“Tôi…” Đào Cúc Vân do dự.
Lúc này nhận được điện thoại của Đỗ Nhất Minh, sự tự ti từ trong xương cốt và lý trí không ngừng nhắc nhở cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa, Đào Cúc Vân mau từ bỏ đi.
Sau khi Đỗ Nhất Minh gọi điện thoại xong, anh xoay người, đôi mắt đào hoa khẽ liếc nhìn cô y tá một cái rồi rời đi.
Sau khi Đỗ Nhất Minh tới, trạng thái tinh thần của Phan Thanh Hương đã khá hơn nhiều, Đỗ Nhất Minh không phải là không quan tâm tới mẹ mình, mấy năm trước anh đã quen với việc lưu lạc bên ngoài, gần đây anh mới chịu thay đổi,quay về hỗ trợ xử lý công việc, lần trước cũng rất vội vàng, sau khi đi công tác về thì lập tức tới thăm Phan Thanh Hương.
Phan Thanh Hương đã chịu ngoan ngoãn phối hợp uống thuốc và ăn cơm, tuy rằng thái độ có chút khó chịu nhưng cũng khiến Đào Cúc Vân cảm tạ trời đất lắm rồi.
Mỗi ngày Đỗ Nhất Minh tới một lần, Đào Cúc Vân cũng không phải chỉ có thể phục vụ cho mình anh nên hai người cũng không thường xuyên liên lạc.
Trong lòng Đào Cúc Vân ít nhiều có chút mất mát, tối muộn, đi qua lối rẽ trên hành lang, cô thấy Đỗ Nhất Minh đứng đó một mình, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ đĩnh đạc mang theo vài phần phong lưu, anh không có khí thế lạnh lùng bá đạo như Tổng giám đốc Lê Hoàng Việt mà cả người anh toát ra vẻ ưu nhã, vừa nhìn đã thấy rất tôn quý, nhưng ánh mắt anh vẫn khiến người ta cảm thấy anh có vẻ là một người rất đào hoa.
Anh hiên ngang đi tới, lướt qua cô, có lẽ tự mình đa tình chính là như vậy, người ta căn bản chẳng thèm để ý đến mình, mấy hôm trước chẳng qua là do nhất thời xúc động mà thôi.
Đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn, Đào Cúc Vân lắc đầu, khi đi qua, cô thấy Đỗ Nhất Minh đang nói chuyện với y tá Cao Hoa.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của anh đều vô cùng phóng khoáng, khuôn mặt Cao Hoa thẹn thùng, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi vì xấu hổ.
Cao Hoa mới tới bệnh viện đa khoa An Tâm một năm trước, dáng người cao gầy, dung mạo xuất chúng, trong bệnh viện có không ít bác sĩ nam yêu thầm cô ấy, đóa hoa đang độ nở rực như cô ấy, khi đứng cạnh Đỗ Nhất Minh, hai người trông có vẻ rất xứng đôi vừa lứa?
Sau đó, hai người họ vui vẻ trao đổi số điện thoại, nói chuyện có vẻ rất thân thiết, hình ảnh quả thật rất đẹp mắt, Đào Cúc Vân nhìn có đến ngây người ra.
Quầy y tá đột nhiên truyền đến một âm thanh lọt vào tai Đào Cúc Vân:
“Thấy không, tôi nói là anh ấy ngày nào cũng tới đây chắc chắn là vì mấy em gái ở đây mà, bệnh viện chúng ta xem ra có không ít y tá phải tương tư rồi.”
“Trên báo không phải nói anh ta đã quay đầu hối cải chăm lo việc nước rồi hay sao?”
“Ôi, báo chí cũng chỉ là báo chí thôi, loại người kiểu này có thiếu gì phụ nữ đâu chứ, mấy cô gái đó cũng là cam tâm tình nguyện, nói dễ nghe chút thì là đối tượng tìm hiểu, nói khó nghe chút thì không phải là bao nuôi sao.”
