Phan Thanh Hương không chút lưu tình nào mà nói: “Đừng có mà hòng qua được mắt mẹ! Con nói thật cho mẹ nghe là con đã làm cái gì hả? Mẹ có số điện thoại trợ lí của Lê Hoàng Việt, có cả số điện thoại của Trần Khả Như ở bệnh viện số một đấy.
Con muốn để cho mẹ trực tiếp vạch trần ra hay vẫn chừa lại cho con chút mặt mũi hả?”
Đỗ Nhất Minh nghiêm túc mà giải thích: “Mẹ à, con là đang làm tài trợ cho từ thiện mà.
Hay như thế này đi, mẹ gọi cho chị dâu của con, bác sĩ Như ấy.
Chị ấy có thể làm chứng cho con mà."
Rõ ràng là đến để tán gái mà còn nói được như đàng hoàng lắm này chắc cũng chỉ có Đỗ Nhất Minh.
“Thế chân của con là bị làm sao? Nếu không phải mẹ nghe thấy Đỗ Lan Anh và con nói chuyện điện thoại thì có phải con định giấu mẹ luôn đúng không?”
“Sao lại có thể vậy được chứ.
Không phải là con sợ mẹ sẽ lo lắng sao.
Dù sao thì mẹ cũng còn nhiều chuyện để lo lắm mà, con sẽ không để mẹ thêm phiền làm gì đâu, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì mà…” Đỗ Nhất Minh cười nói.
Nói anh là kẻ thiếu nguyên tắc nhất trong lịch sử chắc cũng không quá đáng đâu.
Đào Cúc Vân âm thầm mà chuẩn bị rời đi.
Bầu không khí căng thẳng này cô cũng không muốn tham gia vào làm gì đâu.
Nhưng Phan Thanh Hương đâu chịu để cô đi một cách dễ dàng như vậy được.
Bà ta đi đến trước mặt cô, nhướng mày, khinh thường mà đánh giá: “Đừng tưởng là tôi không biết mấy người y tá các cô.
Nhìn thì thanh thuần giả nai thế thôi, nhưng thật ra không phải vẫn luôn muốn thông đồng làm bậy với đàn ông sao.
Hôm nay để tôi nói cho cô nghe luôn.
Cái loại phụ nữ như cô, để cho con tôi chơi đùa thì được, nhưng muốn bước được chân vào cánh cửa của nhà họ Đỗ thì có mà nằm mơ đi! Cô đã nghe rõ chưa!”
Vẻ mặt của Phan Thanh Hương vô cùng dữ tợn, so với trước khi bà ta phẫu thuật còn ghê gớm hơn, miệng mắng người không nghỉ một hơi.
Lưng của Đào Cúc Vân gần như đã dán cả vào tường.
Sắc mặt của cô từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng lại chuyển thành xanh, hàm răng cắn chặt, đôi mắt ẩn chứa sự cố chấp, nước mắt đã trực trào nhưng vẫn mãi không chịu rơi xuống.
“Mẹ, mẹ đừng có làm loạn như vậy nữa được không? Có gì thì trở về chúng ta lại nói chuyện sai.”
Khuôn mặt của Đỗ Nhất Minh hiện lên vẻ lo lắng.
Thật vất vả mới nói chuyện yêu đương một cách nghiêm túc, con gái người ta còn chưa có đồng ý đâu, vậy mà Phan Thanh Hương đã đâm một phát vào luôn.
Có phải là mẹ ruột của anh không vậy!
Không ai có thể ngờ được bà ta sẽ nói ra những gì tiếp để mà ngăn cản.
Lúc này, Đặng Cao Hoa và các đồng nghiệp khác đang đứng vây quanh ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng những lời của Phan Thanh Hương vừa nói.
Đặng Cao Hoa thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên, trông cực kì vui vẻ.
Cô ta nhìn sang bộ dáng đáng thương lúc này của Đào Cúc Vân.
Mấy hôm trước không phải là Đào Cúc Vân vẫn đang rất đắc ý sao, còn cùng với cậu Nhất Minh tình tứ yêu đương các kiểu cơ đấy.
Bây giờ thì hay rồi, vui quá thì hóa buồn, mất hết cả mặt mũi trước bao người.
Phan Thanh Hương hắng giọng một cái, không hề có ý định gì sẽ bình tĩnh lại cả: “Về cái gì mà về, hôm nay nếu tôi mà không động núi rung hổ thì sợ rằng sẽ có người không biết được thân phận của mình, không biết tự lượng sức mà tưởng rằng ai cũng có thể giống như cô ta sao!”
“Mẹ à đủ rồi đấy! Con xin mẹ đừng nói gì nữa cả!”
Đỗ Nhất Minh mặt đỏ tía tai hết cả lên.
Lần đầu tiên bởi vì Phan Thanh Hương mà anh cảm nhận được cái gì gọi là xấu hổ đến muốn đào cái hố to để cho Phan Thanh Hương và cả bản thân anh chui vào luôn đi.
Chân của anh đang bị thương nên không thể làm gì được.
Thậm chí bây giờ đến cả ngẩng đầu lên Đào Cúc Vân anh cũng không dám nữa.
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì anh cảm nhận được rằng mình sắp mất đi cô y tá bé nhỏ mất rồi.
Thật vất vả mới có được một bước tiến nho nhỏ, thế mà cuối cùng lại bị phá hủy hết tất cả.
Đào Cúc Vân nắm chặt tay lại, cuối cùng vẫn cố để nước mắt chảy ngược vào trong, nhìn chằm chằm vào Phan Thanh Hương mà gằn từng chữ một: “Bà Phan Thanh Hương, rất cảm ơn lời khuyên của bà.
Bà yên tâm, tôi và con trai của bà không hề có quan hệ gì cả, trong tương lai càng sẽ không có gì! Ngoài ra, tôi muốn nói cho bà biết rằng, tuy tôi chỉ sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng cũng là một viên ngọc quý trong tay của bố mẹ tôi, không dám để bà phải vất vả mà dạy dỗ làm gì đâu.”
“Cái con nhóc láo lếu này…” Ở ngoài trong thì hiền lành, yếu đuối, thật ra lại có răng nanh nhọn hoắt cơ đấy, còn dám cãi lại bà ta!
“Xin lỗi không tiếp được!”
Đào Cúc Vân bình tĩnh lại, để cho mình thở ra một cách thật bình thường, trầm giọng nói.
Thật ra cô còn muốn nói một vài câu nhẫn tâm hơn nữa, nhưng cô lại là người biết lo cho người khác, không muốn ngang ngược mà chỉ trích Đỗ Nhất Minh.
Tuy rằng cô không thể không nói rằng, giờ phút trong lòng cô chỉ toàn là oán hận.
Chưa từng có người nào lại đứng trước mặt cô mà trách mắng rồi xúc phạm cô đến như vậy, còn động đến cả lòng tự tôn, nhân phẩm của cô, nói vào mặt cô như cô đã phạm phải một lỗi lầm gì đó to lớn lắm vậy.
Dòng họ nhà họ Đỗ cao quý đến như vậy cơ à? Đào Cúc Vân lại nghĩ đến sự ngây thơ của mình, thế mà lại vì Đỗ Nhất Minh mà rung động hết lần này đến lần khác như vậy, thật là nực cười làm sao!
Sau này, cô thật sự sẽ không mềm lòng như vậy nữa.
Đào Cúc Vân bước nhanh rời đi, lướt qua đám người đang vây xem bên ngoài, dần biến mất trong tầm mắt của Đỗ Nhất Minh.
Phụ nữ luôn thích chen miệng vào buôn cho vui, tốt nhất là nên nghe lén một chút, nhìn lén một ít, sau đó liền đem ra mà cùng nhau thảo luận.
Đào Cúc Vân đã đi rồi, nhưng mấy người phụ nữ quanh đó vẫn không biết xấu hổ tiếp tục đứng đấy vây xem rồi bàn tán.
Giờ phút này trong lòng của Đỗ Nhất Minh trở nên trống rỗng vô cùng.
Cả người anh cảm thấy rất tức giận nhưng lại không biết phải xả đi đâu được!
Phan Thanh Hương tức giận nói: “Nhất Minh, mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con.
Mấy loại phụ nữ này khi còn sẽ mẹ đã thấy quá nhiều rồi, làm gì có đứa nào mà không để ý đến thân phận, đến địa vị, và đến tiền trong túi của con! Đừng chỉ nhìn bây giờ cô ta dứt khoát bỏ đi như vậy, không chừng ngày nào đó sẽ lại quấn lấy con đấy!”
“Mẹ có thể im lặng được không?”
Đỗ Nhất Minh gầm nhẹ một tiếng, ngón tay siết chặt vào tấm chăn trên người, đôi mắt đào hoa không còn chút ý cười nào nữa, tất cả chỉ còn lại sự tức giận đang dâng trào: “Bà Phan Thanh Hương thân mến ơi, mẹ đã làm loạn đủ chưa? Mẹ có thấy hài lòng không?”
Phan Thanh Hương cảm thấy vô cùng sợ hãi trước vẻ mặt đầy giận dữ của Đỗ Nhất Minh.
Bình thường tính tình của con trai vẫn rất tốt, tuy đôi khi có chút nóng nảy với bà ta, nhưng cả hai mẹ con chưa bao giờ phải tức đến đỏ mặt như bây giờ.
“Nhất Minh à, con còn quá trẻ.
Mẹ nhìn người chuẩn hơn con nhiều.” Phan Thanh Hương cố nói nhưng cũng đã có chút hối hận, giọng điệu dần dịu lại.
Sợ rằng con trai mình vẫn đang vô cùng thích cái đứa y tá kia, bà ta vẫn nên kiềm chế cảm xúc một chút.
Dù sao thì vẫn nên chừa lại cho con trai mình ở bên ngoài một chút mặt mũi.
“Ha ha!”
Đỗ Nhất Minh đột nhiên nở một nụ cười.
Nụ cười này có chút kì quái, không liên quan lắm, thậm chí còn có ý giễu cợt: “Mẹ à, mẹ có biết là con đã từng quen biết bao nhiêu cô gái rồi không? Chẳng lẽ con không nhìn ra được người nào thì cố làm bộ làm tịch, người nào thì mưu mô toan tính, người nào thì ham mê vật chất sao?”
Phan Thanh Hương bị con trai nói cho đến nghẹn họng, nửa ngày rồi cũng không thể nói gì lại được.
Thằng nhóc thối tha này, quen nhiều bạn gái thì có gì đáng để khoe hả! Cái tính trăng hoa này hoàn toàn di truyền từ Đỗ Trí Quốc mà ra đây mà.
Ông già đáng ghét kia đã cả bó tuổi rồi, mà bên ngoài vẫn còn liên tục có phụ nữ khác…
“Nhưng mà bây giờ thì mẹ không cần phải lo lắng về điều đó nữa đâu.
Căn bản là người ta còn chưa đồng ý làm bạn gái của con kia kìa, sau này chắc là đến cả bạn cũng không thể làm được nữa.
Da mặt của con cũng không được dày như vậy, rất ngại đi tìm cô ấy.”
Đỗ Nhất Minh từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.
Rõ ràng vừa rồi còn kích động như vậy, thế mà bây giờ vẻ mặt lại bình tĩnh như vậy, giống như không còn cảm xúc gì nữa.
Đỗ Nhất Minh vô cùng oán hận Phan Thanh Hương, nhưng đó lại là mẹ của mình, lại bị bệnh như vậy, bố của anh thì chẳng ngày nào ở nhà.
Phan Thanh Hương thật sự đã phải chịu nhiều uất ức.
Trong kí ức thì Phan Thanh Hương là một người rất hiền lành, là một người phụ nữ mà không được chồng quan tâm đến từ lâu, hơn nữa còn công khai mà mang con gái riêng ở ngoài về nhà, không bao giờ biết kiềm chế lại, hoàn toàn đã khiến cho Phan Thanh Hương thay tính đổi nết.
Vậy thì anh có thể làm gì được cơ chứ?
Phan Thanh Hương há miệng thở dốc, dần thu lại vẻ mặt như muốn ăn thịt người: “Nhất Minh, rồi sau này con sẽ phải cảm ơn mẹ.
Chờ đến khi con trở thành bố sẽ hiểu.” Dù sao thì mọi chuyện cũng đã loạn hết cả lên rồi, con trai mình và đứa y tá kia cũng không thể ở bên nhau nữa.
Nghĩ vậy, Phan Thanh Hương quyết định cứ để vậy đi.
Không cần biết là Phan Thanh Hương lại nói cái gì, Đỗ Nhất Minh cũng không hé răng ra nói nửa lời.
Cũng không quá chút nào khi nói rằng việc này như sấm sét giữa trời quang.
Không bao lâu, Phan Thanh Hương liền đưa Đỗ Nhất Minh về nhà.
Trước khi đi, Đỗ Nhất Minh cũng không nói lời tạm biệt với Đào Cúc Vân.
Đào Cúc Vân chạy một quãng đường rất dài, mãi cho đến khi cô đã kiệt sức, mãi cho đến khi cô không còn dư thừa năng lượng mà tự hỏi nữa thì cô mới chịu dừng lại, thở hổn hển từng hơi từng hơi một.
Con người dù sao thì cũng phải cam chịu trước số phận thôi.
Ngày hôm sau, đội ngũ các y bác sĩ ở bệnh viện số một cũng đã lên đường, xuất phát quay về thành phố Đà Nẵng.
Đào Cúc Vân cứ im lặng, tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra với cô nên tất cả đều vô cùng cẩn thận để không giẫm vào bãi mìn của cô, không cố vạch ra vết sẹo của cô.
Dù sao thì người ta cũng đang thất tình mà.
Mà nói đến lại thấy buồn cười.
Cô và Đỗ Nhật Minh yêu nhau còn chưa được hai ngày, gặp nhau cũng mới được có hai, ba tháng gì đấy.
Sao lại cứ làm như muốn khóc bố chết mẹ chết vậy.
Đàn ông trên đời này đã tuyệt chủng hết đâu nào?
Không có cách nào cả, ai bảo cô có một trái tim mong manh dễ vỡ cơ chứ.
Nhưng cố tình lại có một kẻ vô cùng đáng ghét, ví dụ như Đặng Cao Hoa chẳng hạn, cứ hết lần này đến lần khác nói bóng nói gió vào tai cô.
Làm vậy để khiến cho cô khó chịu sao?
Nhưng mà Đặng Cao Hoa cũng chỉ tự mình nói vớ vẩn cho mình nghe thôi, đồng nghiệp bên cạnh mà không có việc gì cũng sẽ cùng trò chuyện với cô.
Dần dà lâu ngày, Đặng Cao Hoa cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa nên cũng chẳng thèm nhắc đến nữa.
Từ khi Đặng Cao Hoa nhìn thấy độ ghê gớm của Phan Thanh Hương, cô ta đã hoàn toàn gạt bỏ hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn với Đỗ Nhất Minh.
Cô ta không phải là đối thủ của bà già đó đâu, cho dù có bước được chân vào nhà họ Đỗ rồi đi chăng nữa thì cũng bị bà già kia hành hạ cho đến chết mất.
Nhưng mà Đặng Cao Hoa đã không có được thì đương nhiên những người khác như Đào Cúc Vân cũng đừng có hòng mà mơ tưởng đến, như vậy mới công bằng.
Đào Cúc Vân vốn coi như là một người hay nói, hoạt bát, vui vẻ nhưng giờ lại trở nên thiếu sức sống, im lặng, tóm lại là chẳng có hứng thú với chuyện gì cả.
Thất tình mà, sao có thể không khó chịu được cơ chứ.
Đỗ Nhất Minh cũng gần như là biến mất luôn trong ba tháng.
Mùa thu đang dần dần trôi qua, chớp mắt một cái mà đã bắt đầu mùa đông giá lạnh bao trùm khắp nơi, bao gồm cả thành phố Đà Nẵng.
Đào Cúc Vân không hề gặp lại Đỗ Nhất Minh, cũng chưa từng nghe qua tin tức gì về anh.
Thôi thì như vậy cũng tốt, cả hai đều chia tay trong hòa bình.
Nếu không có gì xảy ra nữa thì tầm này chắc cái chân bị gãy xương của anh chắc cũng khỏi hẳn rồi.
Đào Cúc Vân hoàn toàn không trách được Đỗ Nhất Minh.
Thật ra là do thân phận và địa vị của bọn họ chênh lệch quá, chắc chắn không có kết quả được.
Đau dài không bằng đau ngắn, nhân lúc cả hai đều chưa có tình cảm gì sâu nặng, vậy đành cắt bỏ cho xong thôi.
Trong thời gian nghỉ trưa, Đào Cúc Vân đi ngang qua bàn y tá có nghe được Đặng Cao Hoa nói chuyện với giọng nói rất kì lạ vang lên: “Ấy, mấy người biết mấy ngày hôm trước tôi gặp được ai không? Chính là Đỗ Nhất Mình, cậu chủ của công ty bách hóa đó… Hóa ra tôi cảm thấy được là anh ta rất si tình với Đào Cúc Vân.
Nếu không phải bị mẹ anh ta làm loạn lên, nói không chừng đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Nhưng mà đàn ông là sinh vật khó nói lắm mà, giờ anh ta đã ôm người phụ nữ khác luôn rồi, trông vô cùng thân mật luôn.
Mới có mấy tháng thôi mà, nhanh như vậy mà đã tìm người phụ nữ khác rồi.
Thật sự là tôi cảm thấy không xứng với Đào Cúc Vân gì cả!”
Những người còn lại nhìn thấy Đào Cúc Vân đi đến liền nháy mắt với Đặng Cao Hoa, vẻ mặt Đặng Cao Hoa liền ngơ ra: “Kéo tôi làm cái gì vậy, tôi có nói cái gì sai đâu.”
Thật ra Đào Cúc Vân biết rõ rằng, Đặng Cao Hoa là đang cố tình nói cho cô nghe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...