Khi tinh thần của con người căng thẳng cao độ, chỉ số thông minh của họ sẽ hạ thấp kỷ lục.
Đỗ Nhất Minh lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là những ngôi mộ rồi, ở nông thôn là như thế đấy, thỉnh thoảng còn có cả quỷ lửa."
Trái tim Đào Cúc Vân sợ hãi, đập nhanh vô cùng, cả người cô dựa cả vào Đỗ Nhất Minh bên cạnh, hoàn toàn không tự chủ được hành động.
Cho dù không phải Đỗ Nhất Minh, nếu đổi thành người khác cô cũng không thể giả vờ bình tĩnh được.
“Đỗ Nhất Minh, anh đừng cố ý làm tôi sợ!” Nhìn thấy cằm anh khẽ nhúc nhích, Đào Cúc Vân nghi ngờ hỏi.
Tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng từ nhỏ cô chưa từng nhìn thấy yêu ma quỷ quái bao giờ, cũng chỉ được nghe kể lại nhiều chuyện ma nên tính tình có hơi cẩn trọng.
"Tôi làm gì có, tôi chỉ nói sự thật thôi mà, ai mà biết được gan em lại bé đến thế, vậy bây giờ chúng ta định đứng đây đến sáng, hay em định thế nào? Y tá Đào Cúc Vân, em tự xem mà làm đi, tôi nghe theo em hết." Đỗ Nhất Minh buông hai tay ra, ra vẻ mình hoàn toàn trong sạch, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.
Mọi người đều biết bạn trai Đào Cúc Vân đến gặp cô, vậy nên sẽ không đến quấy rầy, cúp điện đối với đôi trẻ đang yêu thắm thiết đúng là chuyện cầu còn không được.
Đào Cúc Vân đã quen nghĩ cho người khác, mọi người đang ngủ say, cô cùng ngại không muốn gọi người khác tỉnh dậy.
Suy nghĩ một chút, đúng là cũng không thể cứ ngồi đợi đến sáng: "Chúng ta vẫn là nên trở về phòng sinh hoạt người cao tuổi đi.” Dù sao cũng có giường bệnh cần kiểm tra, có thể ngủ tạm một đêm.
Anh nhanh chóng trả lời: "Không vấn đề gì."
"...!Giọng của anh xem chừng là rất vui."
"Có sao, có lẽ tai của em nghe thấy ảo giác đấy, bổn công tử đây trời sinh quần là áo lượt, ăn uống linh đình, nào đã từng ở nơi nào giống thế này đâu...!Tôi còn vui mừng gì chứ."
"Vậy Đỗ công tử thân phận cao quý cần gì phải cố ý đến đây chịu khổ làm gì?"
Đỗ Nhất Minh bị Đào Cúc Vân nói câu này có mang theo chút trách móc, thầm nghĩ, tôi đi đường xa đến vậy, đi tới cái nơi hoang sơ hẻo lánh này còn không phải là vì em hay sao, cớ sao em cứ mãi không cảm nhận được tấm lòng của tôi.
Lời vừa nói xong, Đào Cúc Vân cũng ngại ngùng, nếu không phải vừa rồi bị ngắt lời, nói không chừng cô và Đỗ Nhất Minh lại tiếp tục cãi nhau mất.
Bây giờ, cho dù thế nào, lời từ chối lặp đi lặp lại cứ dừng ở cổ họng, mãi mà không thể nói ra được.
"Đợi một chút."
Bước tới cửa, Đào Cúc Vân đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì?"
"Phòng sinh hoạt chỉ có một gian, tôi và anh trai đơn gái chiếc cũng không tiện, vậy nên anh ngủ ngoài cửa đi, dù sao thời tiết cũng không lạnh, tôi sẽ mang thêm quần áo cho anh."
"Cô y tá này, em..." Xem như em lợi hại!
Đỗ Nhất Minh tức đến mức muốn nôn ra máu, người phụ nữ này sao lại phòng bị mình đến như vậy!
"Anh nghĩ đúng rồi đấy, tôi chính là lo lắng anh không chịu giữ kẽ"
"...!Trời đất ơi, sao em lại không chịu cho tôi một cơ hội thay đổi? Chẳng lẽ những việc sai lầm tôi từng làm trước kia không rửa sạch được ư? Y tá Đào Cúc Vân, em đúng là có rất nhiều chuyện hiểu lầm tôi rồi, dù sao tôi cũng chẳng giải thích rõ ràng với em được.
"
"..."
Dù Đỗ Nhất Minh có nói gì đi nữa, Đào Cúc Vân vẫn luôn không đồng ý cho anh vào phòng, chẳng có một tí đồng cảm nào với anh, cô quả thực xem anh là một tên háo sắc, uổng cho anh bấy lâu vẫn luôn giữ thân như ngọc, kiềm chế tâm tình.
Ở chỗ Đào Cúc Vân, Đỗ Nhất Minh từng có tiền án, không thể không phòng.
Đêm đã khuya, Đỗ Nhất Minh dứt khoát ngồi ngoài cửa, tựa lưng vào cánh cửa, dù sao quần áo cũng đã bẩn rồi, thay hay không thay cũng không quan trọng nữa, y tá Đào Cúc Vân lấy áo khoác trắng đi tới đưa cho anh để chống lạnh.
"Em ngủ chưa, anh ngủ không được, chúng ta nói chuyện nhé?"
Đào Cúc Vân nằm xuống giường siêu âm B chỉ được một lát, giọng nói của Đỗ Nhất Minh xuyên qua bức tường.
Cô không chuẩn bị trả lời, tránh để đối phương có cớ nói mãi không ngừng.
Thực ra cửa không hề khóa, Đỗ Nhất Minh nếu cố tình sẽ vượt qua ranh giới rất dễ dàng.
"Đào Cúc Vân...!em có muốn ra ngoài này một chút không, anh hình như nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ..."
Lần này, giọng nói của Đỗ Nhất Minh có vẻ rụt rè, thanh âm có hơi run rẩy.
"Âm thanh kỳ lạ gì?"
Đào Cúc Vân đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa, Đỗ Nhất Minh nói nhỏ: "Đừng nói chuyện, cẩn thận nghe xem."
Bầu không khí bên phía anh khiến Đào Cúc Vân lặng lẽ áp tai vào khe cửa, trong vài giây quả nhiên cô nghe thấy một giai điệu kỳ lạ, giống như tiếng kêu của một con vật, sau đó chuyển thành tiếng khóc của trẻ con, tóm lại, người nghe xong sẽ dựng tóc gáy, lưng ớn lạnh, chân tay bủn rủn.
Đào Cúc Vân vốn đã rất nhút nhát, bóng tối bốn phía trước mắt cô như một tấm lưới lớn, bóng cây ngoài cửa sổ lốm đốm, kỳ dị khiến cả người cô cảm thấy không ổn.
Không lâu sau, Đỗ Nhất Minh nghe thấy tiếng Đào Cúc Vân run lên phía bên trong: "Đỗ Nhất Minh, hay là anh vào trong này đi, lỡ đâu đúng là có con vật nào làm anh bị thương thì không hay, tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm."
Khóe miệng anh khẽ co giật, lại ra vẻ quân tử từ chối: "Không cần lo lắng, tôi là đàn ông thân cao bảy thước, làm sao lại sợ những thứ đó được! Y tá Đào Cúc Vân, chúng ta phải tin vào khoa học! Hơn nữa, từ xưa đến nay, nam nữ thụ thụ bất thân, vậy nên tôi cứ ở bên ngoài thì tốt hơn! "
Đào Cúc Vân nghe đến đây liền trở nên lo lắng: "Đỗ Nhất Minh, thật ra, tôi nghĩ chúng ta đều là những người trưởng thành, có tư tưởng suy nghĩ rõ ràng, có một số việc không cần để tâm đến thế..."
