Trần Khả Như quay đầu lại, giả vờ phớt lờ sự tồn tại của anh.
Lê Hoàng Việt một mực đến đứng cạnh cô, cản đi tầm nhìn và ánh mặt trời chiếu vào cô.
"Anh đi ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi".
Cô hờ hững nói.
"Trần Khả Như, rời khỏi tôi, em hành hạ chính mình như thế này à?"
Lê Hoàng Việt cau mày.
Anh đang định dùng lời nhẹ nhàng hỏi thăm, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng xa lánh.
Thế nên lời vừa ra khỏi cổ, đã mang giọng điệu khác.
Đối với Trần Khả Như, anh dường như từ trước tới giờ rất khó để giữ bản thân tâm bình khí hòa.
"Đó chỉ là một tai nạn".
Trần Khả Như nhắm mắt lại, không thèm để ý chút nào nói.
Thái độ tiêu cực và buồn bực không vui của cô, không hiểu sao lại kích thích những dây thần kinh nhạy của anh.
Lê Hoàng Việt lửa giận không có chỗ trút, được dịp bùng lên.
Một nụ cười không rõ ý tứ hiện lên nơi khóe miệng, "Trần Khả Như, được đấy, em thật dũng cảm, em thật vĩ đại.
Ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thật, chẳng phải tên tuổi của bác sĩ Khả Như sẽ lưu danh muôn đời, được Nhà nước truy tặng danh hiệu “Tuổi trẻ dũng cảm”.
Bản thân là người nhà của nạn nhân, tôi có phải cũng nên được hưởng vinh dự này?
Không thể không nói, những lời của Lê Hoàng Việt thâm độc đến tận xương tủy.
Trần Khả Như nghe mà cả người nóng hừng hực, da mặt như bị lửa thiêu.
Cô hạ giọng nói: "Lê Hoàng Việt, anh không cần phải chế nhạo em.
Anh vĩnh viễn sẽ không phải thân nhân người bị nạn.
Chúng ta ly hôn đi".
Cô mở mắt, nhìn vào đỉnh lều xanh, trong con ngươi không có tiêu điểm.
"Em nói gì?"
Lê Hoàng Việt trừng mắt, hơi thở nóng rực cuồn cuộn, lửa giận tràn ngập khóe mắt, toàn thân tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.
"Chúng ta đã ly dị đi".
Trần Khả Như nói từng chữ.
Vốn tưởng rằng trong nhà hàng La Maison Deli ngày hôm đó, trước vẻ cự tuyệt, vô tình của anh, sự khiêu khích trắng trợn của Trần Phương Liên, cô không thể dùng hết sức nói ra, chính là vì không buông được, hèn nhát không nhắc tới nữa.
Nhưng không biết, vào lúc này, lòng cô bình tĩnh đến bất ngờ.
"Mơ đi!"
Lê Hoàng Việt lời ít ý nhiều.
Trên mặt anh một phảng phất nét không thể tin được.
Anh nhanh chóng bị sự u ám nuốt chửng.
Đầu óc của Trần Khả Như vốn dĩ khác với những người phụ nữ bình thường, cô không nói gì khi anh làm tổn thương cô.
Anh vượt ngàn cây số tới tìm cô, hao tâm tổn sức, bất chấp nguy hiểm để cứu cô, nhưng đổi lại là sự đoạn tuyệt của cô.
Anh không hiểu!
Hai người không hẹn mà cùng hồi tưởng lại.
Mấy tháng trước, khi cô đệ đơn ly hôn với anh, thái độ của anh vô cùng tức giận.
Chuyện qua rồi, có phải lần này sẽ dẫn đến kết quả cả hai cùng thiệt?
Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đều là những người khôn ngoan và thông suốt.
Họ đều hiểu rằng vấn đề của nhau hoàn toàn không phải là Trần Phương Liên.
Trần Phương Liên cho tới bây giờ chưa gây ra bất kỳ hiểu lầm nào giữa họ.
Chỉ người bạn yêu nhất mới có thể khiến bạn đau tận tâm can.
"Cần gì phải vậy?" Trên giường bệnh, tiếng thở dài chán nản của Trần Khả Như truyền tới, "Chẳng lẽ với anh, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng? Hay là giám đốc Hoàng Việt diễn lâu quá rồi, không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả?"
Giọng điệu giễu cợt và những lời lẽ thông thấu của cô khiến dây thần kinh Lê Hoàng Việt căng cứng từng phút.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt anh lạnh lùng như vực thẳm băng giá nơi địa cực.
"Trần Khả Như, em lại tự cho mình thông minh? Hay là nghe ai nói gì hả?" Anh cúi người lại gần, lạnh lùng chất vấn.
Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đè xuống, dường như không biết phải làm sao, dường như trở nên vặn vẹo.
Trần Khả Như ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh, lẳng lặng nói: Lê Hoàng Việt, hợp rồi tan, hãy để mọi thứ kết thúc nhẹ nhàng đi, cần gì phải yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Giữa chúng ta vốn ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.
