“Anh Phan.”
“Bác sĩ Trần, lên xe rồi nói tiếp.”
Trần Khả Như không sợ những lời đồn nhảm nhí nhưng cô cũng không thích bị người khác hiểu lầm.
Bây giờ là giờ tan tầm cao điểm, việc cô lên siêu xe thế này sợ là ngày mai bệnh viện sẽ ồn ào huyên náo lên mất.
Mà thôi kệ.
Trần Khả Như mặc kệ rồi ngồi lên ghế phó lái.
Một chiếc Bugatti màu đen đậu cách chiếc Bugatti màu rượu vang không xa, Lê Hoàng Việt ngồi trên ghế lái, trạng thái không được tốt cho lắm, gương mặt vốn anh tuấn giờ lại phủ đầy u ám, con ngươi và lỗ mũi phun ra từng hơi nóng cháy.
Lần trước Trần Khả Như chạy trối chết, anh tính toán sẽ tiến công một cách chậm rãi hơn, mặt khác là vì hai ngày nay công ty xảy ra khá nhiều việc, vất vả lắm anh mới có thể lấy được vài phút giây nhàn rỗi.
Những người bạn ở bệnh viện đa khoa An Tâm nói là Trần Khả Như đã đi làm trở lại, vừa lúc người lớn gọi điện kêu anh về nhà ăn cơm nên anh cũng tiện đường đến đây luôn.
Anh hiếm khi đến bệnh viện thế nhưng lần nào đến cũng đụng phải Phan Huỳnh Đông.
Đến đây hai lần thì gặp đủ hai lần, vậy những lần khác thì sao? Lê Hoàng Việt quả thực khó có thể tưởng tượng được! Người phụ nữ kia giống như con bướm loạng choạng bay vào trong lòng ngực Phan Huỳnh Đông…
Thật quá buồn cười rồi!
Rõ ràng là thích anh, vậy mà phủi miệng cũng sạch ghê nhỉ, vì sao cứ gặp nhau năm lần bảy lượt thế này.
Lê Hoàng Việt cố ngăn lại cơn tức giận của mình, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình điện thoại rồi nhấn vài con số.
Chiếc Bugatti màu rượu vang chậm rãi khởi động, cảm giác thoải mái như đang đứng trên mặt đất.
“Khả Như, tối nay cô muốn ăn gì, đi ăn lẩu ở quán mà Xuân Mai từng nhắc đến được không?”
Phan Huỳnh Đông vừa dứt lời thì chuông điện thoại của Trần Khả Như đã vang lên một cách bất ngờ.
“Xin lỗi.”
Trần Khả Như vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì bất giác nhíu mày, lại là Lê Hoàng Việt.
Phan Huỳnh Đông được giáo dục tử tế sẽ không dễ dàng biểu lộ ra sự không hài lòng của mình.
Hiếm thấy Trần Khả Như chủ động đến tìm anh ta, chẳng lẽ là vì đề nghị mấy ngày hôm trước khiến cô rung động nên cô mới thay đổi ý định?
Nghĩ đến điểm này, tâm trạng Phan Huỳnh Đông không khỏi vui mừng.
Tiếng chuông điện thoại là đoạn nhạc Cannon nhịp nhàng lúc cao lúc thấp truyền vào tai cô, cô không do dự nữa, cầm di động lên rồi nhận điện thoại.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì chất giọng trầm thấp của đối phương đã vang lên.
“Cô đang ở đâu?”
Nếu cô nghe không nhầm thì giọng điệu này đang mang chút nghi ngờ.
“Tôi vừa mới tan tầm, có việc gì không?”
Lê Hoàng Việt đang lái xe cách đó không xa, anh cắn răng thầm mắng người phụ nữ này có thể không đỏ mặt thở gấp khi nói dối thế này à, đây hẳn là mánh khóe mà cô hay dùng nhỉ? Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Người phụ nữ chết tiệt này, anh đã nói rõ ra như vậy thế mà cô lại còn muốn một chân đạp hai thuyền ư, chẳng lẽ anh đã quá dung túng cô nên cô mới cậy được nuông chiều mà vênh váo ư?
Lê Hoàng Việt lạnh lùng nói vào ống nghe điện thoại: “Mẹ chồng cô – bà Nguyễn Phương Thanh kêu cô về ăn cơm.”
Cách âm của Bugatti rất tốt nên âm thanh trong di động phát ra rất rõ, anh ta có thể nghe hết.
Mẹ chồng?
Sắc mặt Phan Huỳnh Đông u ám không rõ.
“Nhất định phải đi à?”
Trần Khả Như nhíu mày, “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?”
Trả lời quá qua loa có lệ.
Chẳng lẽ phải có ngày đặc biệt gì thì cô mới đến nơi mà nhà họ Lê sao?
Nghĩ đến điều này, Lê Hoàng Việt càng thêm khó chịu, “Trần Khả Như, cô chớ quên thân phận của mình, cô là con dâu của nhà họ Lê! Hơn nữa tính tình của mẹ chồng cô, cô không phải không biết rõ, tôi bị bà ấy làm phiền suốt, cô nói cô không đi thì tự mình lãnh hậu quả đi!”
Lê Hoàng Việt nhanh chóng ngắt điện thoại, cái tính dễ nổi nóng suýt nữa đã khiến anh chửi tục, chỉ là nói đến thế này thì cũng xêm xêm lắm rồi.
Anh và Phan Huỳnh Đông đều là người có thân phận, anh tin Phan Huỳnh Đông sẽ hiểu rõ Trần Khả Như là người phụ nữ của anh, theo lý thuyết thì anh ta cũng không phải không thể bỏ được Trần Khả Như.
Nhưng xem ra, chỉ trách anh suy nghĩ quá đơn giản, mị lực của Trần Khả Như quá lớn khiến cho người có thân phận và địa vị như thế cũng phải ngóng trông…
“A lô… A lô…”
Da đầu Trần Khả Như tê dại một trận, âm thanh tút tút nhắc nhở cô rằng đối phương đã ngắt điện thoại.
“Anh Phan, thật xin lỗi, làm phiền anh dừng xe ở ven đường giùm tôi.”
“Được.”
Trần Khả Như vẻ mặt áy náy nói: “Anh Phan, tôi đã luôn muốn nói lời cảm ơn anh qua điện thoại, chuyện ở bệnh viện đã phiền anh lo lắng nhiều rồi.
Sau này lương của bác sĩ gia đình Anh Phan cũng không cần phải trả cho tôi, tôi cũng không muốn thiếu anh cái ân tình lớn như thế.”
“Chuyện ở bệnh viện?” Phan Huỳnh Đông lúc này mới nhận thức được chuyện này, anh ta có chút buồn bực.
Hôm qua anh ta đến bệnh viện nhưng hình như cũng không giúp được gì, nhưng ngay sau đó đề tài lại đột nhiên chuyển sang vì sao Trần Khả Như lại hẹn anh ta, Phan Huỳnh Đông mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, “Khả Như, em thật sự không muốn cho tôi cơ hội nào sao?”
“Anh Phan, thái độ của tôi ngày hôm qua có khả năng đã làm anh hiểu lầm, sau này anh không cần phải chờ tôi nữa, Xuân Mai còn nhỏ, vẫn luôn cần một người mẹ nhưng tôi thật sự không thích hợp đâu, rất xin lỗi anh!”
Trần Khả Như xiết chặt túi xách trên vai rồi cúi đầu chào Phan Huỳnh Đông, cũng không quan tâm đến biểu cảm trên mặt anh ta nữa.
Cô không phải là kiểu người dễ mềm lòng, nhưng mà Phan Huỳnh Đông thật sự rất tốt, cô không thể dứt khoát từ chối nên chỉ có thể lựa lời để không gây ra hiểu lầm gì cho anh ta.
Chân mày Phan Huỳnh Đông nhíu chặt lại, anh ta nhìn Trần Khả Như bằng kính chiếu hậu cho đến khi thân hình mảnh khảnh cô đi xa rồi mất hút thì anh ta mới hoàn hồn lại.
Vừa rồi, chỉ trong nháy mắt thôi anh ta đã rất muốn xuống xe nắm chặt người phụ nữ kia lại.
Nhưng đại khái là do giáo dục như một quý ông nên lý trí của Phan Huỳnh Đông luôn được duy trì một cách tỉnh táo, đến khi anh ta phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa rồi.
Anh ta đập mạnh tay lên vô lăng, kèn xe kêu ầm lên tựa như tâm trạng của anh ta lúc này, nghẹn khuất, bực tức, muốn mà không được.
Lý do anh ta không mạnh mẽ tranh giành, không đối đầu giằng co với Lê Hoàng Việt là vì anh ta hiểu rõ tính cách của Lê Hoàng Việt, anh ta đã mất đi quyền làm chủ ngay từ đầu.
Trần Khả Như rõ ràng đã từ chối anh ta nhưng trên đời này anh ta và Xuân Mai chỉ vừa ý mỗi Trần Khả Như mà thôi, vì vậy kế hoạch bây giờ là phải làm cho Lê Hoàng Việt chủ động buông tay mới là tốt nhất đúng không?
Không, thật ra Lê Hoàng Việt không có thừa nhận thân phận của Trần Khả Như, điểm này cũng nói lên rằng Lê Hoàng Việt cưới cô nhưng trong lòng cũng không hề xem cô là vợ của mình.
Nhất định là như thế.
Phan Huỳnh Đông đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Trần Khả Như đi được vài bước, lúc quẹo vào chỗ ngoặt thì đụng phải một bức tường thịt, cô đau đớn xoa xoa chóp mũi.
Đang muốn nói lời xin lỗi thì Trần Khả Như bỗng cảm nhận được một luồng hơi lạnh dày đặc.
Lê Hoàng Việt?
“Không phải anh nói anh đến nhà họ Lê sao?”
Trần Khả Như cho rằng lúc Lê Hoàng Việt nói trong điện thoại là anh đã đến đó rồi, vì sao anh lại trùng hợp mà xuất hiện ở đây, còn có… Cô chợt nhớ đến giọng điệu của anh lúc đó, lòng cô chợt hồi hộp một chút, không phải là Lê Hoàng Việt nhìn thấy cô lên xe của Phan Huỳnh Đông chứ?
Không đúng, nếu như nhìn thấy thì cũng không đơn giản là chỉ lạnh lùng như vậy, ít nhất anh cũng sẽ phải châm chọc hoặc mỉa mai này nọ, tuyệt đối không thể thiếu những thứ này được.
“Sắp muộn rồi, lên xe đi.”
Cằm của Lê Hoàng Việt lộ ra góc cạnh rõ ràng lại có thêm vài phần sắc bén, trong ánh mắt không còn nụ cười nhạt mà là ánh nhìn u ám không thể hiểu rõ.
“Ừ.”
Sau khi lên xe, Trần Khả Như phát hiện ra chiếc xe mà Lê Hoàng Việt lái hôm nay là chiếc Bugatti màu đen mà cô biết.
Hôm nay Lê Hoàng Việt phá lệ trầm mặc hơn bình thường, không khí im lặng như vậy thật sự rất kỳ quái.
Người thích an tĩnh như Trần Khả Như lúc này lại có cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang, cô không hiểu vì sao cảm xúc của Lê Hoàng Việt lại dao động lớn như vậy, giống như cái người mấy hôm trước vừa kiêu ngạo tuyên bố muốn đoạt lấy trái tim cô không phải là anh.
Trái tim Trần Khả Như như bị người nắm chặt.
Chẳng lẽ là thay đổi tính cách à?
Vậy những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi đọng lại trong tâm trí cô thật ra là giả, nó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Áp lực suốt đoạn đường cuối cùng cũng đến nhà họ Lê.
Thì ra là Lê Mỹ Hoa mang bạn trai về ra mắt ba mẹ.
Bình thường tính tình Lê Mỹ Hoa rất kiêu kỳ, trừ mặt đạo đức và nhận thức thì những phương diện khác cơ bản là giống với Trần Khả Hân.
Nhưng mà hôm nay Lê Mỹ Hoa thu lại tính tình rất nhiều, ở trước mặt bạn trai, cô ta từ một người chanh chua biến thành con chim nhỏ yếu ớt.
Trần Khả Như vốn dĩ rất lo sợ không muốn nhìn thấy Nguyễn Phương Thanh, cô sợ rằng bà lại bắt mình ăn cái gì mà canh tư âm đại bổ, như vậy buổi tối khí nóng trong người cô sẽ tăng lên.
Nhưng hôm nay phản ứng của Nguyễn Phương Thanh bình tĩnh hơn so với ngày thường rất nhiều, hẳn là Lê Hoàng Việt đã đạt được thỏa thuận nào đó với bà.
“Xin chào trai, bác gái, anh cả, chị dâu, cháu là Tống Quốc Minh, là bạn trai của Mỹ Hoa.”
Cậu trai trước mặt dáng người cao ráo, trẻ tuổi đẹp trai, mặt áo thun màu trắng và quần bò, lễ phép nhưng cũng rực rỡ như ánh mặt trời, tất cả những thứ này khiến cho người ta có ấn tượng tốt.
Từ biểu cảm của Lê Hoàng Long và thái độ của Nguyễn Phương Thanh thì cũng có thể biết được bọn họ đang rất hài lòng.
Trần Khả Như tùy ý liếc mắt nhìn sang thì lại nhận được ánh mắt nóng rực của Tống Quốc Minh.
Cô không thể hiểu được mà thu hồi tầm mắt, thật kỳ lạ, chắc là cô hoa mắt.
“Ba mẹ, đêm nay con không ở đây được, ngày mai con phải trực ban sớm ở bệnh viện.”
Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh vẫn chưa nói gì, chỉ là cả đêm nay mặt Lê Hoàng Việt không được thoải mái cho lắm, tuy rằng không có thái độ thù địch đến mức muốn đánh nhau nhưng tổng thể vẫn rất quái lạ.
“Chị dâu phải đi sao, không bằng để tôi đưa chị đi một đoạn.”
Tống Quốc Minh giống như đang thuận miệng đề nghị, nhưng khi vừa dứt lời cậu ta cũng thấy mình đã hơi vội vàng nên ngượng ngùng cười cười, “Xem trí nhớ của tôi này, không phải còn có anh cả ở đây hay sao, trách tôi chỉ biết lo lấy lòng chị dâu tương lai thôi…”
Lê Mỹ Hoa có hơi khó chịu một chút, tuy nói rằng con gái khi yêu đương thì trí thông minh sẽ bằng không nhưng ở phương diện nào đó thì vẫn còn tương đối nhạy cảm.
Nhưng rồi cô ta nghĩ rằng hẳn là Tống Quốc Minh chỉ đơn thuần coi trọng thể diện cho cô ta nhỉ.
“Chị dâu tương lai thì khỏi đi, cậu lo lấy lòng vợ tương lai của cậu là được rồi.”
Lê Hoàng Việt nửa đùa nửa thật nói, Lê Mỹ Hoa hờn dỗi nói câu anh cả thật đáng ghét, sau đó không khí nhà họ Lê lập tức trở nên hòa thuận vui vẻ.
“Đi theo tôi.”
Lê Hoàng Việt vừa xoay người đi thì nụ cười đã nhanh chóng tan biến.
Trần Khả Như cảm giác tay mình bị kéo mạnh, đối phương thô lỗ túm cô ra ngoài, cô ngã ngã vướng vướng bước nhanh thì mới có thể theo kịp tốc độ của anh.
“Lê Hoàng Việt, anh lại phát điên cái gì?”
Khi đến bãi đậu xe, Trần Khả Như mới đem câu nói mà mình đã đè nén nãy giờ nói ra.
Giọng điệu của cô như người lớn bất đắc dĩ với những đứa trẻ ham chơi, Lê Hoàng Việt buông tay cô ra, gương mặt ngưng trọng: “Trần Khả Như, tôi không cần cô coi tôi là đồ ngốc như những người khác.
Đến tột cùng là cô muốn trêu chọc bao nhiêu người đàn ông ở bên ngoài thì mới chịu ngưng?”
Trần Khả Như lúc này mới hoàn toàn hiểu ra, quả nhiên Lê Hoàng Việt đã nhìn thấy Phan Huỳnh Đông.
“Anh đang nói đến chuyện tôi lên xe của Phan Huỳnh Đông sao? Chuyện này tôi có thể giải thích…”
Cô nói được một nửa thì mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ, điều kỳ lạ đó chính là thái độ của Lê Hoàng Việt.
Anh đã nhìn thấy từ lâu nhưng vì sao lại nhịn suốt cả buổi tối rồi mới nói, hơn nữa tuy rằng tức giận nhưng anh lại không hề thô lỗ mà đánh gãy lời nói của cô.
Tiêu rồi, có chuyện rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...