"Thật sao? Cô y tá nhỏ, em đừng quá miễn cưỡng, dù sao tôi xem chừng cũng giống như người không có nguyên tắc."
Đỗ Nhất Minh giả vờ tức giận, khuôn mặt tuấn tú cười tươi như hoa.
“Không phải, tôi vừa nãy chỉ nói đùa với anh thôi, Đỗ Nhất Minh, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng không ngắn, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh.” Đào Cúc Vân lúc nói ra câu này cảm thấy có chút trái với lương tâm, quả nhiên người ta khi ở trong tình huống đặc biệt, sẽ nói ra những lời mắt nhắm mắt mở.
"Em không cần miễn cưỡng, chủ yếu là vì bình thường tôi đều làm người chính trực, vậy nên chẳng có gì phải sợ."
"Tôi không miễn cưỡng..."
Hiện giờ trạng thái của Đỗ Nhất Minh chính là hếch mũi lên trời, từng chút từng chút đem những lời Đào Cúc Vân định nói phải nuốt hết vào bụng, ai bảo cô nhát gan cơ chứ.
Trong bóng tối, đôi tai trở nên đặc biệt nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng lọt cả vào tai.
"Húuu..."
Tiếng kêu quái gở đó làm cô nhớ đến chuyện xưa, nửa đêm ở ký túc xá xem phim ma cùng các bạn, cô cũng ớn lạnh dựng hết cả tóc gáy lên thế này, ý nghĩ vô cớ này cứ như làn khói, đảo lộn mọi thứ, đưa cô vào trạng thái hoảng sợ vô cùng.
Đỗ Nhất Minh cao lớn vừa bước vào, Đào Cúc Vân hiển nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn.
Đàn ông có dương khí trên người, câu này thật là chính xác.
Bạn Đào Cúc Vân là một cô gái bị đầu độc bởi tiểu thuyết siêu nhiên, hoàn toàn không có suy nghĩ bình thường.
Đỗ Nhất Minh đề nghị: "Y tá Đào Cúc Vân, nếu em sợ vậy thì, chúng ta ngồi gần nhau hơn nhé?"
"Không cần đâu, ai bảo tôi sợ, vừa rồi tôi chỉ lo lắng cho anh thôi."
Đào Cúc Vân dựa vào tường, khuỵu gối ngồi xuống, cô không có dũng khí cử động cơ thể, nhìn mọi thứ xung quanh có bóng chồng lên nhau rất dễ tưởng tượng sai lệch.
Đỗ Nhất Minh im lặng, một lúc sau, Đào Cúc Vân chủ động bắt chuyện, hơn nữa khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, cô thừa nhận mình là một người phụ nữ không đủ cứng rắn, uầy, nếu Đỗ Nhất Minh cho rằng cô lạt mềm buộc chặt, cố làm ra vẻ, vậy chẳng phải là tự vả vào mặt mình hay sao.
"Âm thanh gì vậy, Đỗ Nhất Minh, anh mau nghe xem."
Đào Cúc Vân lờ mờ nghe thấy tiếng động sột soạt, ngón tay run rẩy nắm lấy cổ áo Đỗ Nhất Minh, không chịu buông ra.
Cửa phòng không bị khóa, bất kỳ ai, bất kỳ sinh vật nào cũng có thể vào đây bất cứ lúc nào.
Đốc đốc đốc..
Trái tim Đào Cúc Vân như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô không chịu nổi nữa, cứ thế nằm trong vòng tay của Đỗ Nhất Minh, bịt chặt tai, không muốn nghe thấy gì.