Anh có thể xa xôi ngàn dặm đến cứu tôi, tôi rất biết ơn, hãy để ân oán giữa chúng ta chấm dứt ở Sìn Hồ, được không?"
Ánh mắt Lê Hoàng Việt hơi lóe lên, gân cốt căng lên.
Phụ nữ đáng sợ nhất là khi nào? Không phải động một tý thì nói em không yêu anh, e hận anh, mà là sau khi suy nghĩ cặn kẽ, bình tĩnh đưa ra quyết định cuối cùng.
Trần Khả Như cứ như vậy tàn nhẫn với người khác, thậm chí còn tàn nhẫn hơn với chính mình!
Khoảnh khắc đó, trong lòng anh, trong đầu anh như có một ngọn lửa đốt rụi từ trong ra ngoài, như muốn thiêu cháy tất thảy.
Trần Khả Như biết rằng mình nói xong sẽ có hai kết quả.
Thứ nhất là Lê Hoàng Việt đồng ý và tức giận bỏ đi.
Thứ hai là Lê Hoàng Việt nổi giận và trút giận sang cô.
Nhưng có nghĩ thế nào cô cũng ngờ, cô đoán sai.
Giây kế tiếp, Lê Hoàng Việt cúi người, đôi môi nóng bỏng trực tiếp chộp lấy đôi môi khô khốc và nhợt nhạt của cô.
"Ưm..." Trần Khả Như mở to đôi mắt trong veo.
Lực phản kháng yếu đến đáng thương.
Đối với cô mà nói, không khác gì dùng tay không cản xe.
Ngược lại, giống như đang cù vào ngực anh thì đúng hơn.
Cô cắn răng, ngăn cản sự tiến công mạnh mẽ của đối phương.
Nhưng nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Lê Hoàng Việt, cô không có một chút tức giận nào, trái lại còn tập trung, nồng nàn và quyến luyến.
Cô choáng váng, cô không cách nào suy nghĩ được.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi khô tái của cô.
Sức lực chuyển từ nặng nề lúc ban đầu, thành nhẹ nhàng, chậm rãi.
Anh rất thích hôn cô.
Cô đã biết điều này từ lâu.
Chỉ là, trong mấy ngày qua, anh ta có quan hệ với những người phụ nữ khác không? Trần Phương Liên nắm đằng chuôi, nếu cô ta yêu cầu, Lê Hoàng Việt liệu có do dự, ném chuột sợ vỡ bình không?
Nghĩ đến điều này, Trần Khả Như hung hăng cắn anh một phát.
Mặc dù Lê Hoàng Việt tránh kịp thời nhưng không khỏi cảm thấy thấy chút vị tanh ngọt trong miệng
Đắng lòng lắm.
Anh rất hài lòng.
Bởi vì sắc mặt của Trần Khả Như lúc này đỏ gay, mặc dù sự khác biệt về màu sắc này là do thiếu oxy trong một thời gian dài.
“Gây chuyện xong chưa?"
Cô chẳng qua lạnh lùng hỏi.
Nhưng ngược lại, Lê Hoàng Việt lại cúi người, muốn hôn thêm.
Bóng người kéo dài bao trùm lấy cô.
Trần Khả Như nhanh chóng vươn tay chặn lại đôi môi anh đào, trong mắt hiện lên vẻ khủng hoảng.
Cô sợ Lê Hoàng Việt nhìn thấu sự đoạn tuyệt của cô, chẳng qua cô chỉ là con hổ giấy làm vẻ, chỉ cần đâm một cái là nát.
Lông mi của anh vừa dài vừa dày.
Bên dưới là đôi mắt đen nhánh thâm trầm, bao la như bầu trời đêm, không thể chạm tới, không sao thấu tỏ.
“Trần Khả Như, em cứ thử xem.
Nếu như em còn có thái độ này, tôi sẽ hôn em cho đến khi nào em ngoan ngoãn nghe lời thì thôi!”
Anh nở nụ cười phách lối, toàn bộ khuôn mặt vừa tà vừa mị, gian ác lại mê hoặc lòng người.
"Lê Hoàng Việt, anh...!vô liêm sỉ".
Trần Khả Như nhất thời không nghĩ ra được những tính từ khác.
Lê Hoàng Việt bỗng nhiên không giống Lê Hoàng Việt.
Anh chưa bao giờ giải thích việc mình làm, giống như chuyện trong nhà hàng, anh thậm chí vĩnh viễn sẽ không nhắc lại.
Anh tự cho mình là đúng, như thể anh là trung tâm của vũ trụ, cả thế giới phải xoay quanh anh.
Cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, khiến khoảng cách giữa bọn họ ngày càng lớn.
"Trần Khả Như, em thật lòng yêu anh sao?"
Lê Hoàng Việt lộp bộp hỏi.
Tại sao anh luôn cảm thấy tình yêu của cô như bị bọc trong gai, làm chuyện gì cũng lưu lại đường lui.
Trần Khả Như mấp máy đôi môi nhợt nhạt và yếu ớt, không nói gì.
