Khi Khang Duật được hai tuổi, cha cậu mới đổi lại thành họ Ái Tân Giác La.
Chuyện này là do vấn đề lịch sử, đa số con cháu của dòng họ Ái Tân Giác La sau cách mạng Tân Hợi đều sửa họ, thành họ Triệu, La, họ Kim, hoặc nhiều họ khác nữa. Bởi nếu không đổi, thì sẽ rất khó thoát khỏi cuộc cách mạng Trung Hoa thời kì tư bản chủ nghĩa, mãi đến sau khi cải cách, một số có đổi lại họ lần nữa, một số thì không.
Có điều, dù cho có sửa lại họ, cha Khang Duật cũng không tránh được bị ghép tội, bắt nhốt đi cải tạo lao động suốt mười ba năm trời mới được thả ra, sau đó lấy nghề sửa xe đạp làm kế sinh nhai.
Lúc Khang Duật ba tuổi, cha qua đời, mẹ là nông dân, dựa vào công việc đồng áng mà mưu sinh. Khi lên sáu, vì muốn Khang Duật có cuộc sống tốt hơn, mẹ đưa cậu từ Phủ Thuận, tỉnh Liêu Ninh bôn ba vào Thượng Hải. Nhưng do khó khăn, chi phí đi đường túng thiếu, mẹ Khang Duật đành tạm ở lại Thượng Hải, đi làm công cho một đội sản xuất, đồng thời tìm một căn trọ, thu xếp tạm thời.
Lên sáu, Khang Duật trông cực kì đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh nhưng lại không hoạt bát, cũng không thích chơi đùa chạy nhảy. Cũng có thể vì cha mất sớm, cậu trưởng thành hơn đám cùng tuổi, so với lũ trẻ con được cha mẹ cưng chiều ở Thượng hải, Khang Duật càng giống một ông cụ non, việc đồng lẫn việc nhà đều làm rất tốt.
Có lẽ vì thuộc dòng tộc hoàng thất, nghe đâu là con cháu đời sau của Thuần Thân Vương ngày ấy, cá tính của Khang Duật rất ngoan cường, chỉ ngắn ngủi vài ngày, được tôn thành đại ca của lũ con nít.
Tính tình Khang Duật cũng rất cố chấp, miễn cho là đúng thì sẽ làm như vậy, như bình thường, nhất định chỉ đi đường thẳng, không rẽ, không quẹo sang hướng nào. Ví dụ như có lần đi đưa cơm cho mẹ, cậu nhóc chọn đường ngắn nhất, nhưng đồng thời cũng rất khó đi, đối với một đứa bé mà nói thì cũng giống như trèo đèo lội suối, nhưng tuyệt nhiên lại không đổi sang đường khác. Gặp chướng ngại vật thì đá, đá không được thì nhảy qua, mà không được nữa thì sẽ bò sang, nhất định chỉ đi con đường này.
Khi còn bé gia cảnh nhà Khang Duật rất nghèo, chưa từng hưởng thụ cái gì, ngay cả ăn uống, một tháng hết hai mươi ngày là ăn củ cải khô trộn cơm trắng, thế nhưng từ trước tới nay cậu cũng chưa từng trách móc, chỉ suy nghĩ tìm biện pháp để tăng thức ăn trong nhà. Chẳng hạn như lúc chơi đập giấy(1), thắng thì được quà vặt, chơi bắn súng nước thắng thì sẽ có đồ uống. Tuy chả thích chơi, nhưng nếu có thể có chiến lợi phẩm, cậu cũng tham gia.
Ngày nọ, cậu nhóc đi đưa cơm tối cho mẹ đang làm việc ở trong ruộng, trên đường về thì gặp một con chó con lông vàng, tròn ủm trông rất dễ thương, bèn tiến tới, đùa với nó một lúc. Nhưng cách cậu nhóc chơi với cún con cũng khác thường. Khang Duật ngồi trên mặt đất, dùng một cành cây nhỏ đâm tới đâm lui con vật, cún con chỉ chừng 3 tháng là cùng, bị cậu nhóc đùa thế, sủa ẳng cả lên.
Đột nhiên, có một giọng nũng nịu vang lên đằng sau cậu – “Sao cậu lại bắt nạt cún con thế!!”
Khang Duật quay đầu, mắt sáng rực. Cậu chưa từng thấy một cô bé nào giống búp bê như vậy, chỉ chừng bốn, năm tuổi, nhỏ xíu như cọng giá đỗ, tóc xoăn xoăn hơi ánh nâu, hai con mắt trong vắt sáng ngời, vừa to vừa tròn, nước da trắng hồng. Trên người cô nhóc rất bẩn, ngay cả bộ váy trắng cũng đầy bùn, chân mang đôi giày da nhỏ màu đỏ lấm lem bùn đất, nhưng trông vẫn rất xinh xắn, đáng yêu. Bé gái kia tức giận chạy tới, chất vấn – “Cậu không được bắt bạt chó con, xem kìa, cậu dọa nó sợ run rồi.”
