lại chưa từng quên hắn, dù chỉ một giây cũng chưa từng!
Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, lại không có một người nào, không có một ai khác có thể thay thế hắn!
Sở Trạm Đông đứng ở sau lưng cô, nhìn cô trong đêm tối nhớ lại quá khứ.
Rốt cục, dường như đã khóc đủ rồi, cô đứng dậy đối mặt với hắn.
Hốc mắt đỏ bừng vì khóc, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi, càng lộ vẻ bi thương.
Hắn là tận mắt chứng kiến những điều tốt đẹp của cô cùng Lạc Vân Khuynh năm đó, nói không chút khoa trương nào, địa vị của một mình Lạc Vân Khuynh, còn hơn cả Sở gia bọn họ trong lòng Sở Bích Đình.
Nếu không cũng sẽ không sau khi xảy ra trận ngoài ý muốn năm đó, cô bỏ xuống bà nội tuổi đã già cùng hắn còn bé mà nhảy lầu tự sát.
“Đông tử, chị chỉ hỏi em một câu...” Sở Bích Đình nghiêm túc chưa bao giờ có: “Cảm giác của em đối với Hàn Tử Tây, là thật sao?”
Sở Trạm Đông nói: “Em cảm thấy trước tiên chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này, hơn nửa đêm nói chuyện tại trong nghĩa trang, lá gan của em cũng không có lớn như chị.”
“Em đang cảm thấy chột dạ!” Sở Bích Đình có điểm cố tình gây sự: “Vì sao không trả lời vấn đề của chị!”
“Chị cảm thấy như thế nào?” Sở Trạm Đông hỏi ngược lại: “Không phải chị đã có đáp án của mình rồi sao.”
“Cho nên em thật sự yêu Hàn Tử Tây!” giọng nói của Sở Bích Đình không tự chủ được lớn lên: “Thậm chí dùng Mộ Cẩn Du đến kích thích cô ta, ngay cả cô ta đã có một đứa con riêng cũng không để ý, còn muốn đón tiếp đứa con riêng kia vào Sở gia, đã vậy còn tuyên bố với bên ngoài, nhận làm con nuôi?
Sở Trạm Đông, đến cùng là em có biết em đang làm cái gì hay không|
Đầu của em có đang tỉnh táo không?”
Quả nhiên là biết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...