"Trần Khả Như, lâu rồi không gặp."
Khuôn mặt cậu ta đẹp trai tuấn tú, ánh mắt mang theo chút hung ác nham hiểm, không hợp với vẻ tươi sáng lạc quan bề ngoài.
Áo lông màu bạc kết hợp với áo sơ mi sạch sẽ, quần jean trẻ trung, khiến cả người cậu ta toát ra vẻ gầy gò vô cùng, nhưng cũng tôn lên nét đẹp trai rất tinh tế.
Giọng điệu Tống Quốc Minh cứ như bạn bè cũ lâu năm không gặp đang chào hỏi nhau, mỗi một lần trước đây, hễ Trần Khả Như nhìn thấy cậu ta đều sẽ không tự chủ được cảm thấy rất phản cảm, chán ghét, kháng cự hoặc là hoảng hốt trước cậu ta.
Trong lòng Trần Khả Như, mức độ xấu xa của người đàn ông này phải cùng cấp độ với Trần Phương Liên.
Nhưng vào khoảnh khắc này, trong đôi mắt bình tĩnh hơi sưng đỏ của cô, không có chút cảm xúc phập phồng nào, cũng không có chút gợn sóng gì.
"Anh đang thay mặt chính mình, hay là thay mặt cho các anh?"
Các anh ở đây chính là cậu ta và Trần Phương Liên.
Tống Quốc Minh đã từng rất yêu thích sự tỉnh táo của cô, nhưng giờ phút này, cậu ta lại chán ghét điều đó vô cùng.
Cậu ta hơi ảo não giải thích: "Từ trước đến nay tôi và Trần Phương Liên không phải là bạn cùng hội cùng thuyền, đến cả chuyện hợp tác với nhau cũng chưa từng có."
"Có hay không có, thì cũng đâu liên quan gì đến tôi."
Trần Khả Như xoay lưng lại, chỉ cảm thấy ánh nắng đầu năm cũng không hề rực rỡ xán lạn, mà ngược lại còn lạnh run lên.
Tống Quốc Minh nhanh chóng bước lên chặn trước mặt cô, thở phì phò hỏi: "Trần Khả Như, chị thật sự muốn rời khỏi đây với Phan Huỳnh Đông sao? Chị nghĩ anh ta là một người đàn ông xứng đáng để mình trao gửi cả đời phụ nữ à?"
"Không phải anh ta, chẳng lẽ là anh à?"
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười mất sức, hàm răng trắng nõn phô ra như thể đang chế giễu cậu ta.
"Trần Khả Như, tôi nói cho chị biết, trên đời này chỉ có tôi mới là người đàn ông yêu chị nhất.
Mặc kệ là Lê Hoàng Việt cũng được, hay Phan Huỳnh Đông cũng được, bọn họ chỉ đến với chị vì lợi ích cá nhân thôi, chị hiểu chưa?"
Cảm xúc của Tống Quốc Minh hơi kích động, lúc cậu ta nói chuyện thì gân xanh hai bên huyệt Thái Dương cũng nổi lên, cứ như đang cố hết sức kiềm chế điều gì đó.
"Tống Quốc Minh, anh lấy tư cách gì để nói câu này với tôi?"
Vẻ mặt Trần Khả Như lạnh lùng, tránh thoát khỏi cơ thể cậu ta rồi nói: "Trong mắt tôi, thậm chí anh còn không bằng loại rác rưởi ven đường.
Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cả đời không qua lại với nhau."
Lúc mắng cậu ta, cô phải thừa nhận là mình đang kiếm chỗ xả giận.
Giờ phút này Tống Quốc Minh khiến người căm ghét lại tự dấn thân đến đây, tất cả sự kiềm chế, tủi thân và tức giận của cô đều muốn xổ hết lên người cậu ta.
"Tôi sẽ không hại chị."
Khuôn mặt Tống Quốc Minh chợt lóe lên cảm xúc u ám, cậu ta lại gọi cô lần nữa: "Chị không tin thì đi hỏi thăm người ta một chút xem sao, chuyện bắt cóc bố mẹ Vũ Tuyết Trang rồi uy hiếp, có liên quan đến anh ta hay không? Anh ta chưa từng quen biết Tống Văn Hiên sao? Còn nữa, chị nghĩ lại mà xem, chị bị Bệnh viện đa khoa An Tâm đuổi việc, không thể tiếp tục công việc bác sĩ tại Thành phố Đà Nẵng, rốt cuộc ai mới là kẻ được lợi nhiều nhất!"
"Anh ta muốn chiếm được chị một cách trọn vẹn nhất thì chắc chắn phải bẻ gãy đôi cánh của chị, để chị phụ thuộc vào anh ta, cuối cùng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta."