Khang Duật muốn nói, tôi không bắt nạt, đang đùa với nó mà thôi. Nhưng nhìn cành cây còn ở trong tay, có nói thế nào thì cô bé kia vẫn nhất định cho đó là ‘hung khí’ bắt nạt con cún.
Chờ cậu đang định giải thích, bé xoay nắm đấm, đánh thẳng.
Nhất thời không đề phòng, đại ca Khang Duật bị đánh bại.
Cậu không nghĩ cô bé trông như cọng giá này lại mạnh đến vậy, ôm chỗ đau, nghĩ tới việc đánh trả, nhưng bé gái nhất quyết không cho cậu cơ hội, đá thẳng vào bụng, lại còn dẫm lên hai cái, miệng mắng – “Này thì bắt nạt chó con, dám ăn hiếp chó con nè!!”
Khang Duật nổi điên, nắm lấy chân bé gái kia, sau đó vùng lên, nào biết cô nhóc kia phản ứng rất nhanh, nắm lấy tay cậu, há mồm cắn một cái thật mạnh.
Bị đau, cậu nhóc kêu to lên.
Răng cô bé này còn sắc hơn cả chó.
Khang Duật vội rút về, trên cánh tay đã hiện dấu răng đỏ tươi.
Cô nhóc kia khụt khịt mũi, rồi tiếp tục dùng chân đá tới. Cậu bị tấn công liên tục, bị đánh đến nỗi không biết phản ứng thế nào, bé gái kia không chịu dừng tay, tìm kiếm xung quanh xem có cái gì dùng được không, bất ngờ nhìn thấy một cục gạch, vội vàng chạy qua đó, nhặt, rồi quay trở lại.
Cô nhóc hù dọa, bảo – “Không cút đi thì tôi sẽ ném gạch vào cậu đó!”
Khang Duật bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cực kì tức giận, nhưng trong đầu cũng biết nhỡ mà cô bé kia ném thật thì cũng là mình bị thương, đành nén giận, khập khiễng bỏ đi.
Bé gái kia vẫn dùng gạch hù dọa cậu, đôi mắt xinh đẹp trừng lên, ra vẻ như muốn ném.
Con trai không đánh con gái.
Khang Duật nhếch miệng nghĩ thầm, nhìn cô nhóc kia chơi đến bẩn cả người, nhất định là ở khu gần đây mà thôi. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cậu sẽ luôn chờ cơ hội trả thù cho mà xem.
Trước tiên, không chấp nhặt với cô bé con này nữa.
Nghĩ thế, cậu căm giận bỏ đi.
Sau đó, cậu bắt đầu hỏi thăm xem bé gái kia là con nhà ai, có vài đứa bạn biết được, cô nhóc là con của đội trưởng đội sản xuất, tên Âu Dương Miểu Miểu. Mặc kệ là con ai, dám đánh cậu thì phải trả giá.
Chuẩn bị được vài ngày, cậu nhóc dùng pháo hoa thắng được lũ bạn, chuẩn bị báo thù.
Tuy nói là báo thù, nhưng đánh con gái, thì cậu vẫn thấy rất mất mặt, nên mới nghĩ ra cách dùng pháo hoa dọa người ta.
Lén lút đi tới trước cửa nhà cô bé kia, trước nhà có một vườn hoa nhỏ, bốn phía là tường đá, rất cao, nhưng nhờ cậu nhóc cũng cao nên có thể nhìn được, Khang Duật kiễng chân hướng mắt vào trong.
Bé gái kia đang chơi với chó trong vườn.
Một con cún lông vàng, còn có…
Khang Duật nhìn con chó săn khổng lồ, lần đầu tiên cậu nhóc thấy con chó lớn như thế, thấy nó nhe răng, lộ ra hàm răng trắng hếu, cô nhóc kia còn cười rất vui. Cậu lấy tay quẹt mồ hôi, chó lớn như thế mà cô bé không sợ chút nào, còn đưa tay vào trong, bóp hàm con chó.
Cậu đổ mồ hôi lạnh một phen.
Bé gái kia không sợ bị cắn sao?
Lúc này, cô bé nói – “Bối Bối, ngoan, mày còn phải sinh con nữa, không được nhảy lung tung.”
Thì ra là một con chó mẹ.
Mặc kệ chó gì, nhưng lớn vậy thì cũng quá là dọa người.
