Từ đầu đến cuối Sở Trạm Đông không hề có quyền lợi được từ chối. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình chỉ không ở nhà có một kỳ nghỉ hè, một thanh niên mới mười hai tuổi như hắn lại có một cô vợ nuôi từ bé ở trên trời rơi xuống.
Đó là một cô vợ nuôi từ bé nha!
Cái cụm từ này chẳng phải tồn tại từ xã hội cũ sao?
Nếu hắn nói ra, chỉ sợ mọi người sẽ cười nhạo hắn đến rụng răng mất!
Nhưng hắn chính là Sở thiếu anh tuấn tiêu sái, rất nhiều cô gái xinh đẹp còn đang chờ đợi hắn, tại sao hắn phải dính vào con nhóc ăn mày chết tiệt này?
Sở Trạm Đông cố gắng từ chối và nói những lời chê bai khó nghe về Hàn Tử Tây, nhưng vẫn không thể nào làm Sở lão phu nhân thay đổi chủ ý. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, hắn cảm thấy chuyện này phải bàn bạc với đối phương một chút thì may ra hắn mới có cơ hội...
Nhưng nhất định con nhóc ăn mày này không thể ở lại đây được, tuyệt đối không thể!
Vì vậy... cuộc chạm trán của vị công tử nhà giàu và cô bé ăn mày chính thức bắt đầu!
“Này...”
Hàn Tử Tây mới vừa đi tới đầu cầu thang thì đã nhìn thấy Sở Trạm Đông gọi: “Em đi lên phòng tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói.”
Từ nhỏ Sở Trạm Đông chính là một cái mặt nạ, tuy trong bụng có một đống ý nghĩ xấu xa, nhưng biểu hiện bên ngoài vô cùng thân sĩ.
Lúc trước, Hàn Tử Tây vẫn luôn ở bệnh viện. Ngày Sở lão phu nhân gọi Sở Trạm Đông về cũng là ngày đầu tiên cô bước chân vào Sở gia.
Từ hôm đó đến bây giờ cũng mới có ba ngày.
Trừ hôm Sở lão phu nhân giới thiệu cô với Sở Trạm Đông thì ba ngày nay cô đều cố gắng tránh né anh. Bởi vì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô có thể thấy được sự chán ghét cùng kinh tởm ở trong mắt anh.
Điều đó cũng là tất nhiên!
Một người cao quý như Sở Trạm Đông thì nên được hưởng những gì tốt đẹp nhất, còn cô xấu xí bẩn thỉu như vậy, sao có thể lọt vào mắt anh được!
Những năm qua, cô đã từng được nhận hàng nghìn ánh mắt coi thường giống như anh nhìn cô, cho nên cảm xúc trong cô đã sớm chết lặng.
Vì thế anh không thích cô thì cô trốn tránh, không đụng mặt anh là được!
Lúc này, đột nhiên Sở Trạm Đông lên tiếng gọi cô, làm cho cô không kịp phản ứng.
Không phải anh không thích cô sao? Tại sao anh lại chủ động nói chuyện với cô?
Hàn Tử Tây vừa đi lên lầu ba vừa suy đoán, chẳng bao lâu trước mặt cô là một người con trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng, hai tay đang đút túi quần nhìn cô.
Hàn Tử Tây lễ phép hỏi: “Cậu kêu tôi có chuyện gì không?”
Lúc đó, cô không biết phải xưng hô với anh thế nào!
Đây là lần thứ hai gặp sau ba ngày nay, nhưng cô chỉ nhớ người con trai trước mặt tên là Sở Trạm Đông.
Mà nhắc đến chuyện này cũng kỳ lạ, hôm đầu tiên, Sở lão phu nhân chỉ gọi tên của anh có đúng một lần, nhưng cô lại nhớ rất rõ.
Nhưng là cô hiểu được một chuyện là cho dù cô nhớ tên của hắn thì cô cũng không thể gọi hắn như vậy được.
Sở Trạm Đông liếc nhìn người đang đứng trước mặt mình, thấy con nhóc ăn mày này vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn thì trong lòng càng thêm khinh thường, nói: “Phòng của tôi cần dọn dẹp lại một chút, em có thể giúp tôi hay không?”
