Chồng Tôi Thật Quyến Rũ


Trần Khả Như tức giận nói: “Cho dù bà có tính trăm mưu ngàn kế, cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi! Tôi sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bà!”
Mẹ của cô thế mà lại làm ra chuyện đáng khinh bỉ ổi như vậy để chia cắt cô và Lê Hoàng Việt.

Một người phụ nữ tâm tư độc ác như vậy, sao có thể là mẹ của cô được chứ? Mẹ của cô sao lại có thể như vậy! Không gặp còn hơn gặp mặt! Có lẽ không gặp nhau còn có thể lưu giữ được chút ấn tượng và kỷ niệm tốt đẹp về đối phương trong lòng nhau.

Trần Khả Như dần dần thể hiện ra những cảm xúc khó chịu, cô không có bao dung vĩ đại như vậy, không thể nào dùng tình thân cốt nhục để bao dung, ngược lại, vì sự khác biệt quá lớn, đã dấy lên ngọn lửa kháng cự và giận dữ khó có thể miêu ta được trong lòng cô.

Trong lòng công chúa Thư liền hiện lên cỗ nộ ý vô hạn: “Đừng tưởng rằng cô là con gái của tôi, thì cô có thể hỗn xược như vậy!” Bà ta gắt gao nhíu chặt lông mày, thân thể cũng bắt đầu run lên.

Kìm nén một hồi, cuối cùng bà ta cũng nghiến răng nói: “Đừng ép tôi làm ra những chuyện không văn minh, nếu tôi muốn khuất phục cô, dễ như trở bàn tay.”
“Mới như vậy đã tức giận rồi sao? Vậy thì cuộc sống của bà ở nước Ý quả thật rất sung sướng thoải mái, so với những chuyện bà đã làm với tôi thì chẳng đáng là gì cả, những chuyện bà đã làm sẽ khiến tôi mất đi người mà tôi trân quý nhất! Tôi phải rời khỏi nơi này, không ai có thể ngăn cản tôi được! Pháp luật nước Ý lại cho phép ngươi hành xử ngang ngược như vậy sao! “
Trần Khả Như hung hăng nói, nói xong, liền bỏ chạy ra bên ngoài.

Cho dù cô biết rằng hy vọng rất mong manh, công chúa Thư đã tốn nhiều tâm tư công sức như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Nhưng mà cô thật sự rất khó chịu, nếu không phát tiết ra ngoài cô sẽ chết mất, sẽ mục nát, sẽ thối rữa, sẽ bốc hơi!
“Hỗn xược! Hỗn xược! Ngăn cô ta lại! Không được để cô ta chạy lung tung!”
Sắc mặt công chúa Thư tái mét, bà ta đứng bật dậy, lớn tiếng ra lệnh cho đám thuộc hạ.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám chọc giận bà ta như vậy, ngay cả chị gái bà ta là công chúa Nhã cũng không dám đối địch công khai.

Từ khi cô bò từ trong bụng của bà ta ra ngoài, sinh mạng của cô là bà ta ban cho, thế nhưng cô lại ngỗ ngược không nghe lời như vậy, làm sao có thể có cái lý ấy.

Emma nghe vậy, lập tức gọi thị vệ bên ngoài ngăn cản, không cần nghĩ cũng biết, Trần Khả Như còn chưa phân biệt được phương hướng bỏ chạy ra ngoài chưa được mấy chục mét, đã bị một đám người vây quanh, mà cô vốn dĩ có chút đau đầu choáng váng, hai chân mềm nhũn, cả người mất đi trọng tâm, đột nhiên ngã xuống.


“Cô Khả Như, cô bị làm sao vậy?”
Emma thấy sắc mặt cô tái nhợt, lập tức lo lắng hét lên.

Vừa quay đầu, liền thấy công chúa Thư vẫn đang lẳng lặng đứng yên trước cửa phòng ngủ, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút dao động, có chăng chỉ là lạnh lùng tàn nhẫn.