Chỉ cảm thấy thật nực cười, cô thật sự không hiểu Lê Hoàng Việt.
Cô đâu có khả năng thần giao cách cảm, sự hiểu biết cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lê Hoàng Việt ngồi trên băng ghế trước giường cô, từ từ vùi đầu vào giữa hai cánh tay cô, độc đoán khoác cánh tay dài của anh bụng và eo cô.
Cho dù cách một lớp dày quần áo và chăn đệm, Trần Khả Như vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Mắt cô quét qua mái đầu của anh.
"Trần Khả Như, cho tôi dựa vào một chút, tôi đã rất lâu không ngủ rồi".
Một lúc lâu sau, anh thở dài.
Loáng thoáng, mang một chút ý làm nũng.
Trần Khả Như đẩy không ra, cũng không thể ngăn cản, mặc ý anh đi.
Cảm thông? Cảm động sao?
Anh muốn cô thấy có lỗi à?
Ah!
Trần Khả Như cười nhạo chính mình.
Lê Hoàng Việt là một người đàn ông nguy hiểm mà lại tràn đầy quyến rũ.
Anh ấy đưa mày lên lên xuống xuống, khiến mày yêu anh ấy, cam lòng kết hôn với anh.
Giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc lúc lên lúc xuống, mày sẽ không bao giờ biết khi nào anh ấy đưa mày lên đoạn đỉnh điểm nhất, lúc nào bị anh đẩy xuống vực thẳm hun hút.
Cô nhắm mắt lại.
Bác sĩ Khả Như lý trí mà đi xử lý chuyện tình, còn không bằng các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo.
Nhưng, lý do thực sự khiến cô vứt bỏ những suy nghĩ đoạn tuyệt, nằm ở giây kế tiếp.
Lê Hoàng Việt nằm sấp nói: "Trần Khả Như, sau khi trở về, chúng mình sinh con đi".
Người cô, thậm chí cả linh hồn đều run lên.
Anh nói gì?
Nhịp tim nhanh đến không ngờ, có lẽ Lê Hoàng Việt chỉ tùy ý nói bừa một câu, nhưng đối với cô, nó cực kỳ quan trọng.
Ngày đó, lúc Vũ Tuyết Trang đi cùng cô tới buổi phẫu thuật cấy que tránh thai dưới da, lòng cô nặng nề tột đỉnh.
Cô nghĩ đời này mình sẽ sống như câu Lê Hoàng Việt từng nói, "Trần Khả Như, cô không xứng có con của tôi".
Nhưng mà, cô luôn né tránh vấn đề này.
Trong lòng phảng phất như có một đám lửa nhảy nhót.
Ngay khi tay cô sắp chạm vào tóc của Lê Hoàng Việt, vết sẹo trên bụng dưới của Trần Phương Liên chợt hiện ra.
Năm ngón tay của cô co lại giữa không trung, thu bàn tay trở về.
Thay vì phỏng đoán, không bằng dứt khoát hỏi, còn hơn là hối hận hoặc hiểu lầm.
Cô nghe thấy giọng mình run rẩy: “Lê Hoàng Việt, anh có biết Trần Phương Liên, cô ta đã sinh con cho anh không?”
Thời khắc đó, cô sợ hãi tột độ.
Thậm chí còn sợ hãi hơn lúc ở nhà hàng La Maison Deli, hơn cả lúc biết sự thật về việc Lê Hoàng Việt lợi dụng cô.
Răng cô run lên, lông mày cô nhíu chặt, vẻ mặt đanh lại.
"Tuyệt đối không thể nào có chuyện đó!"
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt, phủ nhận bằng một giọng rất chắc chắn.
"Cô ta đã nói gì với em?"
Trong nháy mắt, anh không chắc chắn hỏi lại, mày kiếm ẩn hiện run rẩy, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa kinh sợ.
"Cô ta không nói gì với em, chỉ là..." Trần Khả Như dừng một chút, cố chấp hỏi "Anh có thực sự chắc chắn không?"
Trong mắt Lê Hoàng Việt thoáng qua sự tối tăm, khó hiểu.
Đồng tử của anh mở lớn, sau đó lại thu hẹp.
Là thâm thúy, phức tạp, lại chịu đựng không biết làm sao.
Giống như khắp thế giới, trong mắt anh chỉ còn lại có cô.
Cuối cùng, anh lạnh như băng, vô tình nói: "Trần Khả Như, bây giờ để tôi nói cho em biết, đừng nói là không, cho dù Trần Phương Liên có lén sinh con cho tôi, cũng không liên quan gì đến tình cảm của tôi với em!"
"Trần Khả Như, tôi nói với em những điều này là để em tin tưởng tôi, em có làm được không?"
Trần Khả Như nhìn anh không chớp mắt, nghiêm túc trở lại.
Lời hứa của Lê Hoàng Việt đáng giá ngàn vàng.
Nhưng hôm nay, anh đã liên tiếp nói với cô hai câu đảm bảo và cam kết.
Bảo không động lòng, là nói dối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...