Trong lòng Trần Khả Như lung lay, đầy suy nghĩ, cô tập trung giữ chặt vị trí trái tim, cũng không ngoảnh đầu lại mà chỉ nhanh chóng rời khỏi đây.
Tiếng gào của Tống Quốc Minh dần biến mất.
Không nghe thấy thì coi như không tồn tại.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hạt giống nghi ngờ lặng lẽ gieo vào lòng, có phải Tống Quốc Minh đang dùng kế khích bác để chia cắt hai người không, rõ ràng là thế, nhưng những gì cậu ta nói có đúng hay không thì vẫn cần phải kiểm tra lại, mọi chuyện chỉ cần vài phút.
Nếu như Phan Huỳnh Đông thật sự hợp lực với Trần Phương Liên để bẻ gãy trụ cột tinh thần cuối cùng của cô, thế thì chẳng phải cô đang tự chặt đứt con đường của chính mình sao?
Trần Khả Như đi thẳng một mạch rất nhanh, khuôn mặt trắng nhợt đầy hốt hoảng.
Cổng chính Bệnh viện Đức Giang.
Lúc Phan Huỳnh Đông nhận được điện thoại của Trần Khả Như, anh ta vừa thu dọn đồ đạc xong, thật ra cũng không có đồ đạc gì nhiều, tất cả đồ dùng cứ chờ đến Thành phố Hải Phòng rồi mua cũng được.
Quan trọng người đến đó là được.
Bố mẹ anh ta còn đang ở Thành phố Hải Phòng, bên kia còn một Sman rất khiến người ta đau đầu, nhưng cũng không liên quan gì, anh ta sẽ không dây dưa dài dòng như Lê Hoàng Việt, sẽ nhanh chóng giải quyết gọn gàng tất cả các đối tượng theo đuổi mình bám chặt không buông, rất dễ dàng.
Anh ta mua một bó hoa hồng màu đỏ rực, vui mừng bước vào phòng bệnh.
Trần Khả Như đứng dưới cửa sổ chan hòa đầy ánh nắng, trên người chỉ mặc áo len mỏng manh, cô khoanh hai tay lại trước ngực, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
"Tặng em này."
Phan Huỳnh Đông đưa bó hoa tới trước mặt cô, nghĩ rằng ít nhất cũng có thể khiến khuôn mặt cô thả lỏng hơn.
"Cảm ơn, hoa đẹp lắm."
Vẻ mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí đến cả khóe mắt cũng chưa từng liếc qua anh ta một lần.
Điều này khiến Phan Huỳnh Đông có hơi lạc lõng.
"Khả Như, tôi đặt vé máy bay xong xuôi hết rồi, ăn cơm trưa xong thì chúng ta sẽ đi luôn."
Chẳng bao lâu sau anh ta đã giấu hết cảm xúc lạc lõng nơi đáy mắt, ngay sau đó khuôn mặt lại khôi phục biểu cảm dịu dàng như trước.
Anh ta vươn tay muốn xách vali hành lý bên cạnh cô, nhưng lại bị Trần Khả Như ngăn lại: "Khoan đã."
"Sao thế?"
Phan Huỳnh Đông không hiểu chuyện gì.
"Anh Huỳnh Đông, tôi có lời muốn hỏi anh."
Vẻ mặt Trần Khả Như nghiêm túc, khiến nụ cười trên khuôn mặt Phan Huỳnh Đông cũng cứng ngắc lại, ánh mắt dần mất tự nhiên.
"Em hỏi đi."
"Anh có quen Tống Văn Hiên không?"
Ánh mắt Phan Huỳnh Đông lóe lên cảm xúc lưỡng lự, thậm chí là có chút chột dạ, lúc anh ta định mở miệng trả lời thì Trần Khả Như lại bổ sung thêm một câu: "Anh Huỳnh Đông, tôi hy vọng được nghe câu trả lời chân thành nhất của anh, bây giờ, thứ tôi không thể chịu nổi chính là nói dối, là phản bội."
"...!Có quen."
Vừa nói dứt câu, vẻ mặt Phan Huỳnh Đông cũng trắng toát không còn màu máu, cái loại cảm giác hạnh phúc vừa dễ dàng nằm trong lòng bàn tay, lại lặng lẽ chạy thoát từ những kẽ ngón tay anh ta, khiến anh ta không thể bắt được, mà cũng không thể chạm vào.
"Chuyện Tống Văn Hiên uy hiếp Vũ Tuyết Trang vu khống cho tôi, anh có biết không?"
Ánh mắt cô trong veo, nhưng giọng nói lại mang cảm xúc chua xót vô tận.
