Vũ Tuyết Trang tiếp tục đau khổ, nhìn chằm chằm cuốn sách đang đến hồi cao trào trong tay: “Chị Như, đừng làm thế với em mà...”
“Chị muốn tốt cho em thôi, có hiểu không hả bà mẹ tương lai.”
"..."
Trần Khả Như chơi cùng hai đứa nhỏ một lát, cũng sắp đến trưa rồi, phải chuẩn bị đi thôi.
Đột nhiên sắc mặt Tuyết Trang thay đổi, mồ hôi lạnh lăn trên trán, toàn thân run lên từng hồi.
Khả Như khẩn trương hỏi: “Tuyết Trang, em làm sao vậy?”
“Hình như là...!đau đẻ.”
Vũ Tuyết Trang ngập ngừng nói, giờ phút này gò má cô trắng bệch, giọng nói cũng yếu ớt hơn trước rất nhiều.
Minh An cùng Minh Lâm bị dọa sợ nên Khả Như đưa hai đứa ra khỏi phòng bệnh rồi lập tức đi tìm quầy làm việc của y tá.
Cô gọi điện thoại cho Hứa Mặc trước sau đó đưa con về nhà.
Lúc quay lại cả Hứa Mặc lẫn bố mẹ của Vũ Tuyết Trang cũng đã đến hết.
Thật ra đau quặn từng cơn là hết sức bình thường, có những thai phụ may mắn thì chỉ đau một lúc rồi rặn con rất thuận lợi, lại có vài người không được như vậy, có khi còn phải chịu đựng cơn đau đến ba ngày.
Có điều đấy là với việc kiên quyết sinh thường, sinh mổ thì đơn giản hơn nhiều, cứ chọn một ngày đẹp rồi đến bệnh viện mổ cái là xong, chẳng qua là vết sẹo sẽ hơi khó coi một chút.
Vấn đề là ngày dự sinh của Vũ Tuyết Trang còn chưa đến, cơn đau mới chỉ bắt đầu nên bác sĩ chủ trị định xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp.
Lúc mọi người vừa bước vào phòng bệnh đã thấy cô gái nhỏ Tuyết Trang khóc than vang trời lở đất, ai không biết lại còn tưởng cô ấy đang đẻ, mà không, người ta có sinh con cũng không khổ sở đến mức này.
“Ối giời ơi...!Chị Nhi ơi...!Em phải mổ...!Chị biết em sợ đau nhất mà...”
Vũ Tuyết Trang không hề nói dối, triệu chứng đến mà không báo trước, bảo đau là đau luôn rồi.
Y tá kiểm tra tình trạng cơn đau, thấy các chỉ số đúng thực là hơi cao một chút.
Chủ yếu là mọi người bị tiếng kêu gào của cô ấy làm cho bối rối, người sinh còn không gấp nhưng những những người xung quanh lại lo sốt cả vó lên.
Phòng giải phẫu chuẩn bị sẵn sàng, Khả Như thay thay sang quần áo phẫu thuật chịu trách nhiệm mổ chính cho Tuyết Trang.
Y tá đang đặt ống thông tiểu cho Tuyết Trang liền kinh ngạc thốt lên: “Nhanh báo cho bác sĩ Như, cửa mình của bác sĩ Trang đã mở được 5cm, có phải là không cần sinh mổ nữa không?”
Vũ Tuyết Trang vừa nghe xong liền náo loạn một hồi, kêu gào xong thì cũng vẫn là phải sinh con ra, cô chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
Lúc Khả Như nghe thấy tin này, đôi mày cau lại rồi nhanh chóng nói: “Đưa sản phụ vào phòng sinh, chuẩn bị đỡ đẻ.”
Hứa Mặc cùng bố mẹ Tuyết Trang ngồi chờ bên ngoài mà mà sốt ruột, dù sao cũng là đứa con đầu lòng, rồi thỉnh thoảng lại nghe tiếng la hét thảm thiết của cô, càng lúc càng khiến người ta không bình tĩnh nổi.
Đến Hứa Mặc ngày thường luôn bình tĩnh điềm đạm cũng không khỏi vần vò đôi tay.
Ba tiếng chờ đợi trôi qua, cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở.
“Chúc mừng ông bố trẻ, là bé gái, nặng ba cân rưỡi.”
Trần Khả Như ôm một bé khỉ nhỏ đi ra, em bé được gói kĩ trong chiếc chăn nhỏ nhắm nghiền mắt, cảm giác như thể thấy được làn da cùng mặt mày thanh tú.
Được rồi, là ảo giác.
Em bé vừa mới sinh thì lấy đâu ra mà đẹp.
Chẳng qua là do gen của bố mẹ tốt nên nhìn cũng không đến nỗi nào.
Hứa Mặc run run đón lấy, trong mắt lấp lánh những mảng sáng.
Bỗng nhiên Khả Như cảm thấy rất vui, có phải lúc ấy Lê Hoàng Việt ở bên ngoài cũng chờ mong như vậy, có phải lúc nhìn thấy con cũng xúc động thế không.
