Kể từ khi Đỗ Nhất Minh cãi nhau với Phan Thanh Hương, bà ta đã không quan tâm đến con trai trong một thời gian dài, nhưng bà ta phát hiện ra mấy ngày này con trai đều trở về rất đúng giờ, lại không quá mười giờ, hơn nữa trong phòng cũng không có mùi rượu, ban ngày cũng thành thật đi làm, cũng không nghe nói anh vướng víu không rõ với phụ nữ nào.
Kỳ quái, sao Đỗ Nhất Minh đột nhiên lại nghe lời vậy.
Chắc chắn có mờ ám.
Tuy nhiên hai mẹ con còn vẫn chưa nói chuyện, tranh thủ thời khắc giao thừa, Đỗ Trí Quốc về nhà, cuối cùng cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Mặc dù nói Phan Thanh Hương không muốn nhìn thấy con gái ngoài giá thú Đỗ Lan Anh, nhưng đã nhiều năm như vậy, bà ta đã học cách được kiềm chế ở trước mặt Đỗ Trí Quốc, nếu không thì có thể làm gì sao, mọi người thật vất vả mới tụ tập với nhau chẳng lẽ lại đi cãi nhau? Cũng may Đỗ Lan Anh là một người thông minh thức thời, biết giữ bổn phận suốt hai mươi năm, không đến nổi quá khiến người chán ghét, nên bà ta cũng chấp nhận sự tồn tại của Đỗ Lan Anh.
Trên bàn cơm, bầu không khí vẫn trầm mặc như mọi khi.
Đỗ Nhất Minh lại giống như không sao, anh vừa ăn, vừa ăn vừa nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng còn mỉm cười.
“Có chuyện gì vậy, thật vất vả người một mới sum họp, là đồ ăn không hợp khẩu vị à? Làm sao không ai muốn nói vậy?” Lúc đầu Phan Thanh Hương không tính tức giận, nhưng tất cả đều phớt lờ bà ta, cơm nước đúng là khó nuốt, ăn thì không ngon.
Đỗ Nhất Minh được thừa hưởng gen tốt của Đỗ Trí Quốc, mặc dù Đỗ Trí Quốc hơn năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn tươi cười rạng rỡ, vóc người được giữ gìn vô cùng tốt, bên tóc mai thỉnh thoảng có vài sợi tóc xám trắng, điều này phần nào thấy được vẻ đẹp trai của ông ấy thời trẻ.
Trưởng thành và ổn trọng, lại có gia tài bạc triệu, nên tự nhiên sẽ có nhiều phụ nữ theo đuổi, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Ngược lại thì Phan Thanh Hương không giấu được vẻ phờ phạc dù đã trang điểm sau khi ốm.
Đỗ Trí Quốc nói một câu: “Ăn không được nói, có lời gì cơm nước xong lại nói!”
Bằng đôi mắt sắc bén, Phan Thanh Hương nhìn thấy vết son còn sót lại trên áo của Đỗ Trí Quốc, cơn tức nói đến là đến, choang một tiếng, bà ta ném thẳng cái bát xuống đất, làm mảnh vỡ bắn tung tóe, khiến ba người còn lại cùng với người hầu bên cạnh giật mình.
“Cuộc sống này không thể tiếp tục nữa! Một năm 365 ngày, ông vừa mới về có vài ngày! Đỗ Trí Quốc, ông càng ngày càng tệ hại hơn, hai tháng trước tôi đã phải trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, ông có quan tâm tôi sao? Trong mắt ông còn có người vợ này sao! Tôi thấy ông là ước gì tôi chết sớm một chút, để tiện thể cưới hồ ly tinh về!” Ngay sau đó Phan Thanh Hương trực tiếp đồng loạt xốc hết cơm nước trước mặt Đỗ Trí Quốc lên, nhất thời tiếng loảng xoảng vang lên.