Phan Huỳnh Đông và Vũ Tuyết Trang đều là bạn tốt của cô, vào lúc cô chật vật khốn khổ nhất, có thể dựa vào bờ vai họ.
Nhưng từng người trong số họ lại lần lượt rời đi, những hố sâu không thể vượt qua cũng dần xuất hiện, sao có thể quay trở lại làm bạn như lúc ban đầu được nữa?
"...!Có biết."
Cơ thể lạnh lẽo của Phan Huỳnh Đông căng cứng lên, ánh mắt tan rã.
"Anh Huỳnh Đông, tôi biết chuyện này có lẽ là do Trần Phương Liên ý đồ kéo anh liên lụy chung, nhưng anh có biết hay không, Vũ Tuyết Trang là bạn tốt của tôi, tôi quan tâm cô ấy, vì sao anh biết chuyện này mà phản ứng đầu tiên lại không phải ngăn cản lại.
Thật sự xin lỗi, có lẽ việc tôi đơn phương yêu cầu anh phải nỗ lực, là một hành vi lừa dối thiếu đạo đức.”
"Người nên nói xin lỗi là tôi, Khả Như, tôi sai rồi, tôi sai chỉ vì quá tham lam, cũng vì quá yêu em, nên mới có thể phạm vào sai lầm như vậy..."
Khắp khuôn mặt Phan Huỳnh Đông là biểu cảm hối hận vô cùng, khoảnh khắc mộng đẹp vỡ tan tành, đúng là tổn thương như vậy, đớn đau như thế.
Một bước sai, thì những bước sau cũng sai.
Anh ta đã phản bội tình bạn của hai người, tự tay chôn vùi tương lai tốt đẹp của hai người.
"Khả Như, lúc đó anh cũng biết mọi chuyện đã quá muộn rồi, mặc kệ em có tin hay không, nhưng lúc tôi chạy đến Trúc Bạch, xuất hiện ở đó thì em và Vũ Tuyết Trang đã xảy ra cãi cọ trên đường rồi, em có biết không? Không chỉ mình em, tôi cũng đứng trong tuyết lớn một đêm dài, mãi cho đến khi em ngất xỉu..."
Đàn ông con trai không dễ rơi nước mắt, trong hốc mắt Phan Huỳnh Đông có chút ánh nước ướt át: "Khả Như, tôi nói thế này không phải biện hộ cho chính mình, em có thể cho tôi một cơ hội bù đắp tất cả không, những gì chúng ta đã nói sáng nay, chẳng lẽ không còn hiệu lực sao? Trần Phương Liên cố ý, cô ta cố ý khích bác, cô ta đã cướp được Lê Hoàng Việt rồi, đến cả người duy nhất còn lại bên cạnh em là tôi, mà cô ta cũng không chịu buông tha."
Trần Khả Như phải thừa nhận một điều, Phan Huỳnh Đông cũng khiến cô hơi động lòng.
Cho dù anh ta đang nói thật, thì anh ta hoàn toàn có thể lôi Tống Văn Hiên ra, sau đó làm sáng tỏ mọi chuyện trước sự chứng kiến của tất cả đồng nghiệp ở Bệnh viện đa khoa An Tâm.
Bởi vì bản thân bọn họ đều hiểu rất rõ, chỉ cần cô còn tiếp tục ở lại Bệnh viện đa khoa An Tâm, còn ở lại Thành phố Đà Nẵng này thì sẽ còn rất nhiều cơ hội chạm mặt với Lê Hoàng Việt.
Phan Huỳnh Đông không thể đánh cược, anh ta tình nguyện thà để mọi chuyện diễn ra thế này.
"Anh Huỳnh Đông, xin lỗi anh."
Nhưng mặc kệ anh ta có nói gì, giải thích như thế nào, cuối cùng, Trần Khả Như chỉ cho anh ta hai chữ từ chối.
"Trần Khả Như, rốt cuộc em có còn trái tim không? Chẳng lẽ em không nhận ra tôi yêu em đến phát điên rồi sao?" Bỗng nhiên Phan Huỳnh Đông trở nên giận dữ, trong ánh mắt anh ta toàn là nỗi ghen ghét điên cuồng đang kêu gào: "Lê Hoàng Việt khiến em tổn thương nhiều lần như vậy, mà em vẫn chọn tha thứ cho anh ta, chấp nhận anh ta, nhưng đến tôi thì chỉ mới sai lầm một lần, thậm chí em còn không cho tôi một cơ hội sửa sai, chuyện này có còn công bằng không?"
Trái tim Trần Khả Như đã vỡ tan thành vô vàn mảnh nhỏ, Phan Huỳnh Đông nói không sai, cô đang đối xử bên nặng bên nhẹ, đúng thật là không để hai người ở vị trí ngang bằng với nhau để suy xét.
