“Âu Dương Miểu Miểu, mày thật quá đáng, quá đáng, quá đáng lắm…” – Đã bỏ bớt đi năm mươi chữ ‘quá đáng’.
Nhỏ bạn cùng lớp Linh Lợi nói xong, quơ lấy chai bia tu lấy tu để, sau đó để qua một bên, dằn mạnh, bàn ăn bị nó đập rầm rầm – “Mày nhanh hơn người khác còn chưa tính, đã vậy còn nhanh hơn những hai bước. Mày nói thử đi, có phải mày muốn chết, có phải muốn chết rồi không?”
Từ Doanh đi ra hòa giải – “Bĩnh tĩnh đi, dừng dọa Miểu Miểu nữa. Nó đang mang thai mà!”
“Miểu Miểu, mang thai có cảm giác thế nào?” – Đại Song và Tiểu Song tò mò đến gần tôi.
Tôi xoa bụng mình đáp – “Mới hơn một tháng thôi mà, chưa có cảm giác gì cả, có điều mới ngửi mùi thôi cũng đã muốn nôn rồi, mà nôn xong thì lại chóng mặt hoa mắt kinh khủng!”
Họp mặt lần này, vốn là muốn sau tuần trăng mật, tập trung tụi nó lại để phát quà, ai dè lại biến thành buổi thông báo, báo cho tụi nó biết tôi sắp trở thành mẹ.
Vì tôi đang mang thai, hôm nay Khang Duật đã đến công ty xin bay những chuyến ngắn để có nhiều thời gian chăm sóc tôi hơn. Vì thế hôm nay anh không đưa tôi đi được, Diễm Diễm trở thành vệ sĩ bất đắc dĩ, đang ngồi ở ban bên ăn uống no say.
Lưu Lí Quân vuốt cằm, mắt kính lóe lên – “’Súng’ của Vương Gia quá lợi hại!”
Tôi đỏ mặt, ho khan một tiếng.
“Vậy mày thích ăn cay hay thích ăn chua vậy?” – Tông Lê Quân hỏi.
“Đây là cách phán của người xưa, cũng không hẳn và chính xác đâu!” – Phàn Tuyển nói – “Tao nghe mẹ nói, khi có mang mà người phụ nữ càng xinh đẹp thì đó là con gái, còn ngược lại là trai!”
Xem ra tụi nó còn sốt ruột muốn biết là trai hay gái hơn cả tôi.
“Khang Duật nói sao?” – Tôn Linh múc một bát canh nấm, để trước mặt tôi – “Ăn đi, mày bây giờ phải chú ý điều dưỡng mới được.”
Tôi gật đầu – “Anh ấy bảo trai hay gái gì cũng tốt, miễn là nòi giống của ảnh là được!”
Trừ Linh Lợi phun bia, đám còn lại đều phun canh.
“Anh ta nói đúng trọng điểm thật!” – Liêu Giai Dĩnh tổng kết.
“Nhưng tao có nghe nói, người Đông Bắc thường có tư tưởng trọng nam khinh nữ dữ lắm đó!” – Phàn Tuyển nhắc nhở tôi.
“Chuyện đó ban đầu tao cũng lo lắm, nhưng mà lại nghĩ thế này, mình đâu thể muốn là được thôi đâu. Các bác sĩ cũng nói, sinh nam hay nữ là phụ thuộc người đàn ông, chứ không phải phụ nữ chúng ta.”
Anh cho tôi giống gì thì tôi trồng cái đó, cũng chỉ là mảnh đất thôi mà!
“Có gì mà phải lo chứ, tụi mày không biết bộ dạng của anh rể tao sau khi biết chị mang thai như thế nào đâu. Y chang con gà mái mẹ ấy, cứ loanh quanh bên cạnh chị tao suốt!” – Có vẻ như Diễm Diễm đã ăn đẫy bụng, bắt đầu tham gia nói chuyện.