Đỗ Trí Quốc là người có chủ nghĩa đàn ông rất mạnh, lúc này hai con mắt đều trợn to, ông ấy khiển trách: “Phan Thanh Hương, đang yên lành bà thần kinh như trẻ con cái gì!” Đỗ Trí Quốc quá trớn không phải một ngày hay hai ngày, tuy hai người cách một thời gian là nhao nhao, nhưng về cơ bản sẽ lặng lẽ mà kết thúc bằng sự biến mất của Đỗ Trí Quốc và Phan Thanh Hương chấm dứt chiến tranh.
“Đỗ Trí Quốc, chúng ta ly hôn đi! Ông có tất cả cổ phần trong công ty, ông thích làm sao ăn chơi đàng điếm thì làm, tốt nhất là chết trong đám phụ nữ đi!”
“Được, ly hôn!”
"..."
Đỗ Nhất Minh vội vã kéo Đỗ Lan Anh đi, hai người nhân cơ hội đi lên cầu thang.
Đỗ Lan Anh thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi: “Anh, lần này chú và dì là quyết tâm rồi sao?”
Đỗ Nhất Minh đỡ huyệt thái dương, anh cau mày nói: “Hẳn là lại giống như trước đây, ầm ĩ cũng không ra kết quả gì, cũng không động tay động chân! Yên tâm đi, ba anh sẽ lập tức đi ngay.”
Lần này Đỗ Nhất Minh nghĩ lầm rồi, Đỗ Trí Quốc và Phan Thanh Hương định ly hôn thật, hai ngày này họ đang thảo luận vấn đề bồi thường cụ thể.
Chuyện này anh phải đứng về phía Phan Thanh Hương, hai năm qua ba anh quá không ra gì, mẹ bị bệnh lâu như vậy ba cũng chưa từng đến thăm, đợi có cơ hội, sợ là Phan Thanh Hương sẽ không chịu được, sẽ lập tức bùng nổ hết.
Là một người đàn ông, Đỗ Trí Quốc không có một chút trách nhiệm nào.
Đỗ Trí Quốc ấy à, vốn không có thuốc nào cứu được tình trạng mất trí, ngoại trừ chuyện làm ăn, hai anh em Đỗ Nhất Minh và Đỗ Lan Anh rất ít, qua lại hơn nữa Đỗ Trí Quốc chuyên quyền độc đoán quán, ai nói cũng không nghe.
Sau đó, Phan Thanh Hương tìm Đỗ Nhất Minh khóc lóc kể lể, bà ta chỉ tức giận, bà ta không muốn ly dị cùng Đỗ Trí Quốc, thế nhưng ai biết Đỗ Trí Quốc lại đáp ứng, nhất định là ông ấy định cưới con hồ ly tinh kia, nên tính toán đợi bà ta mở miệng, bà ta bị trúng bẫy của Đỗ Trí Quốc rồi, ngay cả đứa con gái ngoài giá thú cũng đã chịu đựng hơn hai mươi năm, sao trong chốc lát lại có thể bốc đồng được!
Phan Thanh Hương bày mưu tính kế cho Đỗ Nhất Minh, nhỡ Đỗ Trí kết hôn với người phụ nữ khác, thì tài sản công ty của nhà họ Đỗ sẽ vô duyên vô cớ phân cho người ngoài, cho nên Phan Thanh Hương để Đỗ Nhất Minh đứng ra hòa giải.
“Mẹ, cũng không phải mẹ không biết ba thế nào, hơn nữa sống oán hận như vậy, còn không bằng mẹ phủi sạch đi, đối với mẹ cũng tốt.”
Đỗ Nhất Minh cảm thấy mình không sai chút nào, anh thật tâm lo nghĩ vì Phan Thanh Hương, nhưng Phan Thanh Hương không hiểu được, đầu óc bà ta không tỉnh ngộ ngay, mà bà ta kiên quyết không thể hồ ly tinh chiếm được chỗ tốt.
Chủ yếu Đỗ Trí Quốc tỏ thái độ kiên định, chuyện không diễn ra như Phan Thanh Hương mong muốn, cuối cùng cả hai vẫn rời đi.