“... Có thể!” Hàn Tử Tây chần chừ một lúc nhưng vẫn gật đầu đồng ý, cũng là bởi vì cô không nghĩ tới hắn gọi cô lên đây là vì nguyên nhân này.
Trong nhà có rất nhiều giúp việc, mà anh lại là thiếu gia, chẳng lẽ còn tới lượt cô giúp anh sao?
Dường như Sở Trạm Đông có thể đọc được suy nghĩ của cô, cho nên còn bổ sung thêm một câu: “Em có thể xem chuyện này là tôi đang cố tình chủ động nói chuyện với em!”
“...”
“Ba ngày nay...” Sở Trạm Đông nhún vai nói tiếp: “Nếu như tôi cảm giác không sai thì em đang trốn tôi?”
“...”
“A...” Thấy cô vẫn cúi đầu không dám nói câu nào, Sở Trạm Đông khẽ cười, sau đó xoay người...
***
Đây là lần đầu tiên Hàn Tử Tây bước vào căn phòng của một người con trai.
Phòng của anh rất sạch sẽ, cũng không có thứ gì để cho cô phải dọn dẹp!
Cô có thể nhìn ra được người này mắc phải chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hoặc là một người thích sạch sẽ. Mỗi một đồ vật đều sáng bóng, không dính một hạt bụi, được đặt ngay ngắn ở một vị trí nhất định.
“Ngồi đi!”
Trong lúc cô đang ngây người thì thanh âm của Sở Trạm Đông vang lên ở ngay bên người cô.
Hàn Tử Tây ngẩng đầu thì thấy Sở Trạm Đông đã ngồi xuống ghế sa lon màu đen được làm bằng da thật, gương mặt hắn lại còn tràn đầy ý cười mời mọc cô.
Không thể không phủ nhận rằng nụ cười kia của hắn đã làm cho Hàn tử Tây phải hoảng hồn.
Lúc trước, ngày nào cô cũng phải ở trên cầu ăn xin, cho nên cô cũng có thể được xem là một người từng trải sự đời. Có hạng người nào mà cô chưa từng gặp qua? Cho dù là người già hay trẻ nhỏ, người nước ngoài hay người bản địa, nhưng chưa từng có người nào nhìn cô như vậy!
Thậm chí giờ phút này, trong tâm trí của cô còn xuất hiện tiếng nói...
Tại sao lại có người đẹp đến như vậy?
Những ngày qua, cô vẫn luôn không dám nhìn thật kỹ Sở Trạm Đông.
Chớp mắt đã vạn năm... Cảm giác của cô lúc này rất giống câu nói đó!
Nhiều năm sau, khi Hàn Tử Tây tự hỏi bản thân mình vì sao lại coi trọng Sở Trạm Đông, cô nghĩ có lẽ chính là do nụ cười gây tai họa kia của hắn mà ra.
Hiện tại là khoảng một giờ chiều, mặt trời bên ngoài hắt vài tia nắng vào chiếc ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ, xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh hoàn mỹ, giống như những hạt vàng óng ánh, rơi vào đôi mắt ấm áp đầy ý cười hắn.
Đúng vậy, vô cùng ấm áp.
Cả cuộc đời này, điều duy nhất Hàn Tử Tây thiếu chính là ấm áp.
Khoảng thời gian ở trên cầu làm ăn mày, cô đã tận mắt chứng kiến được cuộc đời này ấm lạnh như thế nào. Khi cô nghe được những tiếng chửi rủa đầy ô uế, cô đã học được cách ngoảnh mặt làm ngơ, để cho cảm xúc của mình chết lặng theo từng ngày.
Càng như thế, cô càng khát vọng sự ấm áp, càng khát vọng có một nơi có thể che mưa che gió cho cô.
Và rốt cuộc mộng đẹp của Hàn Tử Tây đã thành sự thật. Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng thì đã bừng tỉnh, người khác đối xử tốt với cô thì cô cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Nhưng vì em gái, cô không còn cách lựa chọn nào khác!
Hàn Tử Tây đè nén cảm xúc không nên có trong lòng xuống, ngồi lên ghế so pha, chẳng qua cô cố tình ngồi ở vị trí xa nhất với Sở Trạm Đông.