“À há! Tao cũng tưởng tượng ra rồi!” – Tôn Linh hâm mộ nhìn tôi – “Miểu Miểu, mày đúng là có vận cứt chó thật đấy, thế nào mà lại kiếm được gã đàn ông tốt đến thế!”
Đàn ông tốt là thế nào cơ?
“Mày có biết tiêu chuẩn của đàn ông tốt không? Chính là phải lái xe BMWs, ở nhà lầu, dạy được trẻ hư, đấu thắng gian thương. Giặt sạch tã, chà láng tường; sửa xong máy tính, bưng được tủ lạnh. Chống được cám dỗ, dỗ được mẹ vợ. Còn với vợ thì phải cúc cung tận tụy, ra ngoài phải đưa, về nhà phải đỡ. Khang Duật đích thị là một người đàn ông như thế!”
Tiểu Song thắc mắc – “Thế tiêu chuẩn của phụ nữ tốt là gì?”
Tôn Linh hớp một ngụm bia trả lời – “Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, giết được ngựa gỗ, đạp đổ tường che(*),đánh thắng vợ hai, đập bay côn đồ!”
(*) Ở đây ngựa gỗ có lẽ nhắc tới tích con ngựa gỗ thành Troy trong thần thoại Hi Lạp. ‘Giết được ngựa gỗ, đạp đổ tường che’ theo như ý mình hiểu muốn nói tới việc phát hiện sự lừa dối từ bên trong hôn nhân (bụng ngựa gỗ), ngoại tình nếu có.
Tôi đổ mồ hôi, chỉ có khâu xuống nhà bếp là còn miễn cưỡng làm được thôi.
Linh Lợi như bị tôi kích thích, uống bia xong liền cảm thán – “Từ khi tốt nghiệp đến nay cũng mấy năm, thế mà phòng thuê của tao, cái vòng trên của bồn cầu chưa bao giờ được nhấc lên…”(*)
(*) Thường đàn ông họ đi toilet sẽ nhấc nắp và vòng trên của bồn cầu lên để ‘hành sự’, còn ý Linh Lợi chưa ‘dụ’ được ai về nhà nên thành ra chưa hề nhấc lên bao giờ.
Ối trời, nghe xong mà phát thương.
Tôi không nhịn được nói – “Tại mày yêu cầu cao quá đó!” – Người theo đuổi nó không phải không có, từ thời đại học đến giờ, ít nhất cũng xếp thành hàng dài, có điều nó chẳng chọn được ai.
Có câu nói, đời người như ở trên một chuyến xe buýt, luôn có một bến đỗ dành cho bạn. Những nam nữ cô đơn như đang ngồi trên xe, như đang đứng ở trạm. Có thể vì ghế ngồi trên xe quá dễ chịu, khiến họ không muốn xuống xe, có khi cũng bởi người ta không nhận ra đó chính là bến đỗ của mình. Cả đời không kết hôn chính là người lái xe buýt, mỗi ngày nhìn người khác lên lên xuống xuống, cảm thấy thật chán ghét.
Đột nhiên nó giở giọng càn quấy – “Người ta cũng muốn kết hôn, người ta cũng muốn lấy chồng cơ!”
Trừ nó và Diễm Diễm, số còn lại đều đã có bạn trai, nhìn bộ dạng hận không có người gả cho, không dám nói tiếng nào tránh chọc nó nổi điên.
***
Lúc Khang Duật đưa tôi và Diễm Diễm về nhà, tôi kể chuyện của Linh Lợi cho anh nghe.
Khang Duật bảo – “Ừ, nể tình cô ấy vất vả nhiều năm nay, lại không so đo tính toán, nghe lời anh như vậy, để anh xem xét lựa chọn giúp cô ấy xem thế nào! À đúng rồi, Miểu Miểu, hôm đám cưới tụi mình, cổ có để ý phù rể nào không?”
Tôi lắc đầu – “Anh đừng thấy nó bình thường tùy tiện thế, chứ đến lúc mấu chốt còn ngại ngùng hơn cả em nữa!”