Cậu nhóc vốn định đá pháo hoa vào để dọa cô bé, nhưng nhìn thấy con chó lớn như thế, nào dám làm gì?
Nhỡ đâu con chó bị dọa, nổi điên, cắn người thì phải làm sao?
Đành tạm hoãn kế hoạch, chờ cô nhóc kia ở một mình thì hẵng ra tay.
Đợi suốt ba tiếng, con chó bự kia không rời cô nhóc một tấc, khiến cậu không tìm được cơ hội nào.
Trời sập tối, Khang Duật đành trở về nhà.
Qua vài ngày, cậu lại đến, cô bé kia vẫn đang chơi cùng con chó lớn.
Suốt một tháng, mỗi ngày cậu nhóc đều tới ôm cây đợi thỏ, nhưng chưa ngày nào tìm ra được cách trả thù.
Chờ đến khi cô nhóc kia chỉ có một mình, thì cậu lại không ra tay được. Đợi suốt một tháng, Khang Duật cũng biết được nhiều chuyện, biết chuyện cô bé kia sức khỏe không tốt, nên bố mẹ không cho ra khỏi cửa, chỉ được loanh quanh trong vườn. Hình như là do tim không tốt, nhỡ đâu dọa đến nỗi làm bệnh tim của cô nhóc tái phát thì làm sao?
Khang Duật cào cào đầu, lúc có chó thì không dám, khi có một mình cô nhóc kia cũng không nỡ, chẳng nhẽ thù này của cậu không thể báo?
Cậu nhóc ấm ức về nhà, ăn cơm, vẻ mặt sa sầm.
Buổi tối, mọi người thường vây quanh trong sân nhà hàng xóm xem tivi, cậu cũng đi theo, được xem miễn phí, không phải tốn điện nhà mình, mắc gì không xem?
Khi già trẻ lớn bé đang chăm chú xem truyền hình thì nhà bên cạnh lại có cãi lộn.
Lại là vợ chồng cãi nhau. Cặp vợ chồng này cứ năm ngày cãi lớn, ba ngày cãi nhỏ, cãi nhau thường xuyên như cơm bữa. Ban đầu còn có người đi khuyên, sau này cứ cãi mãi như thế, rốt cuộc cũng chả ai thèm can ngăn.
Giả như không nghe, không thấy gì cả.
Một lát sau, ông chồng đá cửa đi ra, miệng vẫn còn mắng chửi.
Có bác Triệu đang ngồi trong sân không nhịn được, quay sang lão chồng mà nói – “Cậu nói xem sao hồi trước lại lấy cô ấy, không lo mà sống cho tốt, cứ cãi nhau suốt ngày thế?”
Ông chồng kia trả lời – “Tôi có thù với cô ta, nên mới cưới về. Để cô ta cung phụng, bắt cô ta nấu cơm giặt giũ, bắt sinh con cho tôi! Ông quản được hả?”
Nói xong, gã bỏ đi uống rượu.
Mọi người đều hiểu chẳng qua là lời nói lúc nóng giận.
Nhưng Khang Duật thì không, cậu chỉ mới lên sáu mà thôi…
Cậu nhóc ngây thơ lại cho rằng thế là thật.
Trong đầu chỉ nhớ đến câu ‘Tôi có thù với cô ta, nên mới cưới về. Để cô ta cung phụng, bắt cô ta nấu cơm giặt giũ, bắt sinh con cho tôi!’
Thì ra còn có cách trả thù như vậy.
Mắt cậu nhóc chợt lóe, có lẽ cậu cũng có thể làm theo.
Được!!
Cậu quyết định rồi.
Cậu muốn kết hôn với cô nhóc đó!
Nhưng phải làm sao mới kết hôn được ta?
Mặc kệ, dù sao cũng phải kết hôn với cô nhóc kia.
Tiếp theo, cậu bắt đầu nghĩ, tìm cách quen biết với cô bé kia, sau đó… để coi…
Nhưng cậu còn chưa kịp đi nhận mặt, phải về quê với mẹ, tuy thế, suy nghĩ ấy vẫn luôn còn đọng mãi, chưa từng mờ nhạt, bởi cứ nhớ mãi, hình ảnh cô nhóc kia như khắc sâu vào đầu, không thể nào quên.
***
Mười lăm tuổi năm ấy, mẹ tốn không ít tâm tư và tiền bạc, đưa cậu lên Thượng Hải lần nữa, tạm thời sống nhờ ở nhà cậu. Nhà cậu khi ấy cách đội sản xuất ngày trước không xa, dựa vào trí nhớ, Khang Duật tìm đến trước cửa của nhà cô bé năm đó.