Không, có lẽ anh ấy còn lo lắng hơn, bởi vì lúc ấy tình trạng của cô nguy hiểm thế cơ mà.
Động tác của Hứa Mặc có chút đơ cứng, dù sao cũng là lần đầu tiên ôm em bé, anh ta cúi người xuống, không nhịn được hôn lên mặt em.
Lúc mấy người về đến phòng sinh, Vũ Tuyết Trang mở hờ đôi mắt, cả người toàn là mồ hôi, trông vừa nhợt nhạt vừa yếu đuối.
Vũ Tuyết Trang bây giờ đến sức lực nói chuyện cũng không có, cả một sinh vật lớn như thế chui ra từ chỗ đó, đấy là khái niệm gì chứ.
Nhưng cũng may đứa trẻ cũng đã được sinh ra rồi, lúc nghe chị Khả Như không ngừng cổ vũ cô, rồi cả lúc cuối cùng nghe được hai tiếng “bé gái”, cô đã hoàn toàn giải thoát rồi.
Làm một bác sĩ phụ sản, cô tự tổng kết kinh nghiệm của chính mình, sinh con đúng thật là không đau mà là tốn sức, nếu bạn đã dùng hết sức lực rồi thì có kêu trời kêu đất cũng bằng không.
“Để em nhìn con gái một tí.”
Không nghe thấy tiếng khóc, không gấp, có những đứa trẻ sẽ có phản ứng hơi chậm một chút.
Hứa Mặc cẩn thận đặt em bé trong vòng tay cô, sau đó y tá đẩy giường bệnh về phòng đơn.
Tất cả mọi người đều vây quanh sản phụ và em bé, bố mẹ của Hứa Mặc dưới quê cũng đến.
Mới đầu Tuyết Trang rất lo sợ họ sẽ trọng nam khinh nữ gì gì đó, dù sao thì thế hệ trước ít nhiều cũng có những quan niệm cổ hủ đã ăn sâu bén rễ trong tiềm thức.
Bố mẹ Hứa mặc liên tiếp nói cháu gái cháu trai gì cũng được, vợ chồng son tuổi còn trẻ, nhất định phải thêm mấy đứa nữa.
Vũ Tuyết Trang nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy áp lực quá, sinh một đứa thôi đã muốn lấy đi cái mạng của cô rồi...!Có điều chị Khả Như cũng sinh hai đứa, cô vẫn phải cố gắng tiếp thôi, chứ không đẻ một đứa thì nó sẽ cô đơn lắm.
Dù sao sinh đẻ cũng thuận lợi, cách một hai năm không vấn đề gì.
Hứa Mặc đã mời bà vú cho Tuyết Trang từ trước, xác thực là chỉ sinh trước thời gian dự sinh năm ngày, cũng không thể gọi là sinh non.
Chiều muộn, Lê Hoàng Việt tới đón vợ tan làm, tiện thể thăm Vũ Tuyết Trang.
Trong mối quan hệ với Hứa Mặc và Vũ Tuyết Trang, Hoàng Việt tương đối vui vẻ, anh nhất mực cho rằng Hứa Mặc lù đù thế thì còn lâu mới nên chuyện, ai dè cũng thuận lợi ra trò, con gái cũng chỉ nhỏ hơn con anh hai tuổi mà thôi.
“Hứa Mặc, tiếp tục cố gắng nhé.”
Anh vỗ vỗ bả vai Hứa Mặc với hàm ý sâu xa, trong lời nói có vài phần khoe khoang, dù sao thì có thể khiến vợ sinh đôi được hai đứa trẻ chính là kĩ thuật hạng nhất rồi.
Sau đấy, Trần Khả Như đã cùng anh tiến hành cuộc thảo luận mang đầy tính học thuật về vấn đề song thai và đơn thai.
Song thai hay là long phượng thai không liên quan gì đến năng lực trong phương diện nào đó của đàn ông.
Giám đốc Việt nghe xong kêu khổ thấu trời.
Có vợ là bác sĩ là loại trải nghiệm gì, sẽ không có lúc nào là cô ấy không dùng ngôn từ như trong sách giáo khoa để giáo dục bạn như một cô giáo khó tính.
Giám đốc Việt oán giận: “Bác sĩ Như, anh không phải học sinh của em.”
Khả Như nói: “Em biết, chẳng qua em đang dạy anh ít vấn đề kiến thức thường gặp thôi được không thưa giám đốc Hoàng Việt.”
Anh nheo mắt, dùng ánh nhìn nguy hiểm đánh giá: “Nếu lần sau bác sĩ Như còn muốn thuyết giáo tôi, tôi sẽ có biện pháp xử lý bác sĩ.”
"...!Giám đốc Việt, mỗi lần đều chơi chữ như vậy, vui lắm à?”
Ở chung nhiều năm, cô sớm đã biết chồng nói gì nghĩ gì, vừa nói chuyện đàng hoàng được một tí đã bắt đầu không đứng đắn rồi.
“Vui, anh cảm thấy vui cực kỳ.”
Nói xong giám đốc Hoàng Việt ôm lấy cô vợ xinh đẹp vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô, cứ thế mà lấn sâu tới.