Những biến hóa cảm xúc của cô, Sở Trạm Đông đều nhìn thấy rất rõ, trong ánh mắt lóe lên sự giễu cợt không dấu vết, nhưng giọng nói của hắn lại còn ôn như hơn lúc nãy: “Em tên Hàn Tử Tây đúng không?”
Hàn Tử Tây khẽ gật đầu.
“Hàn Tử Tây, Hàn Tử Tây...” Sở Trạm Đông lẩm nhẩm trong miệng hai lần liên tục: “Không tệ, tên rất dễ nghe.”
Nhưng Hàn Tử Tây còn chưa kịp cảm ơn vì được hắn khen thì Sở Trạm Đông đã nói tiếp: “Em không nói chuyện là vì có ý kiến với tôi đúng không?”
“...” Hàn Tử Tây vội vàng lắc đầu: “Không có!”
Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Nếu như là có ý kiến thì cũng là do người này có ý kiến với mình đi!
“Em còn nói không có? Em vẫn luôn không ngẩng đầu lên nhìn tôi, cũng không thèm nói chuyện với tôi...” Sở Trạm Đông cười cười nói tiếp: “Hay là để tôi đoán tại sao em lại như vậy nhé? Chắc là không phải hôm chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, tôi đã không cư xử đúng mực, cho nên em vẫn còn tức giận tôi đúng không?”
Hàn Tử Tây còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì hắn đã nói tiếp: “Nếu quả thật là như vậy, bây giờ tôi xin lỗi em. Sorry!
Thật ra ngày hôm đó tôi không cố ý nói em như vậy, tôi chỉ là...
Nói như thế nào đây? Tôi nhớ ngày hôm đó khi bà nội nói như vậy em cũng rất ngạc nhiên, đúng không?
Tôi mới mười hai tuổi, em cũng mới tám tuổi, tuổi của hai chúng ta cộng lại cũng chỉ có hai mươi tuổi, thế mà bà nội lại tuyên bố em là vợ tôi, tôi là chồng của em. Sẽ không chỉ riêng một mình tôi, bất luận là ai rơi vào trường hợp này cũng sẽ ầm ỹ một chút.
Nếu như chúng ta biết nhau từ nhỏ thì đã không nói, nhưng ngày đó là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, cho dù tâm lý của tôi mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể chấp nhận ngay được. Lúc đó thật sự là tôi cũng rất giật mình.
Khi đó đầu óc tôi không suy nghĩ được gì hết, lời nói hay hành động đều xảy ra trong nháy mắt, căn bản tôi cũng không kịp suy nghĩ.
Sau khi sự sợ hãi trong lòng đã biến mất, tôi mới cẩn thận suy nghĩ lại. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại đối xử với em như vậy, trong chuyện này em hoàn toàn vô tội.
Quyết định này của bà nội cũng đều do bà quá mê tín dị đoan, không có chút quan hệ nào với em, cho nên bây giờ tôi thật lòng xin lỗi em, hy vọng em có thể tha thứ cho tôi!”
“...” Anh nói xin lỗi mình sao?
Lần này Hàn Tử Tây đã hoàn toàn ngây người.
Cho nên anh không chán ghét mình, hành động ngày đó của anh chỉ là do anh không chịu đồng ý với tuyên bố của Sở lão phu nhân sao?
“Em không trả lời là vì không muốn tha thứ cho tôi sao?”
Hắn vốn không cho Hàn Tử Tây quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Lời nói áy náy xen lẫn thất vọng lại một lần nữa vang lên: “Được rồi, tôi biết rồi! Nói như vậy hóa ra là tôi không có tư cách nhận được sự tha thứ của em, tôi...”
“Em tha thứ cho anh!” Hàn Tử Tây cũng không biết tại sao bản thân mình không muốn nhìn thấy anh buồn như vậy.
“Thật sao?” Sở Trạm Đông mừng rỡ nói: “Em tha thứ cho tôi thật sao?”
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, vô cùng rõ ràng. Giống như hắn nhận được sự tha thứ của Hàn Tử Tây là một việc vô cùng quan trọng vậy!
Cho tới bây giờ... chưa từng có người nào coi trọng Hàn Tử Tây như vậy!
Hàn Tử Tây cũng không thể nói lên được tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào, dường như... rất ngọt ngào!