Đối với chính con gái ruột của mình, có cần phải ghét bỏ đến như vậy không?
Nhưng mà Emma đã quen với điều đó rồi, công chúa Thư không hề thay đổi, bà ta vẫn luôn là người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, làm chuyện gì cũng phải đạt đến mức hoàn hảo, bảo vệ chính mình đến mức không chút kẽ hở, bất khả xâm phạm.

Không bao lâu sau, lúc Trần Khả Như mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường mềm mại, rộng rãi và sang trọng trong cung điện màu trắng xuất hiện lần đầu tiên.

Trong bụng cảm thấy có hơi khó chịu, có lẽ là do đã lâu rồi chưa có ăn uống gì.

Nhưng bây giờ chỉ cần cô nghĩ đến việc Lê Hoàng Việt tưởng rằng cô đã chết rồi, trong lòng liền đau đớn khó nhịn, đau đớn đến muốn chết.

“Cô Khả Như, cô ăn chút gì đó đi đã.”
Emma ân cần bước đến, giọng điệu đầy quan tâm, hai cô hầu gái trước mặt đang bưng đến những món ăn đầy màu sắc, mùi thơm phưng phức.

Trần Khả Như làm gì có khẩu vị, bất giác lộ ra vẻ ghê tởm chán ghét, không chỉ vậy, trong lồng ngực còn dâng lên cảm giác rất buồn nôn, sau đó liền nghe Emma nói: “Cô Khả Như, tôi cần phải nói với cô, cô tuyệt thực như vậy không hề có lợi đối với cô và cả đứa trẻ trong bụng.”
Lời vừa thốt ra, Trần Khả Như giống như bị bắt trúng huyệt đạo, sắc mặt lập tức hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Đứa trẻ?
Mấy giây sau, cô mới hoàn hồn, lập tức tự bắt mạch cho mình, cô xem xét một lúc lâu, vẻ mặt vẫn có chút khó tin!
Cô biết cách bắt mạch, nhưng mạch tượng lúc này quả thực quá yếu, không có khả năng như vậy.

Cô hiểu rõ thân thể của mình, tử cung bị tổn thương quá nặng, mấy năm này không thể nào có con được, Nguyễn Phương Thanh đã tốn bao công sức chuẩn bị cho cô nhiều bài thuốc đông y, kiềm nén khó chịu uống xuống ngày này qua tháng khác, nhưng mãi vẫn không có chút hy vọng.


“Sao, cô không tin sao? Bác sĩ trong hoàng cung là người giỏi nhất.”
Emma thấy phản ứng của cô có phần kỳ lạ, tiếp tục giải thích: “Hơn nữa đã xét nghiệm máu rồi, mới có 20 ngày còn chưa đầy một tháng.

Bản thân cô là bác sĩ phụ khoa, chẳng lẽ cô không biết kỳ kinh nguyệt của mình dừng lại khi nào và cả triệu chứng của giai đoạn đầu mang thai sao?”
Trần Khả Như vẫn im lặng không lên tiếng, vẻ mặt đầy mất mát.

Trong mắt cô giống như có muôn trùng sóng gió đang dâng trào cuồn cuộn, không ai có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này!
Bọn họ làm sao có thể hiểu được!
Trần Khả Như cảm nhận thấy một niềm kích động khổng lồ đang sôi sục một cách bất thường, đến nỗi cô hoàn toàn quên mất tình cảnh lúc này của mình không được tốt lắm, thậm chí là vô cùng khó khăn!
Tạ ơn trời đất, đây là phép màu ông trời ban tặng, nếu Lê Hoàng Việt biết chuyện này, chắn chắn sẽ còn hạnh phúc hơn cả cô!
Chẳng mấy chốc, trong ánh mắt khó hiểu của Emma, cô ta nhìn thấy khóe miệng của Trần Khả Như đang cong lên, hiện ra ý cười.