“Được rồi, anh đi làm sẽ để ý xem, có ai tốt thì sẽ giới thiệu cho cô ấy!”
Diễm Diễm sốt ruột, ngồi ở ghế sau chen đầu lên – “Anh rể, có gì thì anh cũng phải lo cho vấn đề của em đầu tiên chứ, em là em vợ anh, là người một nhà với anh cơ mà!”
Khang Duật liếc mắt nhìn nó, dùng mũi hừ một tiếng, coi như đó là câu trả lời.
Tiếng hừ này đã làm da đầu Diễm Diễm phát run, đành về lại chỗ ngồi.
Người ta vất vả, nó cũng vất vả, nhưng người ta không tính toán gì, còn nó thì sao, phải được phần hơn mới chịu.
Cho nên vậy mới nói, Khang Duật tuyệt đối không để người khác chiếm được tí lợi ích nào từ anh đâu.
Đoán chừng Diễm Diễm bỏ cuộc rồi đây.
Khang Duật như vẫn còn sợ chưa đủ, còn bổ sung – “Loại Tiểu Long Nữ như em, Dương Quá là ai không còn quan trọng, chủ yếu ai làm Doãn Chí Bình…”
Tôi đổ mồ hôi…
Câu này quá hiểm!
Diễm Diễm như bật người ra sau, ngã vật ra ghế bất tỉnh nhân sự mất rồi.
Ôi… ngày bé, em tính toán cái này, đòi hỏi cái kia, em cho là mình có thể qua mặc được ‘ông thần’ Khang Duật này sao?
Sau khi đưa Diễm Diễm về, Khang Duật cẩn thận từng li từng tí đỡ tôi vào cửa. Anh cứ thế mãi, như thể chỉ một ngọn gió cũng có thể làm tôi ngã.
Sau khi mang thai, ham muốn của anh hoàn toàn biến mất, làm tôi nhớ tới tình trạng trước khi kết hôn. Tôi quả rất khâm phục anh, thu phóng thật thành thạo.
Đúng là cấu tạo của người vũ trụ.
Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường không ngủ được, quay ra trêu anh.
Ban đầu Khang Duật rất bình tĩnh, lát sau bật mạnh từ trên giường, thở gấp nói – “Miểu Miểu, em ngủ trước đi!”
“Anh đi đâu nữa thế?”
Anh trầm mặt, ra vẻ khẳng khái hi sinh vì việc lớn – “Anh đến thư phòng tu luyện ‘ngũ long ôm cột’ (*)!!”
(*) Bản gốc – Ngũ long bảo trụ, hình ảnh ẩn dụ, ai hiểu được thì hiểu, không hiểu pm mình giải đáp riêng. =)))
“…”
Tôi đổ mồ hơi như mưa…
Có ông chồng như thế, đến là khốn khổ thân tôi!!
Sau khi có mang được 3 tháng, qua kì an thai, tôi phải đi làm lại. Nếu tiếp tục nghỉ thì cứ chuẩn bị cuốn gói về nhà luôn.
Đây là công việc tôi tìm được sau khi bác Thẩm qua đời, làm ở bộ phận khách hàng cho một công ty ô tô của Đức, hay còn có tên thông thường là trung tâm hô gào.
Linh Lợi cũng làm chung công ty với tôi. Tuy hai đứa đều tốt nghiệp từ ngành báo chí của Phục Đán, nhưng chẳng có chí lớn gì, cũng không nhất định phải làm ở một nơi phù hợp với chuyên môn như phát thanh viên, hay trong ngành truyền thông. Ở thành phố Thượng Hải này, sau khi tốt nghiệp ngành báo chí mà muốn làm mấy ngành chuyên môn thì chỉ có một chữ ‘khó’ mà thôi. Trừ khi có gốc lớn và ngoại hình nổi trội, nếu không thì đành phát triển ở lĩnh vực khác.
Tôi và Linh Lợi đều thuộc về loại không có lí tưởng.