Cảnh vật xung quanh thì vẫn như trước, nhưng khu dân cư ngày đó bị dẹp mất, đội sản xuất năm nào cũng đã giải tán, nghe nói bố cô bé con kia hiện giờ đang làm ăn buôn bán gì đó.
Không biết cô nhóc kia lớn lên thì thế nào? Trên cánh tay vẫn còn in vết răng, cậu vẫn muốn báo thù.
Đột nhiên cửa mở ra, cậu vội trốn sang một bên theo bản năng, đập vào mắt là một con chó thật lớn.
Tại sao con chó này còn sống!? Thành tinh rồi à? Sao chưa chết?
“Lassie, ngoan nào, đừng chạy nha, chờ chị dắt đi…”
Giọng nói rất dễ nghe, cậu nhìn về hướng phát ra giọng nói, đó là một cô bé khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, đang dắt chó ra khỏi cửa. Chỉ cần nhìn qua, cậu đã nhận ra cô bé kia là ai, đôi mắt ấy, cậu sẽ không quên, vẫn xinh đẹp như thế.
Đã lớn rồi, trông lại còn rất xinh, nhưng lại gầy hơn trước đây nhiều, không ăn cơm à, sao lại gầy như thế?
Như thể con chó kia biết sắp được ra ngoài, nhắm thẳng trước mà chạy lên, không phải cô bé kia dắt chó đi dạo, rõ ràng con chó kéo cô thì có.
Cậu vẫn lén đi theo cô bé kia, lo lắng không biết tay chân khẳng khiu của cô nhóc có bị con chó lớn kia kéo đứt mất không nữa.
Trong đầu suy nghĩ, không biết có nên chào hỏi, sau đó tiến hành kế hoạch xưa kia.
Để cô cung phụng, bắt cô nấu cơm, giặt giũ cho cậu.
Nghĩ đến đó, trong lòng bỗng cảm thấy hơi… vui.
Không giống như niềm vui khi báo được thù, cũng không rõ là cảm giác gì.
Đợi cô bé kia dắt chó đi dạo xong, trở về nhà, cậu nhìn cô nhóc đóng cửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống vắng, tâm trạng lại chùng xuống quay về nhà cậu. Mợ vừa thấy Khang Duật liền rống lên – “Mày chết ở đâu, không làm mà đòi có ăn hả!!”
Nghe vậy cậu rất tức giận, nhưng ráng nhịn xuống, nghĩ không nên uổng phí tâm sức của mẹ.
Khang Duật là dân ở tỉnh ngoài, muốn chuyển trường vào Thượng Hải gặp nhiều khó khăn, dù cho thành tích trung học của cậu ở Phủ Thuận rất tốt, vất vả suốt nửa năm ròng, cũng không tìm được cách nào.
Lúc kiếm sinh hoạt phí, cậu quen với bác Thẩm, một ông bác tốt bụng. Dù sao cậu mợ cũng không muốn thấy mặt, không bằng ở chung với bác Thẩm còn hơn, nghĩ thế, cậu bàn bạc với mẹ, chuyển sang nhà bác Thẩm, tiện thể giúp bác trông coi cửa hàng. Ở cùng bác Thẩm, cậu cũng học được không ít chuyện, nhất là chuyện con trai con gái…
Nhờ thế, cậu cũng hiểu ra một chuyện! Tâm tình càng vui vẻ.
Bác Thẩm quen biết nhiều, chẳng bao lâu có thể chuyển cậu tới một trường trung học trong thành phố, chỉ là phải học lại năm hai (bằng lớp 8 theo hệ giáo dục ). Chủ nhiệm lớp ba năm hai của trường lại là con gái một người bạn của bác Thẩm, tặng chút quà, thế là mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Ngay từ đầu cậu đã không chịu, tại sao lại phải học lại năm hai, cậu chỉ muốn mau chóng học cho xong rồi đi tìm việc, phụng dưỡng mẹ thật tốt, sống vui vẻ với cô bé kia mà thôi.
Nhưng lúc đi thăm trường, cậu phát hiện cô bé kia cũng học ở trường này, cũng ở lớp ba năm hai, chẳng phản đối gì nữa, lập tức đồng ý học lại một năm.
Ngày chuyển trường hôm đó, cậu đứng trên bục giảng.
Cô nhóc kia nằm sấp, ngủ gục ở bàn cuối. Khi giáo viên viết họ của cậu trên bảng, trong tiếng xôn xao ngạc nhiên, cô bé giật mình tỉnh dậy.
Tầm mắt hai người nhìn đối diện nhau.
Đôi mắt đen của Khang Duật như sáng lên…
Âu Dương Miểu Miểu, em trốn không thoát đâu.
——-
(1) Tên một trò chơi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...