Đúng vậy, là ngọt ngào. Nụ cười đã biến mất bao lâu nay trên gương mặt của Hàn Tử Tây cũng vì Sở Trạm Đông mà hiện hữu lần nữa.
Bingo... cá đã mắc câu!
Sở Trạm Đông không chút dấu vết giấu đi tinh quang dưới đáy mắt, vươn tay ra trước mặt Hàn Tử Tây: “Vậy về sau chúng ta là bạn bè của nhau nhé?”
Hàn Tử Tây nhìn bàn tay của Sở Trạm Đông trước mặt mình thật lâu, mãi vẫn không đưa tay ra bắt lấy.
Tay của anh đẹp như vậy, thon dài sạch sẽ như vậy, Hàn Tử Tây không có gan vấy bẩn lên nó.
Tay của Hàn Tử Tây căn bản không giống như tay của một cô gái, mặc dù những ngày qua được ăn no, mặc ấm, có thêm không ít thịt, nhưng là...
Không sạch sẽ!
Thật sự không sạch sẽ!
Bàn tay này đã cho vào không biết bao nhiêu cái thùng rác, thậm chí còn giành đồ ăn với chó thì làm sao có thể sạch sẽ được!
Sở Trạm Đông nhìn bộ dáng rụt rè của Hàn Tử Tây, ánh mắt nhìn lướt xuống bên dưới. Cuối cùng vẫn là hắn chủ động nắm lấy tay Hàn Tử Tây: “Về sau em cứ gọi là anh trai di!”
***
Anh trai!
Mình có anh trai!
Hàn Tử Tây còn tưởng rằng Sở Trạm Đông không hề thích mình, không nghĩ tới tình huống lại hoàn toàn ngược lại. Người anh trai này đối xử vô cùng tốt với Hàn Tử Tây.
Không chỉ có Hàn Tử Tây không nghĩ tới mà ngay cả Sở lão phu nhân cũng vậy. Vốn dĩ bà đang rất đau đầu thái độ bài xích của cháu nội đối với Hàn Tử Tây, thế nhưng trong một thời gian ngắn đã biến đổi chóng mặt như vậy!
Nhìn xem, hiện tại Sở Trạm Đông còn đang dạy Hàn Tử Tây viết chữ nữa kia kìa!
“Cốc cốc cốc...”
Sở Lão phu nhân gõ cửa phòng cháu nội để mang trái cây vào.
Sở Trạm Đông đang ‘nghiêm túc’ chỉ Hàn Tử Tây viết chữ, nghe thấy tiếng gõ cửa nên quay đầu lại: “Bà nội!”
Bà vừa cười ha ha vừa bước vào trong phòng, mang đĩa trái cây để xuống bàn cạnh ghế sô pha, sau đó ngồi xuống ghế đối diện với hai người.
Sở Trạm Đông cúi người lấy một miếng táo từ trong đĩa trái cây, nhưng không phải để mình ăn mà lại đưa cho Hàn Tử Tây: “Điểm của em không quá thấp, cho em này!”
Mặt Hàn Tử Tây đỏ hồng, không biết vì điều gì mà mỗi khi anh gọi mình thì mặt sẽ lại đỏ bừng.
Hàn Tử Tây nhận lấy miếng táo, nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh!”
Sở Trạm Đông vừa cười vừa sờ đầu Hàn Tử Tây: “Nếu muốn cảm ơn thì hãy viết tên của mình xuống giấy đi, em nhìn chữ của em xem, nếu người khác hỏi ai dạy em thì anh sẽ rất mất mặt!”
“Vâng!” Hàn Tử Tây ngoan ngoãn nghe lời.
“Ừ, ngoan!”
Hai người coi lão phu nhân như người không tồn tại, vừa ăn trái cây vừa luyện viết chữ.
Lão phu nhân chứng kiến hết mọi chuyện, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy, mà bà chỉ ngồi một lát rồi im lặng rời khỏi phòng, không chút tiếng động đóng cửa lại.
Lão phu nhân đứng ở ngoài cửa lắng nghe hai người trong phòng nói chuyện, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra quẻ bói kia không sao, quả nhiên là số mệnh đã định!
***
Nhưng khi mọi người tin rằng biến hóa kinh người của Sở Trạm Đông là sự thật, thì đột nhiên lại xảy ra một chuyện...
