Không khó để nghe ra giọng điệu đầy chua chát của Võ Anh Thư.
Trong miệng Trần Khả Như giống như nuốt phải một con ruồi, muốn phun nhưng phun không được.
Ai mà không biết Võ Anh Thư là một người nổi tiếng hênh hoang trong khoa sản.
Vũ Tuyết Trang vẫn thường hay nói xấu cô ta suốt ngày.
Hầu hết mọi người sợ cái tính có oán tất báo của Võ Anh Thư mà không dám thẳng mặt sỉ vả cô ta về chuyện xấu của cô ta với trưởng khoa.
Người như Võ Anh Thư mà lại đi nói xấu cô.Khóe miệng cô có chút mỉa mai khinh thường, thực sự vô lý.
Nghĩ đến đây, cô thoải mái mở cửa ra.
Một tiếng ‘két’ vang lên, cô bình tĩnh từ trong vách cửa đi ra ngoài.
Vẻ mặt Võ Anh Thư và Phan Như Phương ở trong gương trong phút chốc biến đổi như ăn phải đống phân.
Võ Anh Thư chống nạnh liếc xéo cô một cái, không hề giấu diếm sự thù ghét.Phan Như Phương lắp bắp một câu chào bác sĩ Như, mặt đỏ bừng cả lên.
Tiêu rồi, nghe nói Trần Khả Như có khả năng chính thức giữ chức phó trưởng khoa, cô ra nói này nói nọ sau lưng người ta như vậy, không biết Trần Khả Như có gây khó dễ không nữa.
Trần Khả Như đáp lại rất thản nhiên, rửa tay, lau khô, cảm xúc và thái độ vẫn như cũ không có chút dao động.
Võ Anh Thư nhìn cái vẻ gió chiều nào xoay chiều nấy của Phan Như Phương thì hung hăng lườm cô ta một cái.
Tới khi liếc về hướng Trần Khả Như thì trong ánh mắt lại chứa một tia ghen tị, ả đàn bà này sao lại tốt số như vậy? Không những được gả cho một người hoàn mỹ như Lê Hoàn Việt, có được cưng chiều hay không thì chưa nói đến, bây giờ lại còn có người ở cấp trên bệnh viện ra mặt bênh vực cô ta, cứ thế mà gặp dữ hóa lành bỏ túi được cái chức phó trưởng khoa.
Đúng là khiến cô tức chết mất!
Không được, cô phải tranh thủ lúc phía bệnh viện còn chưa chính thức tuyên bố mà nghĩ cách ngăn chặn việc này lại.
Võ Anh Thư chống cằm suy tính, dựa vào năng lực của cô ta thì dĩ nhiên là không làm gì được, hay là....!cô ta lập tức rút điện thoại ra, gọi một số điện thoại quen thuộc.
"Alo, chào cô Trang, tôi là Võ Anh Thư của bệnh viện số 1 Đà Nẵng, không biết là cô còn nhớ tôi không?"
"Là cô à, có chuyện gì không, lát nữa tôi có phỏng vấn rồi..."
Giọng của Đàm Thu Trang ở đầu dây bên kia có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Võ Anh Thư cũng nghe ra được, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, "Cô Phương sao lại xa cách như vậy, dù gì thì chúng ta cũng từng hợp tác một lần rồi mà."
"Hợp tác cái gì chứ, không lẽ vụ đó cô không được lợi gì chắc!"
"Cô Trang, cô kích động như vậy làm gì, tôi gọi điện để nói cho cô biết Trần Khả Như quay lại làm việc rồi, nghe nói là do phía cấp trên bệnh viện ra thông báo, theo cô thì chuyện này là do ai làm?"
"Tôi không có hứng thú gì với chuyện ở bệnh viện các người, sau này đừng liên lạ với tôi nữa."
Đàm Thu Trang vội vàng muốn cúp điện thoại, có thể nghe ra được cô ta đang cố tình muốn cắt đứt quan hệ với Võ Anh Thư.