Nụ cười xuất phát từ trong nội tâm này, rất đẹp, cô để lộ hàm răng trắng trẻo không tì vết, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời bên ngoài.

Rất đẹp.

Ngay sau đó, Trần Khả Như càng cười to hơn, thậm chí ngay cả độ cong nơi khóe miệng cũng gần như cực đại, nhưng cô lại bằng lòng, cô muốn cười một cách thỏa mãn nhất.

Trong đôi mắt cô, chứa đầy vui sướng và xúc động.

Ngay cả Emma cũng bị cô làm vui lây, Trần Khả Như run rẩy nói không ra chữ: “Tôi muốn nói với anh ấy, cha của đứa bé! Chúng tôi đã có con rồi!”
Rất lâu sau, cô mới bình ổn lại cảm xúc của mình.


Emma nói: “Cô Khả Như, nếu cô đã trân quý đứa trẻ này như vậy, sau này đừng đối đầu với công chúa Thư nữa, dù sao thì cô cũng là con gái của bà ấy, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm hại cô đâu.”
Trần Khả Như đột nhiên nghe thấy những lời này, cảm thấy nhức đầu vô cùng, nhất thời, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lẽo như băng: “Emma, các người đều cảm thấy các người là vì tốt cho tôi sao? Hay là, bà ta căn bản chỉ muốn lợi dụng tôi để củng cố địa vị của bà ta?”
Đôi mắt Trần Khả Như sáng lên, không chút khách khí nói: “Nếu bà ta nhớ đến tôi dù chỉ một ngày, thật sự quan tâm đến đứa con gái này, vì sao phải đến hơn hai mươi năm sau mới đến tìm tôi? Tất cả mọi hành động của bà ta khiến bất kỳ người bình thường nào cũng đều không hiểu nổi, không thể chấp nhận được?”
Emma xấu hổ cúi đầu, yếu ớt biện hộ: “Cô Khả Như, thật ra công chúa Thư cũng có nỗi khổ của bà ấy, cô…”
Cô ta thật sự không tìm ra được bất cứ lý do nào, Trần Khả Như lại chậm rãi nhắm mắt lại, sắc bén nói: “Cho nên một vị công chúa không có con cái cực kỳ bất lợi trong việc thừa kế vương vị, bây giờ công chúa Thư cần tôi, vì vậy tôi thân là con gái của bà ta, thì nên vứt bỏ chồng của mình, từ bỏ cuộc sống hiện tại của tôi, bị ép trở thành con rối của bà ta sao?”
Emma trầm mặt xuống: “Cô Khả Như, cô không thể nói mẹ cô như vậy được, bà ấy là một người phụ nữ rất kiên cường, cô không hiểu bà ấy.”
Trần Khả Như mím chặt môi không nói gì nữa.

Còn gì để nói nữa chứ, Emma chỉ là một người bảo vệ, người hâm mộ não tàn của công chúa Thư, lúc này trông cô ta có vẻ khá thân thiện, nhưng trong cốt tủy lại rất trung thành với mẹ của cô.

Mà cô, cũng không nên phơi bày quá nhiều cảm xúc và suy nghĩ.

Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ tiếp tục giam cầm cô, cả đời này, cô cũng không có cách nào gặp lại Lê Hoàng Việt.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, cô liền khó chịu đến mức ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn.

Cho nên hiện tại cô nhất định phải bình tĩnh, vì con của cô, vì để gặp được Lê Hoàng Việt sớm nhất có thể, cô phải sống thật tốt.

Hơn nữa, cô phải liên lạc với Lê Hoàng Việt càng nhanh càng tốt.

Chậm thêm một giây một phút, liền khiến cô càng thêm đau đớn thống khổ.