“Ôi...nghĩ tới đã thấy ghê rồi, ha ha, dù sao tôi cũng đã kết hôn rồi, không có hứng thú.”
“Làm ơn đi, ông chủ Đỗ Nhất Minh người ta có chọn cũng sẽ chọn đối tượng xứng tầm… Có điều dáng vẻ Cao Hoa cũng không đứng đắn chút nào, lại còn cặp kè với bác sĩ nam.”
Sắc mặt Đào Cúc Vân dần tái nhợt đi, cô nắm chặt tay, đột nhiên cô nhớ tới mấy ngày hôm trước có phải chính cô cũng bị Đỗ Nhất Minh trêu chọc hay không? Có phải người ta cũng sẽ bàn tán sau lưng cô như vậy không?
Nực cười! Đúng là quá nực cười!
May mà cô không cho anh số điện thoại, nếu không sẽ biến thành loại phụ nữ không biết rụt rè trong miệng mọi người mất, thậm chí trong lòng Đỗ Nhất Minh, có lẽ cô và Cao Hoa được xem như cùng một loại mặt hàng cũng nên.
Một cảm giác khó chịu và tức giận không hiểu vì sao dâng lên trong lòng Đào Cúc Vân, cô uể oải đi qua, cật lực kiềm chế tức giận trong lòng.
Vì vậy, sau khi gặp mặt Phan Thanh Hương trong bệnh viện, sắc mặt Đào Cúc Vân vẫn luôn rất khó coi.
Cô khó chịu vì không ngờ bản thân mình lại đi động lòng với người đào hoa như Đỗ Nhất Minh, còn có ấn tượng tốt với anh, cô ghét bỏ chính bản thân mình, ghê tởm chính bản thân mình, cười nhạo chính mình quá ngây thơ và ngu ngốc.
“Bà Hương à, đã tới giờ uống thuốc rồi.”
Đào Cúc Vân nhìn Phan Thanh Hương uống thuốc xong, cô giúp bà ta tiêu độc và xử lý miệng vết thương, xong xuôi cô dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Đỗ Nhất Minh một cái.
“Hello?” Đỗ Nhất Minh chủ động đến gần cô, giơ tay lắc lắc trước mặt cô.
Cuối cùng anh cũng nghĩ ra, cô ý tá này là phù dâu anh gặp hai năm trước khi tham dự hôn lễ của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, hình như lúc đó anh có tán tỉnh cô, hình như cô cũng có ấn tượng rất tốt với anh.
Ai ngờ, vẻ mặt Đào Cúc Vân lạnh nhạt nói: “Xin anh tránh đường một chút.”
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Lòng tự trọng của Đỗ Nhất Minh bị đả kích, thật kỳ lạ, mấy ngày hôm trước không phải thái độ của cô y tá này đối với anh còn rất tốt sao, so với trình độ của anh, có cô gái nào mà không liếc mắt đưa tình, muốn lao vào lòng anh cơ chứ… Lẽ nào anh nhớ nhầm người?
Anh đang định nói gì đó thì Phan Thanh Hương lại lên tiếng với vẻ mặt kỳ lạ: “Nhất Minh, con không còn ít tuổi nữa, cũng đến lúc nên nghiêm túc tìm một người bạn gái để kết hôn rồi, đừng có đi trêu chọc phụ nữ linh tinh nữa, đặc biệt là mấy cô gái thấp kém, cẩn thận không đến lúc con muốn vứt đi cũng không được!
Sau khi nói xong, vẻ mặt Phan Thanh Hương cũng trở nên khó coi, lời nói của bà ta còn ẩn chứa hàm ý khác, rõ ràng là đang chỉ cây dâu để mắng cây hòe.
Đỗ Nhất Minh đương nhiên có thể nghe ra được là mẹ anh đang mỉa mai chuyện cha anh có tình nhân ở bên ngoài, anh vội vàng an ủi: “Mẹ à, mẹ đừng kích động, con đã thay tâm đổi tính rồi, tuyệt đối không ăn chơi đàn đúm ở bên ngoài nữa đâu, mẹ yên tâm, con sẽ biết điều mà, được chứ?”