Đột nhiên cô lẳng lặng nói một câu: "Anh Huỳnh Đông, anh không làm gì sai cả, cuối cùng tôi lại quyết định không đi cùng anh chỉ vì tôi đã hiểu rõ một chuyện."
"Chuyện gì?"
Phan Huỳnh Đông cố ngừng dòng cảm xúc đau thương lại.
Chỉ nghe Trần Khả Như chậm rãi trả lời: "Tôi không yêu anh, nhưng tôi suy nghĩ một buổi tối, quyết định đón nhận anh chỉ là một quyết định đầy xúc động, tôi báo đáp ơn nghĩa của anh, anh lấp đầy một chỗ trống trong lòng tôi.
Nhưng lại có người nói với tôi rằng, lúc đó anh tham gia vào chuyện của Vũ Tuyết Trang, vậy mà tôi...!Phản ứng đầu tiên của tôi là cảm giác như trút được gánh nặng vậy."
Bỗng nhiên Phan Huỳnh Đông phát ra tiếng thở dài não nề, cả người vô thức lùi ra sau nửa bước.
"Em nói cái gì?"
Đầu tóc anh ta căng cứng, mí mắt như muốn rách cả ra.
Trong mắt cả cảm xúc khủng hoảng không thể diễn tả thành lời, thoáng chốc đã lan tràn khắp tâm trí.
"Anh Huỳnh Đông, tôi nghĩ tôi và anh cũng không hợp đến với nhau, rồi cuối cùng anh sẽ tìm được một người yêu mình.
Tôi mang thai đứa con của người khác, sao có thể vô liêm sỉ gả cho anh được, tôi biết anh sẽ nói kết hôn là chuyện của hai người, mà Xuân Mai cũng đồng ý với điều này, nhưng tôi đã từng lập gia đình, sau này đứa bé này lớn lên, bố mẹ anh sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ mai sau tôi cũng không còn khả năng sinh nở nữa..."
"Lấy cớ, em chỉ đang lấy cớ qua loa...!Trần Khả Như, vì sao em lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Vì sao chứ?"
Phan Huỳnh Đông điên cuồng hét lên: "Vì sao em lại quyết định thay anh, đến cả thử em còn chưa từng thử một lần, vì sao em lại biết chúng ta không hợp đến với nhau, biết em sẽ không thể yêu tôi chứ?"
Đây là lần thứ nhất, và cũng là lần cuối cùng Trần Khả Như chứng kiến dáng vẻ này của Phan Huỳnh Đông.
Hôm đó, anh ta thiếu kiềm chế trong phòng bệnh, buông thả mình tùy tiện rồi thậm chí là khóc rống rơi nước mắt.
Nhưng cô chỉ thờ ơ.
Phan Huỳnh Đông làm loạn đủ rồi, lịch sự khom người chào cô rồi lại khôi phục vẻ tao nhã thanh lịch như trước, đau lòng rời khỏi đây.
Trần Khả Như nhìn hoa hồng trên giường bệnh, cô ôm đầu ngồi xổm xuống bên tường, lặng lẽ khóc thút thít.
Sao cô có thể chỉ vì một chút tì vết nhỏ nhặt của Phan Huỳnh Đông mà gây sự chứ? Chứ đừng nói đến chuyện Tống Quốc Minh châm ngòi khích bác.
Phan Huỳnh Đông là người duy nhất đối xử tốt với cô, cũng là người cô có thể dựa vào.
Ngay mấy phút trước đó, cô còn nhận điện thoại của bố mẹ Phan Huỳnh Đông.
Bọn họ uyển chuyển nhắc nhở cô một lần, rằng bọn họ sẽ không chấp nhận một người phụ nữ đã ly hôn, lại còn là vợ cũ của Lê Hoàng Việt, tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy, hy vọng cô có thể chủ động rời khỏi Phan Huỳnh Đông, tránh trường hợp đến lúc đó mọi người lại xấu hổ.
Cô đã đồng ý.
Lúc một mình xuất viện, y tá nhỏ có nói một câu, cô Khả Như, trái tim cô cứng rắn quá.
Thật sao?
Cô chỉ biết nở nụ cười với người ta.
Nụ cười lại vô cùng đau thương, chán nản, cứ như một đầm nước đọng tù túng bốc mùi khó chịu.
Đúng thế, nếu phải sống tiếp thì chắc chắn cô phải khiến trái tim mình trở nên cứng cáp hơn nữa.
Nếu không thì chết đi cho rồi.
Vừa đến cổng Bệnh viện Đức Giang thì bỗng nhiên, sau ót truyền đến một cơn đau buốt nhói, tầm mắt đột ngột đen kịt, cả người cô mất năng lực nhận thức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...