"Chờ đã."Giọng nói của Võ Anh Thư cao lên một bậc, "Không lẽ cô Trang đã nắm chắc phần thắng trong chuyện với tổng giám đốc Việt rồi sao? Cô chưa biết sao, quan hệ thực sự của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt..."
"Bọn họ có quan hệ gì?"
Mặc dù Đàm Thu Trang rất ghét loại đàn bà bám dai như đỉa như Võ Anh Thư, đã dính phải là dứt ra không được.
Nhưng Võ Anh Thư làm việc ở bệnh viện, lại là đồng nghiệp với Trần Khả Như, ít nhiều sẽ biết được một ít tin tức.
"Bọn họ là…" Trong mắt Võ Anh Thư lóe lên một cái, môi vẽ thành một đường cong, đột ngột ngắt lời, "Thế này đi, cô Trang, chúng ta hẹn gặp nhau một buổi đi, cô có rảnh không?"
"Được rồi, thời gian cho cô chọn."
Ở đầu kia điện thoại Đàm Thu Trang đã nghiến răng nghiến lợi từ lâu, nhưng vẫn phải làm bộ khách khí, mụ đàn bà chết tiệt này rõ ràng là đang muốn dắt mũi cô.
Võ Anh Thư hừ lạnh, đừng nhìn ở việc Đàm Thu Trang là sao nữ đang nổi, so về thủ đoạn thì chưa chắc đã bằng được cô ta.
Quan hệ thật sự của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt chính là con át chủ bài trong tay cô, mà đã là át chủ bài thì đương nhiên là phải dùng ở thời điểm thích hợp nhất rồi.
Không vội gì, Đàm Thu Trang này có thể chậm rãi lợi dụng được.
...!
Sau đó, Trần Khả Như không hề quan tâm đến mấy lời của Võ Anh Thư và Phan Như Phương.
Hai người đó không đủ tư cách khiến cô phải phiền lòng nhiều.
Tuy nhiên trong bệnh viện lại không tránh khỏi mấy lời đồn thổi vô căn cứ, có lẽ là do đám người Võ Anh Thư tung tin.
"Chị Như, không lẽ chị không giận à? Hội của Võ Anh Thư thật quá đáng, suốt ngày đi nói linh tinh." Vũ Tuyết Trang tức tối bất bình, cũng may là bác sĩ Như đã quay lại, ít nhất thế giới này vẫn còn chính nghĩa.
Trần Khả Như thở dài: "Ai khôn ngoan thì sẽ biết đâu là thật, đâu là tin đồn vô căn cứ thôi".
Vũ Tuyết Trang bất thình lình nói: "Chị Như, đột nhiên em nhớ ra, hôm qua hình như chủ tịch Đông đã tới bệnh viện, có thể là anh ta không."
"Phan Huỳnh Đông?"
Trần Khả Như mím môi, trông có vẻ trầm ngâm: Có thật là anh ta không?
Nếu đúng như suy đoán thì trong lòng cô lại xuất hiện một loại cảm giác mất mát không tả được.
Đúng vậy, phong cách hiền lành này, ngoại trừ Phan Huỳnh Đông thì chắc là không có người nào khác.
"Chị Như, chị đào hoa thật đấy, thời tới cản không nổi...!hehe..." Vũ Tuyết Trang nghĩ hai người này thực sự có gì đó, cô nhướng mày và trêu chọc.
Trần Khả Như nghiêm túc nói: "Vũ Tuyết Trang,sau này em không được tùy tiện gọi cho Phan Huỳnh Đông.
Dù sao thì tình hình hiện tại của chị không thích hợp qua lại với người khác."
"Chị Như, phải không? Sao chị phải sống khó khăn như thế chứ...!Không, chị sẽ bị rối loạn nội tiết tố nếu cứ như thế này..."
Vũ Tuyết Trang bắt đầu lảm nhảm.
Trần Khả Như mấp máy môi.
Cô thực sự đang nghĩ làm thế nào để giải thích với Vũ Tuyết Trang rằng ít nhất cô sẽ không bị rối loạn nội tiết trong hai tháng này...!Khả năng của tổng giám đốc Việt về một số khía cạnh thực sự nằm ngoài tầm với của cô.