“Chờ mẹ xuất viện sẽ tìm cho con, đã sắp ba mươi tuổi rồi còn giống mấy đứa trẻ ranh không đứng đắn như vậy.” Phan Thanh Hương nhìn ánh mắt con trai, vẫn có chút không yên tâm dặn dò thêm: “Đừng có tưởng là mẹ không nhìn ra con có ý với cô y tá kia, nhưng con đừng có mơ mà mẹ chấp nhận một cô con dâu làm công việc kém cỏi như vậy…”
“Ai cơ? Bệnh viện có nhiều y tá thế cơ mà?” Đỗ Nhất Minh cợt nhả nói, cố ý trêu chọc để Phan Thanh Hương nguôi giận.
Trước đây khi anh rong chơi bên ngoài, Phan Thanh Hương rất ít khi quản anh, có lẽ là sau khi bị bệnh, bà ta không những không nghĩ thông mà còn ngày càng suy nghĩ linh tinh nhiều hơn.
Đỗ Nhất Minh vốn dĩ không muốn nghĩ nhiều nhưng bị Phan Thanh Hương nhắc tới, anh phát hiện đúng là mình cũng có ý với cô y tá.
Có điều vừa rồi anh còn bị người ta ngó lơ, tuy rằng anh có lịch sử mặt dày mày dạn khi theo đuổi phụ nữ nhưng cũng không đến nỗi phải vứt bỏ sĩ diện đi lấy lòng một cô y tá đâu.
Vì thế Đỗ Nhất Minh cũng không muốn dây dưa nhiều nữa.
Không lâu sau, Phan Thanh Hương xuất viện.
Cuộc sống của Đào Cúc Vân vẫn như mình thường, mỗi tháng cô phải trả hơn bảy triệu đồng tiến thế chấp, còn phải trả tiền sinh hoạt phí, tiền thuê nhà, lương tháng ở bệnh viện khoảng tầm hơn mười bốn triệu đồng, đãi ngộ vẫn có thể xem là không tồi.
Ngoại trừ việc mỗi ngày đi làm tám chuyện với mấy cô đồng nghiệp thì cũng không có hứng thú gì khác ngoài việc xem điện thoại.
Con gái hai mươi tư tuổi có thể tìm bạn trai được rồi, chỉ là sức khỏe cha mẹ cô không được tốt, không có việc làm, dựa vào trợ cấp hơn ba triệu đồng mỗi tháng… rất nhiều người sẽ cảm thấy lấy cô về không khác gì thêm một gánh nặng.
Cưới một người mà phải nuôi thêm ba người.
Vũ Tuyết Trang không phải đang mang thai sao, hiện giờ chắc đã được khoảng năm tháng, cô ấy có tới câu lạc bộ tập luyện một vài bài tập chuyên dụng để dưỡng thai như yoga, bơi lội để thai nhi có thể phát triển khỏe mạnh.
Đào Cúc Vân rất hâm mộ Vũ Tuyết Trang, tuy rằng thoạt nhìn Hứa Mặc chỉ là một trợ lý nhỏ, nhưng bên trong lại rất có tiềm năng.
Cũng không phải người phụ nữ nào cũng có số mệnh tốt giống như Vũ Tuyết Trang, hay bác sĩ Trần Khả Như, như cô bé lọ lem gặp được chàng hoàng tử của cuộc đời mình, không phải ai cũng may mắn như vậy.
Bác sĩ Trần Khả Như lúc này rất hạnh phúc nhưng trước đây cô cũng trải qua rất nhiều đau khổ, có mấy ai có thể kiên trì như vậy chứ, phải dũng cảm và kiên cường biết bao nhiêu mới có thể đạt được hạnh phúc như bây giờ.