Trong bóng tối, Đỗ Nhất Minh lộ ra hàm răng trắng nõn, người đẹp đã ở trong tay, vở kịch đêm nay cũng không xem là uổng phí, anh đưa tay ra, nhẹ vỗ về lưng Đào Cúc Vân, dỗ dành: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Haha, anh vừa tải một đoạn video kinh dị từ Internet trên điện thoại của mình bên ngoài, nhấn một nút phát duy nhất, phụ nữ quả nhiên là sợ những thứ thế này, anh đúng là quá thông minh rồi! Hiệu quả đạt được còn tốt hơn so với dự kiến.
Quả nhiên chị dâu đã nói đúng, cơ hội là do con người tạo ra.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Chỉ là, Đỗ Nhất Minh thầm nghĩ, tại sao một đoạn âm thanh lặp đi lặp lại ít nhất ba hoặc bốn lần? Tại sao đột nhiên lại có cả tạp âm khác?
Ngay lập tức ngoài cửa có tiếng huyên náo, cánh cửa kêu một tiếng kéo dài, giống như tiếng gõ nhẹ vào tim của hai người bọn họ làm nồng độ adrenaline tăng vọt, nhưng lúc này, bọn họ không thể động đậy.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Điều mà Đào Cúc Vân lo sợ nhất chính là người này thực sự là tội phạm hoặc là sinh vật khác, cô và Đỗ Nhất Minh chính là đem mạng ra cược.
"Có ai ở đây không?"
Một giọng nữ giống như sóng lớn trên mặt hồ phẳng lặng.
Tinh thần Đào Cúc Vân đã căng thẳng cực kỳ, hai hàm răng trên dưới cắn chặt, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dừng lại hoặc thở rất nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh rắn động cỏ.
Lúc đầu, cô còn cho rằng phải giữ khoảng cách, phải ngoan ngoãn hiền thục, nhưng lúc này đây cô đã không còn quan tâm đến những điều này nữa.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, càng gần hơn nữa, Đỗ Nhất Minh có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình và cả của đối phương, người đẹp đang ở bên người, hóa ra cảm giác ngắn ngủi nhưng vẫn luôn mong cầu còn không được chính là thế này.
Cuộc sống thăng trầm đi nữa cũng chỉ có thời khắc này đáng giá.
Đỗ Nhất Minh dần dần siết chặt ngón tay, ôm cô thật sâu vào lòng.
Nếu thời gian có thể ngưng đọng tại khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
Rốt cuộc phải đến khi nào em mới có thể không nói những lời trái với suy nghĩ nữa, rõ ràng là một con thỏ trắng, rõ ràng là vô cùng yếu đuối, cớ gì lại cứ phải dựng một bức tường cao, phòng bị chặt chẽ, kiềm chế cảm xúc của chính mình như vậy.
Đào Cúc Vân cảm thấy bớt sợ hãi hơn, dù sao thì đàn ông cũng can đảm hơn phụ nữ.
Đột nhiên, một âm thanh dồn dập vang lên, cửa mở ra, trái tim Đào Cúc Vân như muốn nhảy ra ngoài.
trong khung cảnh như vậy, cô vẫn nhịn không hét lớn lên đã là cố gắng hết sức rồi.
Ngay sau đó, trên mặt đất xuất hiện một bóng người, dọa cho Đào Cúc Vân sợ hãi vô cùng, thân thể run rẩy kịch liệt.
Đỗ Nhất Minh nhìn xung quanh, có gì đó không ổn, lẽ nào thật sự có cái gì đó bên ngoài sao?
Anh cố gắng trấn an Đào Cúc Vân, nhưng lại phát hiện không có cách nào, người phụ nữ này cả người đều lạnh lẽo, anh nhìn chăm chú về hướng đó, dùng cách đơn giản nhất để đánh giá, đương nhiên là người, nếu là thứ khác thì không thể có bóng.
Anh sáng chiếu vào khuôn mặt của hai người đang ôm nhau, người đến giọng nói kinh ngạc: "Đào Cúc Vân, Đỗ Nhất Minh?"
Đào Cúc Vân quay sang, phát hiện người tới đây hóa ra là Cao Hoa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...