Vào một đêm khuya tĩnh lặng, một tiếng quát giận giữ của Sở Trạm Đông vang lên, phá vỡ màn đêm im ắng vốn có.
“Hàn Tử Tây, mày là đồ vong ân bội nghĩa!”
Theo tiếng quát to, mọi người tụ tập đến trước cửa phòng Hàn Tử Tây, cũng vừa đúng lúc chứng kiến cảnh Sở Trạm Đông tặng cho Hàn Tử Tây một cái tát, làm cô bé ngã dúi xuống đất.
Hàn Tử Tây không biết mình đã làm gì khiến cho Sở Trạm Đông tức giận như vậy. Bộ dáng của người này hiện tại còn đáng sợ hơn lúc Sở lão phu nhân giới thiệu hai người cho nhau, khuôn mặt của anh ta đã vặn vẹo đến đáng sợ.
Lão phu nhân bước đến hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Sở Trạm Đông tức giận chỉ vào Hàn Tử Tây vẫn ngồi nằm dưới đất: “Bà hỏi xem nó đã làm chuyện gì!”
Lão phu nhân khom người đỡ Hàn Tử Tây đứng dậy: “Tiểu Tây, con nói cho bà nội biết chuyện gì đã xảy ra?”
Căn bản Hàn Tử Tây cũng không biết giải thích như thế nào, mà bản thân cô cũng không muốn giải thích.
Hàn Tử Tây cứ đứng đó nhìn thẳng vào cậu bé mười hai tuổi trước mặt đang vô cùng tức giận kia. Thì ra là như vậy!
Không trách được những ngày qua người này chuyển từ thái độ chán ghét sang thích mình, thì ra tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Tử Tây cảm thấy Sở Trạm Đông vô cùng đáng sợ.
Vì muốn đổ tội cho mình mà hắn phải nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, quả thật là làm khó hắn rồi!
Hàn Tử Tây không giải thích làm cho Sở Trạm Đông như có như không nhíu mày lại, nhưng vẻ lưỡng lự của hắn cũng chỉ thoáng qua, và hắn lại tiếp tục tự biên tự diễn trình diễn cho mọi người tiết mục mà hắn đã chuẩn bị trong mấy ngày qua.
“Bà nội, nói thật lúc đầu cháu rất khó tiếp nhận người được bà coi là con dâu nuôi từ bé này, nhưng về sau cháu nghĩ cháu không thể phụ tâm ý của bà, vì bà nuôi nấng cháu cùng chị lớn lên không hề dễ dàng, cho nên cháu bắt buộc bản thân phải đối xử với cô ta thật tốt, nhưng mà bà nội...”
Sở Trạm Đông bày ra vẻ vô cùng thất vọng nhìn Hàn Tử Tây: “Cái gì cháu cũng có thể chấp nhận, chấp nhận xuất thân của cô ta không tốt, chấp nhận chuyện gì cô ta cũng không hiểu, chấp nhận cô ta chỉ là một đứa ăn mày, nhưng cháu không thể chấp nhận được cô ta đi ăn trộm đồ!!!”
Sở Trạm Đông chị một đống đồ nằm trên mặt đất: “Đây là những đồ vật mà mấy ngày nay trong nhà đã bị mất. Ban đầu là những cây viết, cháu còn tưởng bản thân mình lơ đãng nên đa để quên ở đâu đó, nhưng sau đó là Kim Phật mà bà tặng cho cháu cũng biến mất. Lúc nãy sau khi cô ta từ trong phòng cháu đi ra ngoài, cháu lại phát hiện huy chương kỷ niệm của ba cháu cũng không thấy...”
Sở Trạm Đông cảm thấy chiêu này của mình vô cùng hay!
Lúc trước tay chân con nhỏ ăn mày này chắc chắn cũng không sạch sẽ gì*, mà hắn nổi giận lại vì huy hiệu kỷ niệm không thấy. Mọi người trong nhà ai cũng biết huy chương kỷ niệm này rất quan trọng với hắn, dù thế nào cũng không thể để mất nó được, cho nên ai cũng không thể nghi ngờ về phía hắn được...
* Ý nói là hồi trước có thể Hàn Tử Tây đã từng ăn cắp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...