Được nhận vào làm ở đây, tôi cũng rất vui. Có thể làm quen với những người bạn mới, cũng như thời đi học, đều là nữ cả, như thể tôi rất có duyên với đám con gái vậy, trong khi nhóm bạn trai thì ít ỏi vô cùng.
Theo cách nói của Linh Lợi là, tôi tìm đàn ông làm chi nữa, có Khang Duật thì chẳng khác nào sở hữu cả một khu rừng, phải tranh đoạt cùng người khác còn gì?
Được rồi. Coi như nó đúng.
Chức vị hiện tại của tôi là Team Leader, thuộc về hàng ngũ cán bộ công nhân viên như truyền thuyết, cấp dưới có 16 người, đều là những người trẻ với nhau, chơi rất thân, bình thường cãi nhau ầm ĩ vậy thôi chứ vui lắm.
Tôn Kha Trân, biệt danh A Kha, người Thượng Hải, một trong số chị em của tôi ở công ty, là một người đẹp da trắng như tuyết, thắt đáy lưng ong, dáng cao gầy, cái gì cũng đẹp, ngoại trừ mồm mép quá độc.
Linh Lợi mỗi lần bị nó đâm chọt đến mức muốn nhảy lầu.
Gia cảnh của Linh Lợi không tồi, dù đang ở nhà thuê tại Thượng Hải, nhưng người cha ở Đông Bắc vẫn mua cho nó một chiếc xe để không cần đi bộ. So với mức lương của phần lớn người trong công ty mà nói, xe con xem như là một thứ xa xỉ lắm.
Linh Lợi không phải chức cao, nhưng lại lái xe ngược xuôi, đã thế lại còn là chiếc 30 vạn (≈ 1 tỉ Đ), quả thật khiến người ta ghi thù. Đám chị em tốt chúng tôi chưa nói tới, nhưng nó cứ thích khoe khoang, khoe kiểu nào lại bị A Kha dạy cho một bài.
“Có xe thì sao? Cô có đàn ông không?”
Cũng là bạn bè thân thiết rảnh rỗi nói đùa nhau thôi, không phải lời thật, nhưng Linh Lợi mỗi khi nghe xong, đều chịu đả kích rất lớn. Bởi vì trong đám con gái ở công ty, cũng chỉ có một mình nó không bạn trai, cũng chẳng chồng con.
Người thứ hai là Vi Hồng Dục, biệt danh Nancy, người Quế Lâm, vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xẻo. Trước khi vào công ty cũng bé xinh lắm, tuy hiện tại có hơi mập ra, nhưng vẫn còn nhỏ người. Cô nàng rất xứng danh vai ‘chị đại’ trong truyền thuyết, khí thế không ai bằng.
Chồng của cô là cấp trên chúng tôi, từ lúc mới vào công ty liền lập tức theo đuổi, cứ nằm vùng, tùy cơ mà hành động, sau nhiều năm bám đuôi, rốt cuộc cũng ôm được người đẹp về nhà.
Người thứ ba là Vương Nhạn, tên thân mật Angel, cũng là người Quế Lâm, tốt nghiệp chung trường trung học lẫn đại học với Vi Đồng Dục. Vừa là bạn học, sau này trở thành đồng nghiệp với nhau, tình cảm thân thiết như chị em ruột. Cô nàng cũng có anh chồng chung tình như Khang Duật, hai người từng có lúc chia tay, hai năm sau gặp lại, lửa tình nhen nhóm, nhanh chóng kết hôn.
Người thứ tư là Dư Tịnh, biệt danh Yuki, là người vào công ti trễ nhất. Cô ấy đúng là một người vợ ngoan mẹ hiền. Có anh chồng làm lâu năm trong tổ sản phẩm của hãng, là người rất đẹp trai nhưng lại hay lăng nhăng, có lần từng mờ ám với một nữ nhân viên nào đó trong công ty. Quả thật Tiểu Dư là một người rất chịu đựng, không ồn ào cũng chẳng ầm ĩ, vờ như không phát hiện, dùng chiêu lạt mềm buột chặt, khiến đức ông chồng hồi tâm chuyển ý.
