Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Tử Tây liền làm một việc làm khiến mọi người kinh ngạc.
"Bà nội..." Cô nói: "Bà có đáp ứng yêu cầu của con không?"
"Tiểu Tây!" Giọng điệu Chung Huyên tràn đầy bất đắc dĩ: "Bà nội biết con sẽ trách bà, thế nhưng... Vì Sở Gia, bà nội không thể làm như vậy!"
"Vậy bà nội không đáp ứng con sao?" Hàn Tử Tây không cử động nói: "Vậy thì con sợ rằng hôn lễ ngày mai sẽ không cử hành được đâu!"
Xoạt...
Vừa nói xong, tờ giấy ly hôn đang cầm trong tay cô đã trở thành hai mảnh, sau đó chồng hợp lại làm một, tiếp tục xé thêm một vài đường nữa, cho đến khi nát bấy, mới vung tay lên ném đống giấy vụn vào sọt rác cách cô khoảng hai thước, ném rất chuẩn xác, không một mảnh vụn nào rơi ra ngoài!
"Bà nội, thời gian không còn sớm nữa, bà nhớ nghỉ ngơi sớm một chút!"
Trước con mắt không dám tin nổi của lão phu nhân, cô kéo Sở Trạm Đông nói: "Chồng yêu, chúng ta cũng lên lầu nghỉ ngơi đi thôi!"
***
Lầu ba, tại phòng của Sở Trạm Đông.
Vừa mới vào phòng, Hàn Tử Tây liền buông Sở Trạm Đông ra: "Thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút!"
Căn phòng của hai người, mặc dù ở đây chỉ có một tầng trệt, nhưng trên dưới cũng vừa vặn đối xứng.
Nửa đêm nếu cô bị hắn gọi xuống, thì cô đều đi lên sân thượng thay hắn gác đêm!
Phải đi bây giờ sao?
"Cô không phải là cần nghỉ ngơi sao?" Sở Trạm Đông nhíu mày: "Quả nhiên thân phận thay đổi thì con người cũng thay đổi, tính tình cũng thay đổi theo! Vợ trước của tôi!"
Thật giống như hắn cố ý, hai chữ “vợ trước” nói ra còn mang theo ý nghĩa nghiền ngẫm!
Hàn Tử Tây dừng bước, xoay người lại nói: "Xin lỗi thiếu gia, tôi phải vội đi thăm ân nhân đã cứu mạng tôi..."
Cố ý dừng lại một lát, cô cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía sau.
"Là Âu Dương Lâm sao?" Giọng điệu Sở Trạm Đông bình thản nói: "Cũng đã trễ như vậy rồi, bây giờ cô đi ra ngoài sợ rằng không được tốt cho lắm, để tôi đưa cô đi có được không?"
"Được thôi!" Hàn Tử Tây xoay người lại nhìn hắn lên tiếng: "Thiếu gia nghĩ rất chu đáo, bà nội đang chú ý đến tôi, tôi bây giờ ra ngoài chính là không được tiện, vậy cảm ơn thiếu gia rất nhiều!"
"Cô khách khí rồi, chúng ta là ai cơ chứ!" Sở Trạm Đông cầm chìa khóa xe, đối với cô nhướng mày: "Đi thôi, nếu không thì Âu Dương tiên sinh sẽ rất sốt ruột!"
***
Chờ khi chiếc xe đi xa Sở gia, đến khúc cua, thì Hàn Tử Tây đột nhiên lên tiếng: "Không phải quẹo trái!"
"Bên này tương đối gần!" Sở Trạm Đông nói: "Đi bên này tiết kiệm không ít thời gian, giúp cho cô và Âu Dương tiên sinh gặp nhau sớm một chút!"
Hắn nói lời này, giống như là vì Hàn Tử Tây mà suy nghĩ, giọng điệu cũng rất hòa nhã.
Hàn Tử Tây nhìn những đường cong của một bên khuôn mặt của hắn, ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói: "Không phải đi Âu Dương gia, mà là tới bệnh viện!"
"Bệnh viện?" Sở Trạm Đông nghiêng đầu hỏi: "Thế nào lại đi bệnh viện, xảy ra chuyện gì sao?"
"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi!" Hàn Tử Tây thu hồi tầm nhìn của mình, nhìn cảnh đêm phía trước đèn xe nói: "Đi đến bệnh viện thành phố!"
"Là như vậy sao!" Sở Trạm Đông cũng thu hồi ánh mắt, đôi mắt nặng nề có thể so với bóng đêm, một tia sáng âm u lóe lên: "Tôi có thể hỏi cô một vấn đề hay không?"
"Thiếu gia muốn biết điều gì, cứ việc hỏi!" Hàn Tử Tây phóng khoáng nói: "Tôi nhất định sẽ không giấu giếm dù chỉ một chút."
"Thật sao?" Sở Trạm Đông cười lại như không cười: "Không nên nghiêm túc như vậy, cũng không phải là vấn đề to tát gì, tôi chỉ hiếu kỳ, tôi không phải đã từng nói rằng cô muốn cái gì, đợi bà nội về thì nói ra, tại sao cô lại phản đối?"
"Thiếu gia không biết sao?" Hàn Tử Tây hỏi: "Tôi cho rằng thiếu gia phải biết chứ!"
"Biết cái gì?" Sở Trạm Đông buồn cười: "Tôi phải biết sao?"
"Bởi vì..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...