Xác thực là phát sinh đại sự, thời điểm Cơ Ngô Lê chứng kiến một màn kia thì cứ cho là mắt mình bị mù rồi!
Quần áo trên người Âu Dương Lâm đã thoát hết chỉ còn lại một cái quần đùi, cùng với Hàn Tử Tây quần áo không chỉnh tề lộ ra một nửa, một đám người đến đây mà hai người kia giống như không nhìn thấy bọn họ, vẫn còn khí thế hừng hực triền miên ở trên giường.
Quả nhiên là hai cẩu nam nữ này ăn gan hùm mật gấu!
Đây chính là ban ngày, hai người này tính tình thật táo bạo đi!
"Âu Dương Lâm" Âu Dương lão phu nhân Vân Uyển Nghi cơ hồ giống như một bệnh tâm thần, tức giận gầm thét lên.
Người này như thế nào làm lại ở cùng một chỗ với tiểu ăn mày này?
Hàn Tử Tây là cháu dâu của Chung Huyên, mặc kệ Âu Dương Lâm này không phải là cháu ruột của mình, nhưng bà cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đối mặt với Chung Huyên!
Hai người ở trên giường giống như là mới lấy lại được tinh thần, chỉ trong phút chốc đã dừng động tác lại, cả hai chuyển con mắt nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Khi thấy ở cửa đứng một đám rất nhiều người, lúc này hai người mới tách nhau ra.
Tình huống mặc dù rất hoảng loạn nhưng Âu Dương Lâm vẫn hết sức cẩn thận đắp chăn cho Hàn Tử Tây, vỗ vỗ vai cô trấn an: "Đừng sợ, hết thảy đã có anh."
Hàn Tử Tây cũng thập phần nhu thuận gật gật đầu, để mắt mình đối diện với mắt hắn, cứ như vậy hoàn toàn tin tưởng hắn, nhẹ giọng đáp: "Ừ"
Thấy vậy Cơ Ngô Lê thật là muốn chửi bậy!
Đã gặp qua nhiều người to gan rồi nhưng chưa từng gặp qua ai to gan đến như vậy cả!
Đừng làm rõ ràng như vậy có được không?
Đây là ở trước mặt mọi người bắt kẻ thông dâm đấy, cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm mà kéo nhau đi xem ngươi trình diễn kịch tình yêu cẩu huyết này đâu!
Sở Trạm Đông là người như thế nào, căn bản là người có thù tất báo đó!
Hai người này làm cho hắn mất mặt như vậy, hắn cơ hồ có thể đoán được, tương lai không lâu sau hai người này có bộ dáng hung tàn nhất, đó là đầu và thân ở hai nơi!
Trấn an tốt Hàn Tử Tây, Âu Dương Lâm mới mặc vội quần áo vào rồi đi xuống giường, "phịch" một tiếng quỳ gối xuống trước mặt hai vị lão phu nhân.
"Bà nội, Sở lão phu nhân, chuyện này không liên quan đến Tiểu Tây, tất cả là lỗi của con, là con không kiềm chế được tình cảm của mình, con cầu xin mọi người không nên trách tội Tiểu Tây, tất cả hậu quả con nguyện ý một mình gánh chịu!"
Lời này căn bản chính là giấu đầu lòi đuôi.
Một màn vừa rồi rõ ràng là hai bên tình nguyện!
"Vô liêm sĩ!"Vân Uyển Nghi giơ tay lên cho hắn một cái tát: "Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?"
"Bà nội..." Âu Dương Lâm dập đầu dưới chân Vân Uyển Nghi: "Cháu biết sai rồi, chuyện này thật sự là do cháu không kiềm lòng được a!"
"Câm miệng..." Vân Uyển Nghi rống giận một tiếng: "Đừng gọi ta là bà nội, ta nhận không nổi! Bị coi thường có phải sẽ di truyền hay không, một nhà các người, từ Kim Như Yến cho đến ngươi, còn không phải bỉ ổi sao?"
Kim Như Yến chính là tình nhân của Âu Dương lão thái gia, là bà nội ruột của Âu Dương Lâm!
Chuyện cũ cùng chuyện mới này làm cho Vân Uyển Nghi thật sự hận không thể lập tức giết chết Âu Dương Lâm!
Năm đó có rất nhiều người cực kỳ hâm mộ cùng ghen tỵ với vợ chồng bọn họ, lại không nghĩ rằng...
Âu Dương Lâm là điểm nhơ duy nhất mà cả đời này bà không thể nào buông xuống được, mà bây giờ cũng là bởi vì hắn lại lôi quan hệ của bà cùng Chung Huyên sẽ phải chịu liên lụy, bà sao có thể không hận hắn được!
Nhìn lại Chung Huyên, đã giận đến cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng làm cho bà lại càng tức.
"Người đâu, đem bắt hắn nhốt vào mật thất dưới đất cho ta!"
"Không muốn!" Hàn Tử Tây ở trên giường nãy giờ không có lên tiếng bỗng nhiên lảo đảo chạy xuống giường, cũng chạy đến bên này quỳ xuống: "Âu Dương lão phu nhân, cầu xin người đừng làm vậy! Là do con quyến rũ A Lâm, đều tại con làm sai, con cầu xin người đừng trách A Lâm, con cầu xin người, van xin người!"
A Lâm, A Lâm!
Gọi thân mật như vậy, Cơ Ngô Lê nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động ra ghi lại một màn này!
Úc Hoan Nhan thấy vậy bước đến nói nhỏ bên lỗ tai hắn: "Anh làm cái gì vậy?"
Cơ Ngô Lê nhìn cô: "Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ này, tôi muốn làm cho cô ta chết không có chỗ chôn!"
"Anh không khỏi nhàm chán quá đi, cô ta có thù oán gì với anh à?"
"Cô ta khi dễ anh em tốt của anh, em nói xem có thù oán gì hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...