"Chị Như, sao mặt của chị đỏ vậy? Chẳng lẽ chị đang nghĩ điều gì không trong sáng sao? Không, chẳng lẽ tên tra nam kia có mấy hành động cầm thú với chị sao?"
"Chị đi gọi điện thoại!"
Trần Khả Như lấy điện thoại ngượng ngùng thoát khỏi tầm mắt của Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang nhìn cô hoảng hốt quay lưng ra khỏi cửa.
Thảo nào mấy lần cô tác hợp Trần Khả Như với Phan Huỳnh Đông, tất nhiên đây là ý của Xuân Mai, kết quả chi Như hoàn toàn không chút động lòng.
Hơn nữa lần nào cũng lấy cớ là chưa ly hôn để từ chối, hóa ra chị ấy thật sự có cảm tình với tên tra nam Lê Hoàng Việt kia.
Sự ngụy trang của chị Như tốt đến nỗi từ trước đến nay cô không hề phát hiện ra.
Thường ngày chị Như rất điềm tĩnh và khôn ngoan.Theo lý thuyết, nếu chị ấy thật lòng muốn ly hôn thì cũng không phải việc khó khăn gì.Không, ít nhất hai năm trước chị ấy không nên đồng ý.
Vì vậy, xét đến cùng thì là vì chị ấy thật sự quan tâm đến Lê Hoàng Việt.
Vũ Tuyết Trang khẽ thở dài, cô không biết liệu sự kiên trì và chịu đựng của chị ấy có thể khiến Lê Hoàng Việt hồi tâm chuyển ý hay không.
Trên hành lang.
Nhịp tim của Trần Khả Như đập rất nhanh, không xong rồi, hình như Vũ Tuyết Trang biết chuyện rồi.
Cô ấy không phải là một cô gái mới yêu lần đầu, hơn nữa còn làm ở khoa sản nên không thể không biết mấy vấn đề riêng tư của phụ nữ.Nếu bị người ta cười nhạo như thế, Trần Khả Như thật sự ngượng chết đi được.
Trần Khả Như, Trần Khả Như, mày thực sự yếu đuối.
Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, cô gọi cho Phan Huỳnh Đông.
"Alo, chào chủ tịch Đông, tôi là Trần Khả Như, chuyện ở bệnh viện tôi đã nghe nói qua, cảm ơn anh."
"...!Cái gì...!cô Như, bây giờ tôi hơi bận, tôi sẽ gặp cô sau, được không?"
"À, được."
Trần Khả Như không phải là một người phụ nữ không biết tốt xấu.Phan Huỳnh Đông đã giúp đỡ cô rất nhiều, điều này chắc chắn làm cho cảm giác tội lỗi của cô trầm trọng hơn.
Cô cũng không hứa hẹn hay đồng ý điều gì với Phan Huỳnh Đông...!Nếu điều này tiếp diễn, cô sẽ không thể trả hết ân huệ của đối phương được.
Nếu cô độc thân, nếu cô không biết Lê Hoàng Việt thì có lẽ mọi thứ đơn giản hơn nhiều.
Trần Khả Như đang suy nghĩ về những điều này trong đầu, suýt chút nữa đâm phải một người, "Xin lỗi."
"Không sao."
Cô ngước lên và thấy người trước mặt mình là Đặng Việt Luân.
"Bác sĩ Như, gần đây cô khỏe không?Chuyện của cô, tôi đã nghe nói qua."Đặng Việt Luân muốn nói rồi lại thôi, chỉ trong vài ngày, cả người đều tiều tụy đi rất nhiều.
"Tôi ổn, cảm ơn bác sĩ Luân đã quan tâm."
Cô vẫn có biểu cảm lạnh lùng và xa cách như thế, không một chút thay đổi.
Kể từ khi Võ Anh Thư nói chuyện đó với anh ta, dường như Đặng Việt Luân bị mắc kẹt trong vũng lầy của sự tuyệt vọng, cả ngày không thể tự thoát ra được.