Khả Như vội vội vàng vàng đẩy ra: “Không được...!Nơi này là bệnh viện...”
Hai người còn ở trong đại sảnh của bệnh viện đấy, Lê Hoàng Việt vốn dĩ cũng không phải người quy củ gì, làm bậy thành quen, ôm vợ không chịu buông tay, Khả Như tránh tới tránh lui cũng không tránh được anh.
Cái kiểu đánh yêu như trêu đùa nhõng nhẽo này còn khiến người ta chú ý hơn là hôn, có điều người của bệnh viện cơ bản đã quen với kiểu của Boss lớn cho nên thấy cũng không trách, không ừ hử gì.
Giám đốc Việt trực tiếp đem cô vợ vào trong xe, hô hấp dồn dập, lại là một màn ôm hôn thắm thiết.
Hai người chính ra cũng là đôi vợ chồng già, đã quen với thân thể của đối phương, nhất thời không tránh được xúc động, khi tình yêu bùng cháy nhiều động tác cũng đến rất tự nhiên.
Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, trước ngực Khả Như chợt lạnh, mặc anh trêu chọc, trong mắt ngập tràn ý vị của tình yêu.
Trước kia không phải Lê Hoàng Việt chưa từng đòi ở trong xe, bởi vì trong biệt thự chỉ cần là một nơi anh có thể nghĩ đến, một nơi không có người thì lúc ấy anh sẽ “bức bách” cô.
Cho nên giám đốc Việt hiện tại càng thêm kích thích.
Có đôi khi Khả Như cảm thấy mình rất không có nghị lực, mới một chút đã bị kỹ thuật thành thạo của anh mê hoặc, đắm chìm vào khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của anh, sau đấy cơ bản là lại rơi vào trạng thái thiếu nghị lực.
Mỗi một lần, cô đều nói với bản thân, nhất định phải có lập trường.
“Không được...!Sắp đến giờ cơm tối, hôm nay em đã hứa sẽ cùng Minh An và Minh Khôi vẽ tranh rồi.”.
Truyện Gia Đấu
Nghĩ đến đây, Khả Như lập tức thanh tỉnh, ngăn bàn tay hư hỏng của anh lại, hơi thở lại hơi hơi hỗn độn, hai má đỏ hồng, đôi môi ướt át như muốn người ta đến hái.
Lê Hoàng Việt dính sát bên tai cô, giọng nói âm trầm: “Tòa tuyên bố phản đối vô hiệu.”
Dứt lời, bàn tay chế ngự sau gáy cô, đẩy đến đến bên miệng, dùng sức hôn lấy...!
Đã đến giờ tan tầm, người tới người lui trong bãi đậu xe không ít, lục tục lái xe đi, lúc đi qua chiếc Bentley màu đen nào đó, nhìn độ rung của xe cơ bản trong lòng ai cũng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ trộm che miệng cười hoặc rì rầm nói nhỏ.
Vận động mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ thì ngừng lại.
“Chồng à, đã 6 giờ rồi...”
“Còn sớm.”
"..."
Ước chừng hơn một tháng sau, Vũ Tuyết Trang hết ở cữ, cân nặng cứ luôn ở mức 65 kg.
Về điểm này cô quả thực rất ghen tỵ với chị Khả Như, lúc mang thai không thấy béo, ở cữ xong lại gầy thành dáng người bốc lửa, còn cái bụng mỡ lẫn cái má núng nính này của cô bao giờ mới mất đây hả trời…..
Cuối tuần, Minh An và Minh Lâm không đi nhà trẻ, Khả Như tự làm BBQ trong vườn nhà.
Tháng năm tháng sáu, đúng là lúc cây cỏ phát triển, muôn hoa đua sắc, thời tiết và độ ẩm rất thích hợp ra ngoại thành dạo chơi.
Cô gọi điện thoại cho Vũ Tuyết Trang, vừa nghe nướng BBQ, cô gái nhỏ ôm em bé nhà mình vội vàng chạy đến.
“Minh An, Minh Lâm, dì tới rồi đây.”
Tuyết Trang đặt xe nôi sang một bên, phi ngay đến bên Khả Như, mắt hạnh sáng lên: “Chị Như, chỗ này chín hết rồi à, em không chờ nổi nữa rồi!” Tròng mắt cô dán lên đống đồ ăn vô vùng hấp dẫn kia.
Các loại thịt loại, cá cái gì cần có đều có.
Tuyết Trang không chút do dự bỏ vào miệng mình, ăn uống thỏa thích, ăn vô cùng hạnh phúc, Minh An chạy lên nghiêm trang nói: “Dì Trang, không phải dì nói muốn giảm béo sao, cứ ăn nữa sẽ càng ngày càng béo, con gái như chúng ta phải giữ dáng.”
Tuyết Trang: "..
Dì ăn xong chầu này rồi giảm, được không con?”
Minh An nghiêm túc nghĩ nghĩ, kiên định nói: “Không được.”
"..."
Mấy tháng sau, bạn nhỏ Tuyết Trang vẫn trường kỳ đấu tranh trong sự nghiệp giảm béo vĩ đại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...