“Công chúa điện hạ, bà…”
Sắc mặt Emma tái xanh, lắp ba lắp bắp giải thích: “Vừa rồi cô Khả Như không cố ý đâu, cô ấy chỉ là…”
Trần Khả Như ngẩng đầu, công chúa Thư không biết đã đi vào phòng ngủ từ lúc nào, sắc mặt âm trầm nhìn cô chằm chặp, biểu cảm của bà ta vẫn như cũ, vẫn là tư thái nữ vương kiêu ngạo cố hữu đó.

“Không cần nhìn tôi như vậy, tôi đã nghe hết tất cả rồi, cho dù không nghe thấy, tôi cũng có thể đoán được.” Công chúa Thư mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lộ ra một tia sáng sắc bén vô hình.


Trần Khả Như không quan tâm, dù sao hai mẹ con họ cũng không thể tiếp xúc hòa hợp được như những người bình thường được, không thể trở nên thân thiết gần gũi, cô đã hoàn toàn chấp nhận sự thật này.

Công chúa Thư trầm ngâm liếc nhìn bụng của cô, rồi hỏi bằng giọng điệu khó hiểu: “Cô có thai?”
Emma hoảng sợ đáp lời: “Công chúa điện hạ, tôi đang định bẩm báo với bà… nhưng mà bác sĩ kiểm tra là người của chúng ta, sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Ánh mắt của công chúa Thư rơi vào khuôn mặt thờ ơ lãnh đạm của Trần Khả Như, Trần Khả Như đột nhiên nhận thấy có một dự cảm chẳng lành, thì ra Emma vẫn chưa nói với công chúa Thư, nhưng tiếc là bây giờ bà ta đã biết rồi.

“Bà muốn làm gì tôi?”
Giọng điệu của Trần Khả Như không còn châm chọc đả kích hay đối chọi gay gắt như lúc nãy nữa, mà là một loại trạng thái cảnh giác, nhíu chặt chân mày như gặp phải kẻ địch.

Thật là nực cười, người mẹ mà mình vẫn tìm kiếm bao lâu nay, bây giờ, cô lại phải dùng cách thức như đề phòng kẻ thù để đối đãi.

Công chúa Thư tạo cho cô cảm giác rất đáng sợ, rất máu lạnh.

“Chỉ cần cô ở lại, ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo cả cô và con của cô đều sẽ bình an vô sự, bằng không…” Khóe miệng công chúa Thư hiện lên màu sắc u ám, trong mắt cũng hiện rõ vẻ tàn nhẫn vô tình cực kỳ sắc nét, bà ta cong đôi môi lạnh lùng nói: “Hậu quả sẽ khiến cô càng đau khổ hơn so với bây giờ! Cô thấy rồi đấy, tôi không hề giống như trong tưởng tượng của cô, tôi không phải là một người đơn thuần tốt bụng! Bây giờ không có ai có thể phản bội tôi, xâm phạm của tôi, cả cô cũng vậy!”
Trần Khả Như đã thỏa hiệp.

Cô không thỏa hiệp, thì còn có thể làm gì?
Bởi vì cô có người mà mình cần phải bảo vệ, đứa trẻ đến một cách bất ngờ này, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt!
Thành phố Đà Nẵng
Tòa nhà Á Châu.

Hứa Mặc vừa mới kết thúc cuộc gặp mặt với đội trưởng Dư, quả không ngoài dự đoán, tại hiện trường xảy ra vụ tai nạn, ngoài việc tìm thấy chiếc xe tải chở hàng gây tai nạn ra, còn phát hiện một chiếc xe Chevrolet màu đen, chủ nhân là người nước Ý.

Lần theo manh mối này, sự thật đã quá rõ ràng, lúc này Trần Khả Như chắc hẳn đang ở nước Ý.

Anh ta gõ gõ cửa, nói: “Tổng giám đốc Lê, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong rồi, nước Ý bên kia cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, khi nào chúng ta xuất phát?”
“Năm phút nữa.”
Lê Hoàng Việt gỡ mảnh vải trắng trên cánh tay xuống, vẻ mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui