Địa phương nhiều muỗi như vậy, chẳng lẽ chú này thích bị ngược đãi?
Trong lòng Bất Hối mắt trợn trắng, nhưng ngoài mặt lại nói: "Mấy chú này nhìn rất cao lớn!"
Trả lời không rõ ràng, không nói thích cũng không nói không thích.
Đây là địa bàn của hắn, chỉ cần hắn có một chút mất hứng thì họ có chết cũng phải liều mình làm việc!
Đầu óc tiểu nón xanh này xoay chuyển quả nhiên mau!
"Nghe lời này của cháu chính là thích đi!" Sở Trạm Đông gật đầu: "Chú biết rồi!"
Biết, biết cái gì!
Tại sao Bất Hối lại có dự cảm không tốt, mà cảm giác này ngày càng mãnh liệt!
Chỉ thấy Sở Trạm Đông vươn tay, dắt Bất Hối đi về hướng đại sảnh, ngay chính giữa đặt một cái ghế nhìn rất khí phái, hắn ngồi xuống, để cho Bất Hối đứng một bên, bàn tay lại vuốt lên cái cổ của Bất Hối, đối với mọi người bên dưới nói: “Hai tháng tới để cho cậu nhóc này cùng với nhóm thành viên mới thu cùng nhau huấn luyện!"
"Chú nói cái gì?"
Không thể tin được lỗ tai của mình, lời ông chú biến thái nói...
"Thừa dịp hai tháng nghỉ hè, ở tại chỗ này rèn luyện!" Sở Trạm Đông rất có kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Nơi này có rất nhiều người cùng lứa tuổi với cháu, cháu sẽ không cô đơn !"
Đây là trọng điểm sao?
Hôm nay cậu vừa mới nghỉ, không phải lúc này cậu sẽ tham gia huấn luyện chứ?
Chú này cùng cậu không có thù đi?
"Chú, cháu biết ý tốt của chú không nên cự tuyệt, nhưng là..." Vẻ mặt Bất Hối vô cùng khó xử : "Cháu không phải vừa tới trường học mới sao?
Chú kiếm cho cháu một trường học tốt, chất lượng giảng dạy lại cao.
Lúc trước cháu ở cô nhi viện, nhân lúc bác viện trưởng rảnh rỗi sẽ dạy cho cháu nhận biết một số chữ.
Kiến thức cháu có hạn không theo kịp bước chân của các bạn trong trường học. Cháu vốn muốn thừa dịp nghỉ hè ở nhà học tập thật tốt.
Cháu không thể để học kỳ mới đến thành tích của cháu còn kém như vậy được, như vậy sẽ làm cho chú mất mặt.
Lúc đó người khác sẽ hỏi đó là con nhà ai? Không phải cháu là con nuôi của ai đó sao, mỗi lần cháu bước xuống xe đi vào trường, ai đó sẽ đều trốn ở trong xe không chịu ra đấy thôi!”
Chú biến thái này mau mau bỏ đi ý niệm muốn cho cậu tham gia huấn luyện trong đầu đi, nếu không vào năm học mới này cậu sẽ cho ông chú biến thái này ăn trứng vịt suốt ngày!
Tiểu nón xanh...!
Sở Trạm Đông ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc kiểu người đàn ông như thế nào mới có thể cùng Hàn Tử Tây đẻ ra tiểu nón xanh này.
Mới chỉ hơn hơn năm tuổi mà đã có suy nghĩ của người trưởng thành, có ý tứ a!
Sở Trạm Đông cảm giác phải phối hợp một chút, để một người diễn thì không có ý nghĩa!
Hắn nâng cằm lên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy!"
Bất Hối không ngừng gật đầu, phối hợp nói: "Đúng vậy, đúng vậy, cho nên không phải là cháu không muốn, mà là cháu phải nâng cao thành tích để cho chú còn nở mặt!"
"Haizz!" Nhưng Sở Trạm Đông lại vẻ mặt khó khăn: "Đúng, nhưng là lời chú vừa nói ra trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ rút lại lời nói chẳng phải rất mất mặt sao!"
"..." Chuyện này có gì mất mặt?" Sẽ không..."
"Sẽ!" Sở Trậm Đông ôm cổ cậu nhỏ giọng nói: "Đám côn đồ ngoài đường còn cần phải có quy củ, chú đây thân là lão đại hắc bang, mỗi một câu nói người bên dưới đều sẽ lập tức chấp hành, không tin cháu hỏi hắn!"*
Sở Trạm Đông chỉ vào Tả Viêm đang đứng ở một bên.
Bất Hối nhìn về phía Tả Viêm, đầu tiên Tả Viêm liếc nhìn lão đại nhà mình một cái, tuy trong lòng rất thích thú nhưng mặt vẫn không chút thay đổi nói: "Ừ! Đám nhỏ bên dưới đang chờ chuẩn bị đánh số huấn luyện hạng mục cho cháu đấy!”
"..." Bất Hối nghe vậy chỉ muốn chửi bậy!
Đúng là một cặp tiện nhân!
Hai người họ hợp tác với nhau để hành hạ một đứa nhỏ yếu đuối, ta trói gà không chặt, có còn mặt mũi không vậy?
Khi Hàn Tử Tây trở lại Sở gia, việc đầu tiên đó là cô tìm đến người giúp việc hỏi: "Tiểu thiếu gia đã ngủ chưa, buổi sáng lúc ra cửa cậu ấy nói với tôi giờ tan việc mang cho cậu ấy hộp bút vẽ."
Trong tay cô đúng là cầm một hộp bút vẽ, nhưng lý do này cũng chỉ là ngụy trang, bởi vì đây là quà sinh nhật cô muốn tặng cho Bất Hối.
"Ơ, chẳng lẽ cô làm cho đại thiếu gia không vui, cho nên thay đổi mục tiêu sao?"
Đã trễ thế này Sở Bích Đình mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Hàn Tử Tây liền mở miệng châm chọc.
"Tiểu thiếu ra đã ngủ vậy thì sáng mai tôi giao cho cậu ấy!" Hàn Tử Tây không thèm đếm xỉa đến Sở Bích Đình, xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
"A, không thèm đếm xỉa tới tôi!" Sở Bích Đình cười lạnh: "Được rồi, cô cũng không càn rỡ được mấy ngày, hiện tại tôi sẽ để cho cô lên mặt vài ngày!"
Hôm nay tâm tình của Sở Bích Đình khá tốt, cho nên cũng không tiếp tục dây dưa.
Hàn Tử Tây cũng lười để ý đến, cô phải tranh thủ thời gian đi xem một chút, không biết vì cái gì lúc này tâm trạng của cô vô cùng bất an!
"Tiểu Tây muốn tìm tiểu thiếu gia sao?"
Mới bước lên hai bậc thang, cô liền đụng phải Mộ Cẩm Du vừa bước ra khỏi phòng, cô đứng ở đầu bậc thang lầu hai, mặc đồ ngủ in hoạt hình, từ biểu cảm trên mặt của cô cũng biết cô ta không buồn ngủ: “Vừa nãy Bất Hối đã được thiếu gia đón ra ngoài rồi!"
Bỗng nhiên hộp bút màu trong tay rơi xuống đất, Hàn Tử Tây kích động bước lên lầu, cầm lấy tay Mộ Cẩm Du: “Bọn họ đi khi nào, đi đâu?"
Mộ Cẩm Du cảm thấy kỳ quái, bình thường Hàn Tử Tây rất nghiêm túc thận trọng, có lúc nào kích động như vậy đâu.
Lực đạo cầm tay cô rất chặt, ánh mắt cũng rất đáng sợ.
"Tiểu Tây, chị làm đau tay em!"
"Cô nhanh lên nói cho tôi biết bọn họ đi đâu?"
"Em em em...em không biết!"
Hàn Tử Tây bỏ tay cô ra, giống như một trận gió đi xuống lầu, chạy ra ngoài.
Đây là thế nào?
Mọi người đều bị cô dọa sợ!
Người này chính là Hàn Tử Tây cho dù có xảy ra chuyện gì vẫn luôn bình thản sao?
Ánh mắt Sở Bích Đình hiện lên u quang!
Hàn Tử Tây lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Sở Tram Đông, nhưng phát hiện không hiểu tại sao điện thoại lại tắt.
Chẳng lẽ là hết pin!
Cô ấn nút mở máy (power button), màn hình sáng lên, lượng pin hiện còn 61%, có thể là không cẩn thận đụng phải nút tắt.
Tích tích tích...
Điện thoại vừa khởi động, liền truyền đến âm thanh nhắc nhở.
Mở màn hình lên, là Tả Viêm gọi cho cô, không có người nhấc máy lên chuyền đến thông báo.
Tại sao Tả Viêm lại gọi cho cô?
Tất nhiên Hàn Tử Tây không hề nghĩ đến Bất Hối gọi điện cho cô.
Bất quá cô bây giờ phải gọi cho Tả Viêm, vì cô cần Tả Viêm trợ giúp.
Trái Viêm trả lời rất nhanh: "Chuyện gì?"
"Tả viêm, thiếu gia kêu tôi đến tìm hắn, nhưng chưa nói rõ địa điểm cụ thể cho tôi, anh có thể giúp tôi xác định một chút được không?"
Mặc kệ Sở Trạm Đông ở đâu, thì Tả Viêm đều có thể biết rõ ràng.
Tả Viêm đưa mắt nhìn Sở trạm Đông, tay đang cầm rượu vang đỏ đứng trên sân thượng, cau mày nói: "Tôi không biết!"
Thiếu gia vừa rồi đã phân phó nếu Hàn Tử Tây có gọi điện tới hỏi, thì không được tiết lộ bất kỳ tin tức gì!
Đã nhiều năm như vậy, Tả Viêm vẫn không hiểu vì sao Sở Trạm Đông lại lấy chuyện hành hạ Hàn Tử Tây làm thú vui!
Một câu không biết này của Tả Viêm, tâm của Hàn Tử Tây đã nhanh chóng nguội lạnh!
"Tôi biết rồi!"
Cô không trách Tả Viêm, Sở Trạm Đông phân phó, hắn sao dám cãi lời đây!
Sở Trạm Đông, đến tột cùng anh muốn tôi phải làm thế nào thì anh mới vừa lòng a?
"Nói chuyện gì vậy?" Hai con mắt đen như mực của Sở Trạm Đông lóe lên tia sáng kỳ lạ, không nhanh không chậm nói.
"Không nói gì." Trái viêm trả lời.
"Không nói gì?" Sở Trạm Đông ý tứ sâu xa nói: "Tôi cho rằng cô ta sẽ phát điên lên, vậy mà vẫn có thể bảo trì bình thản a!"
Tả Viêm cung kính đứng một bên.
"Tiểu gia hỏa kia đâu, đã ngủ rồi sao?" Sở Trạm Đông giống như lơ đãng hỏi.
"Vẫn chưa!"
"A!" Sở Trạm Đông từ trong mũi bật ra một tiếng cười khẽ: "Ngươi đối với tiểu gia hỏa kia đánh giá như thế nào ?"
"Thật cơ trí!" Vừa rồi lúc hắn cúp điện thoại của Hàn Tử Tây, xóa ghi chép trò chuyện, mới phát hiện khi ở trên xe, tiểu gia hỏa kia căn bản cũng không phải gọi điện thoại cho viện trưởng mà gọi cho Hàn Tử Tây.
Chỉ là tại sao cậu lại gọi cho Hàn Tử Tây, cậu và Hàn Tử Tây cũng chỉ quen biết nhau mấy ngày, từ khi nào quan hệ lại trở lên thân thiết như vậy?
Sao Sở Trạm Đông không để cho cô biết tung tích của hắn, cùng những lời nói mỉa mai vừa rồi, hắn thật khó hiểu.
Chỉ là đứa bé kia có quan hệ gì với Hàn Tử Tây mà lại khiến cho Sở Trạm Đông phải xuống tay với một đứa bé hơn năm tuổi, đáng để hắn làm như vậy sao!
"Đúng vậy, rất thông minh!" Sở Trạm Đông gật đầu, tán đồng: "Trẻ con năm tuổi là thời điểm nghịch ngợm và gây sự, nhưng tên nhóc lại thông minh như vậy, ý thức đề phòng cũng rất cao."
Tả Viêm không biết Sở Trạm Đông có ý gì, nên không có nói tiếp.
Một lúc sau, Sở Trạm Đông bất ngờ nói một câu: "Những thủ vệ xung quanh đảo đều gọi về hết đi!”
***
Hàn Tử Tây cũng không có chạy loạn ra ngoài đường tìm Sở Trạm Đông, mà cô làm cho mình thật tỉnh táo, nghĩ Sở Trạm Đông có thể đi đến những địa điểm nào.
Lúc này cho dù cô gọi cho ai cũng đều vô dụng, Sở Trạn Đông đã ra lệnh thì bất cứ ai cũng không dám vi phạm.
Rốt cuộc là ở chỗ nào?
Không đúng!
Giống như có chỗ nào không đúng!
Hàn Tử Tây lấy điện thoại ra, nhìn tin tức nhắc nhở kia.
Vô luận có chuyện trọng yếu gì, thì cho tới bây giờ Tả Viêm đều không gọi điện thoại cho cô, mà bình thường bọn họ cũng sẽ không liên lạc, nếu có chuyện gì thì vừa rồi khi hắn nghe điện thoại, hắn cũng sẽ không mở miệng hỏi cô có chuyện gì!
Như vậy cú điện thoại này...
Hàn Tử Tây vội vàng bấm số của Mộ Cẩn Du : "Mộ tiểu thư, người đón Bất Hối là nam hay là nữ?"
"Nam, thoạt nhìn rất lạnh, nói cũng không nhiều lắm!" Mộ Cẩn Du thành thật trả lời, biểu hiện vừa rồi của Hàn Tử Tây làm cô sợ Bất Hối có thể bị nguy hiểm gì hay không.
"Cảm ơn nhiều!"
Nam, thoạt nhìn rất lạnh, nói không nhiều lắm, ngoại trừ Tả Viêm, còn có ai vào đây!
Hàn Tử Tây cảm thấy may mắn trên di động của cô và Tả Viêm có hệ thống định vị GPRS .
Trong đội bảo vệ thì cả mười hai thành viên đều có mạng lưới định vị GPRS, có thể biết được chính xác phương hướng của đồng đội.
Mở ra hệ thống định vị, nhìn thấy phương hướng đang hiển thị, đồng tử Hàn Tử Tây co rút lại.
Là đảo Quỷ - trụ sở huấn luyện!
Sở Trạm Đông mang Bất Hối đến trụ sở huấn luyện!!!
Sở Trạm Đông!!!
Hàn Tử Tây cắn chặt hàm răng, hai đấm nắm chặt, móng tay đâm sâu lòng bàn tay cũng không thấy đau!
Bất chấp hết tất cả môi việc, Hần Tử Tây vội vàng xuất phát đến đảo Quỷ.
Đảo Quỷ, chỉ cần nghe tên địa phương này đều khiến người ta phải nhíu mày.
Hàn Tử Tây ở đó suốt một năm, đối với cô và Cố Hạ mà nói thì nơi này chính là mười tám tầng địa ngục
Huấn luyện, huấn luyện, mỗi ngày mở mắt ra, ngoại trừ huấn luyện vẫn là huấn luyện, mà ngay cả ăn cái gì, cũng phải trải qua một phen tranh giành.
Trăm người cùng đánh nhau, chỉ có hai mươi ngưởi chiến thắng mới có cơm ăn.
Ở chỗ đó, vì sinh tồn, không có nhân tính, chỉ có quả đấm, nắm đấm của ai cứng rắn, liền có cơm ăn, có giấc ngủ, có tắm rửa!
Sở Trạm Đông đem Bất Hối dẫn tới chỗ đó, nó mới bao lớn a, vẫn còn con nít, hắn như thế nào nhẫn tâm!
Sở Trạm Đông, anh có biết rằng, Bất Hối chính là con trai ruột của anh không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...