"Bác sĩ Như, mọi người nói cô và con trai chủ tịch thật sự...!nhưng không phải cô đã có chồng rồi sao?" Đôi mắt anh ta đầy bối rối.
Lẽ nào cô đang nói dối anh ta sao? Cô thực sự giống như Võ Anh Thư đã nói, miễn là có tiền thì cô sẽ sẵn sàng làm mọi thứ, cô có mối quan hệ với nhiều phụ nữ giàu có và quyền lực sao?
Nước da của Trần Khả Như ngay lập tức tái xanh, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Luân, tôi không biết anh đã nghe những tin đồn đó ở đâu.
Anh là người trưởng thành, anh nên có phán đoán của riêng mình, đừng hùa theo người khác.
Ngoài ra, nói đi cũng phải nói lại, đây là chuyện của tôi, điều đúng đắn nhất đối với bác sĩ Luân bây giờ là tập trung vào công việc hoặc những cô gái độc thân khác, được chứ?"
Sự tức giận của Trần Khả Như bị đè nén, những người khác thì không nói, nhưng Đặng Việt Luân là người thích thầm cô, vậy mà cũng nghĩ sai về cô, thật nực cười.
Hóa ra cô là người rất tự mãn và đồi trụy trong mắt người khác.
"Bác sĩ Như, đừng tức giận, tôi lo lắng cho cô và không muốn cô rơi vào tình trạng sa đọa thôi…" Đặng Việt Luân nói không dứt khoát trong trạng thái lo lắng.
Trần Khả Như nghe xong hoàn toàn không muốn nói thêm lời nào nữa, vì thế cô quay lưng bước đi.
Tính cách của Đặng Việt Luân rất phức tạp và hay thay đổi.
Cô ấy đã nhìn thấy bộ mặt dày của anh ta, anh ta thậm chí còn quỳ xuống giữa đám đông, chứng tỏ thái độ của anh ta còn có chút cố chấp.
Một người như vậy thực sự là một mối nguy hiểm an toàn.
Tuy nhiên, Trần Khả Như đã nhanh chóng để Đặng Việt Luân sang một bên.
Trong tương lai, quả bom nổ chậm này có thể phát nổ một ngày nào đó, và khả năng gây chết người của nó thật đáng kinh ngạc.
Khi gần đến giờ tan tầm, Trần Khả Như nhận được cuộc gọi từ Phan Huỳnh Đông.
Anh ta nói đang chờ cô ở cổng bệnh viện.
Trần Khả Như vốn muốn từ chối gặp mặt, nhưng sau khi xem xét cẩn thận, cô cảm thấy lần này cô chỉ đơn giản nói những lời của mình một cách rõ ràng.
Một ngày không loại bỏ được Lê Hoàng Việt khỏi trái tim mình, cô không thể chấp nhận bất cứ ai được nữa.
Cô không muốn lãng phí thời gian và tuổi trẻ của mọi người.
Cô hiểu cảm giác chờ đợi trong vô vọng này, rất bứt rứt khó chịu.
Trần Khả Như bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Cô mặc một chiếc váy không tay màu đen, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng ngần của cô.
Nó giống như một con búp bê sứ giữa hai mùa hè thu.
Thân hình cô cao gầy hơn những phụ nữ miền Trung bình thường, rất đặc biệt, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Không ít người đi đường ngạc nhiên liếc mắt nhìn cô một cái.
Trần Khả Như nhìn xung quanh và tìm thấy một chiếc xe Audi đang dừng ở phía bên kia đường.
Đôi mắt cô khẽ giật giật: Lê Hoàng Việt cũng có loại xe này.
"Bác sĩ Như, bên này."
Phan Huỳnh Đông đã sớm nhìn thấy Trần Khả Như nổi bật trong đám đông, ánh mắt anh ta hơi ngượng nghịu, anh ta nghiêng người ra cửa sổ xe và vẫy tay với cô.
Trần Khả Như nhanh chóng băng qua kẻ vạch đường màu trắng, một chiếc Audi màu đen sáng cách cô không xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...