Ra khỏi câu lạc bộ, Đào Cúc Vân quên túi ở trên lầu, Vũ Tuyết Trang không đợi được nên đi trước, Đào Cúc Vân đành phải tự mình lên lấy.
Tuổi tác chưa lớn mà trí nhớ lại kém như vậy.
Cô vừa vào thang máy, đột nhiên cảm thấy cả người run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, mí mắt cũng khẽ nháy vài cái.
Khi cửa chuẩn bị đóng lại, đột nhiên có một người từ xa chạy tới kêu lên: “Đợi đã.” Đào Cúc Vân có ý tốt, nhấn nút tạm dừng đợi đối phương.
“Cảm ơn.”
Người vừa tới là một người đàn ông cao gầy, cô nhìn có chút quen mắt, sau khi nhìn kỹ lại, Đào Cúc Vân phát hiện ra không ngờ chính là Đỗ Nhất Minh đã lâu không gặp.
Trong lòng cô như có một con sóng nhỏ khẽ dâng lên.
Tác phong của Đỗ Nhất Minh vẫn không thay đổi, anh mặc đồ tây, bên trong là một chiếc áo sơ mi dệt sợi bông, thoạt nhìn có vẻ rất lưu manh.
Đỗ Nhất Minh có vẻ cũng đã nhận ra cô, anh nở một nụ cười tươi rói, mở miệng nói hello với cô, cuối cùng chỉ có thể nhận lại một ánh mắt lạnh nhạt của Đào Cúc Vân.
Rõ ràng, cô y tá này quả thật quá lạnh lùng với anh.
Đỗ Nhất MInh buồn bực, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì mà khiến cô không vui, vội phân rõ giới hạn với anh như vậy chứ? Rõ ràng lúc mới quen, vẻ mặt cô ngượng ngùng như vậy mà sao bây giờ thái độ lại thay đổi hoàn toàn vậy chứ.
Đây không phải là người phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách trong truyền thuyết sao?
Hai người lần lượt nhấn số tầng mà mình muốn tới, đứng sát gần nhau nhưng không một ai lên tiếng.
Trong lòng Đào Cúc Vân vô cùng mâu thuẫn, đột nhiên thang máy xảy ra chấn động mạnh, một âm thanh chói tai vang lên, Đào Cúc Vân hét lên hai tiếng, cả người cô mất thăng bằng, mở to mắt.
Trời ơi, cô gặp phải chuyện xui xẻo gì đây!
Đỗ Nhất Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ được Đào Cúc Vân, con gái vốn nhát gan, cô phản ứng như vậy cũng là lẽ thường tình.
“Không có chuyện gì đâu.”
Lúc ấy, Đào Cúc Vân bị dọa sợ, cô cũng không rảnh để nghĩ nhiều xem mình đang ôm ai, trực tiếp rúc vào lòng anh.
Những lúc khó xử lại phát hiện ra đàn ông đào hoa cũng có lúc có thể dùng đến được.
Tóm lại, chính là kiểu dung túng được tất cả các thể loại bao gồm cả Low.
Sau một lúc những tiếng “Ầm ầm ầm” vang lên liên tiếp, thang máy như bị rơi xuống, tiếng vang hoàn toàn ngừng lại, Đào Cúc Vân chui ra khỏi lồng ngực Đỗ Nhất Minh, khoảng hai phút sau cô mới có thể khôi phục tinh thần trở lại.
“Ngại quá, xin lỗi…”
Cô máy móc rời khỏi người anh, cũng may thang máy đã gần tới tầng một, không thể rơi được nữa.
Đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, vội nói lời cảm ơn: “Thang máy hỏng rồi, chúng ta nhấn nút báo khẩn cấp đi.”
Đỗ Nhất Minh thấy dáng vẻ tránh anh như tránh tà của cô, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng anh diện mạo anh tuấn, trí tuệ cao siêu, sao cô lại ghét bỏ anh như vậy?
Đào Cúc Vân nhấn nút báo khẩn cấp vài lần vẫn không có phản ứng gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...