Đỗ Nhất Minh và Đỗ Lan Anh đều là người trưởng thành, nên không có vấn đề gì về quyền nuôi dưỡng, nhưng không thể nghi ngờ, Đỗ Nhất Minh chắc chắn ở với Phan Thanh Hương, còn Đỗ Lan Anh thì càng không là gì, nên dọn ra ngoài là tất nhiên, Đỗ Lan Anh chuẩn bị đi nước ngoài học thạc sĩ, mấy ngày nữa sẽ rời đi.
Tâm trạng của Phan Thanh Hương càng trở nên u ám và bất định, vì vậy trong khoảng thời gian này Đỗ Nhất Minh về nhà rất sớm để chăm sóc Phan Thanh Hương, ai da, anh cùng Đào Cúc Vân vừa có chút khởi sắc, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tuy nhiên đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Nhỡ Phan Thanh Hương không thấy đây hay xảy ra chút chuyện, anh thật là tội đáng chết nghìn lần.
Đỗ Nhất Minh vẫn có đối sách, nếu không cùng nhau ăn cơm tối, thì có thể ăn cơm trưa.
Cho nên anh thường lái xe thể thao đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm, ưu khuyết điểm của Đỗ Nhất Minh giống nhau, là da mặt dày, cho nên mọi người thấy nhưng không thể trách.
Ngày đầu tiên Đỗ Nhất Minh xuất hiện, Đào Cúc Vân hoàn toàn xấu hổ, từ lâu rồi, nhưng sau một thời gian dài, ngay cả bản thân cô cũng quen.
Đỗ Nhất Minh miệng ngọt, cộng thêm anh có quan hệ với ông chủ Lê Hoàng Việt, nên anh ăn cơm, thì trong bệnh viện cũng không ai dám nói.
Nói thật, Đào Cúc Vân rất cảm động, cũng rất vui vẻ.
Đỗ Nhất Minh thực sự rất bận, nhưng dù vậy, anh luôn có cách ở cùng cô.
Vốn dĩ cô rất ghét Phan Thanh Hương, nhưng Đỗ Trí Quốc đối xử như vậy với Phan Thanh Hương, có người nói năm sau có thể ông ấy muốn kết hôn với tình nhân bên ngoài, Phan Thanh Hương thật sự rất đáng thương.
Cho nên mới nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Đào Cúc Vân không dám nói thẳng ở trước mặt Đỗ Nhất Minh, vì dù sao đó cũng là mẹ của anh.
Đỗ Nhất Minh như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nói: “Anh biết em muốn nói gì, thực ra khi anh còn nhỏ, Phan Thanh Hương rất tốt, là một người rất thông tình đạt lý, chủ yếu là ba anh không tốt, sự nghiệp càng lớn lại càng ngày càng không quản tốt bản thân...”
Đào Cúc Vân tổng kết nói: “Cho nên em cảm thấy đồng chí Đỗ Nhất Minh, tình huống hiện tại của anh vô cùng nguy hiểm, em có mọi lý do để nghi ngờ liệu hành vi đa tình trước đây của anh có yếu tố di truyền không? Nói không chừng về sau em sẽ giống mẹ anh vì anh đấy, nghĩ mà sợ!”
Đỗ Nhất Minh: “Sao anh có cảm giác tự mình đào cái hố chôn mình vậy?” Lúc đầu, anh thiếu thời gian hẹn hò nên chủ động thẳng thắn với bạn gái sẽ được khoan hồng, nhưng người ta đều phân tích rất có lý, làm anh không chống đỡ được.
Nếu nói đây là truyền thống tốt đẹp của nhà họ Đỗ, thì thật sự không có, Phan Thanh Hương và Đỗ Trí Quốc là ví dụ điển hình, điều mấu chốt nhất là, Đỗ Nhất Minh anh cũng có tiền án.
“Đào Cúc Vân, em phải tin tưởng anh, anh không giống ba anh, anh đối với chuyện tình cảm, hoặc là không nói chuyện, hoặc là nói đến nơi đến chốn, anh tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của ba anh.” Đỗ Nhất Minh thề son sắt cam đoan.
“Được rồi được rồi, có rất nhiều người đang nhìn đấy, anh thề cái gì!”
Dù sao cũng đây là nơi công cộng như căng tin, cô và Đỗ Nhất Minh công khai liếc mắt đưa tình thì không tốt.
Tuy là, mãi mà không ai đã chạy tới làm bóng đèn.
“Tối hôm nay chúng ta đi xem phim đi`.”
“Vậy mẹ anh thì sao, không phải anh nói không có anh, mẹ anh sẽ giận sao.”
“Mỗi tối anh đều cho mẹ anh đi học chính trị, bà ấy cằn nhằn, cả người lúc nào cũng ủ rũ, nên anh mượn cớ luôn, dù sao cũng phải để anh buông lỏng một chút, nghỉ ngơi một chút chứ.” Trên thực tế, cậu Đỗ lại nghĩ là, đã hơn một tháng kể từ khi chính thức xác nhận mối quan hệ, cũng tức là từ hôm hôn nhau ở bờ biển, họ vẫn trong trạng thái quy quy củ củ, ngay cả một cái nắm tay nhỏ cũng rất khó, quả thực là kỷ lục chậm nhất trong lịch sử tán gái của cậu Đỗ.
Anh không yêu cầu một lần là xong, nhưng tối thiểu phải có tiến triển, tiến triển!
"..."
Trong lúc tình tứ, người hâm mộ cũng có, ghen tỵ có, hận cũng có.
Ví dụ như Đặng Cao Hoa đang rất tức giận, Đào Cúc Vân này thì có gì tốt, sao cậu Đỗ lại kiên nhẫn không bỏ, mắt mù à.
Tuy nhiên, cô ta không lo lắng, chỉ cần mẹ của Đỗ Nhất Minh, có quả ngon Đào Cúc Vân để ăn, nói không chừng còn đến tai bệnh viện đấy!
Cô ta không cần làm gì cả, nhìn là được rồi.
Đỗ Nhất Minh tìm cớ nói dối Phan Thanh Hương rằng anh ra ngoài gặp khách hàng, cũng may trạng thái tinh thần gần đây của Phan Thanh Hương không tệ, bà ta bình thường chỉ nói, con trai, hiện tại mẹ chỉ có con, con chớ để mẹ thất vọng.
Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân vui vẻ đi xem phim, Đào Cúc Vân nghi ngờ: “Đỗ Nhất Minh, có phải anh cố ý không?”
Rạp chiếu phim được chọn vẫn là rạp lần trước, Đỗ Nhất Minh buông tay ra, anh vô tội nói: “Anh đặt vé trên Zalo pay, tùy tiện chọn một rạp chiếu phim thôi, không phải là vừa khớp thành tâm thật.”
Đó là một chiến lược mà cậu Đỗ đi xem phim với phụ nữ, đặc biệt là trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn, đôi tình lữ ngồi hàng cuối cùng muốn làm gì thì làm gì...!Đỗ Nhất Minh tính toán rất tốt.
Vội không bằng đúng lúc, cậu Đỗ chọn một bộ phim tình yêu, lại đúng lúc hàng cuối cùng không có người nào, nên khi hôn nóng không đến mức quá xấu hổ.
Y tá Vân rất dễ xấu hổ, cho nên anh phải xem xét cảm xúc của cô.
Đúng như dự đoán của cậu Đỗ, một khi tắt đèn, cộng thêm hiệu ứng màn hình, thì vốn đưa tay không thấy được năm ngón, vách đá dựng đứng là thời cơ tốt nhất để vụng trộm.
Vừa mới bắt đầu, đương nhiên phải tỏ vẻ nghiêm trang một chút, anh đương nhiên không muốn bị Đào Cúc Vân cho là mình có động cơ không trong sạch, trong đầu toàn là chuyện tình dục.
Đỗ Nhất Minh đang định đưa tay ra, định kéo vai bạn gái, Đào Cúc Vân đã vô cùng chủ động tự nhiên mà dựa vào anh.
Anh đột nhiên cười một tiếng, thực ra có vài thứ, không cần quá ra sức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...