Những người đồng nghiệp của tôi rất thú vị, ai cũng có điểm đặc biệt, riêng tôi chẳng lòi ra ưu điểm nào, chỉ có một ông chồng cực kì xuất sắc mà thôi.
Ôi, phải tự kiểm điểm.
Tôi đang ở bộ phận nhân sự nghe ông chủ mắng chừng nửa tiếng hơn rồi, bảo tôi cưới có một lần, đi một tuần trăng mật thôi mà đã dùng hết ngày nghỉ suốt 10 năm. Tôi không quanh co, đứng thẳng người nghe ông ta dạy bảo. Âu cũng do tôi quá đáng thật, nghỉ kết hôn, nghỉ đông, nghỉ đẻ cứ tới cùng một lúc thế này thì công ti nào chịu cho được, chưa đuổi thẳng tôi, xem như vẫn còn rất nhân tính.
Nghe mắng xong, tôi cúi gằm rời khỏi văn phòng.
Con mắt lũ bạn như phát sáng, toàn bộ đều giơ tay – “Quà!!”
Linh Lợi đã được nhận từ trước, không có ở đây, tôi đành vội vã mang quà đến phân phát, ngồi cảm thán, cả đám không ai có tính người, chẳng thèm an ủi tôi lấy một lời.
Tới giờ tan tầm, còn bắt tôi phải đãi cơm, lí do – tôi vắng mặt, ai là người đã làm phần việc của tôi.
Bóp tiền tức khắc mỏng như giấy.
***
Lúc mang thai tháng thứ tư, mẹ chồng tôi từ Phủ Thuận đến. Vốn bà định tới từ lúc vừa mang thai, nhưng Khang Duật bảo những ngày này trời lạnh, bà không chịu nổi, muốn bà đợi đến tiết xuân rồi hẵng vào. Mẹ chồng tôi cũng đồng ý, còn dặn Khang Duật tết này đừng về Phủ Thuận, phải chú ý chăm sóc tôi thật tốt.
Mẹ chồng tôi ở đây được một tháng, săn sóc tôi rất cẩn thận, có điều thật lắm quy tắc, lại còn là những tập tục được lưu từ đời trước, không được ăn cái này, không được làm cái nọ, đọc truyện tranh, xem anime đều bị hạn chế, tôi hơi không chịu nổi.
Cũng may bà không thể quen với sinh hoạt ở Thượng Hải, được một tháng rồi đi, bảo lúc tôi sinh con sẽ quay lại.
Khi mang thai năm tháng, bụng tôi to như quả bóng căng tròn, lưng rất đau, buổi tối ngủ không ngon giấc. Hơn nữa thường hay bất chợt muốn ăn món gì đó, dù là đêm hôm khuya khoắt cũng không thể không ăn. Khang Duật luôn chiều theo ý tôi, dù tôi muốn ăn gì cũng đi làm, không làm được thì đi mua. Nhưng phụ nữ mang thai cũng quái đản lắm, lúc nói ăn mà không ăn, chờ một lát, mua xong rồi thì lại chẳng chịu dùng, thế mà anh chẳng bao giờ nổi cáu hay tỏ ra sốt ruột, khiến tôi rất xúc động.
Tôi yêu anh chết đi được.
***
Lúc mang thai được sáu tháng, tôi đã quen với trọng lượng của cái bụng, bắt đầu có sức sống hơn. Công ti tôi có đãi ngộ rất tốt dành cho phụ nữ mang thai trên sáu tháng, có thể không cần đi làm, cứ nghỉ thai sản cho tới lúc sinh, qua ngày ở cữ rồi mới tới.
Tôi vui vẻ về nhà tĩnh dưỡng, này thì ăn vặt, ngủ nướng, đọc truyện tranh xem anime, ngày trôi qua rất thoải mái, khi không việc gì làm thì lên mạng mua sắm.
Ai cũng biết rồi đấy, tôi rất yêu chó, tới mức thích điên cuồng luôn ấy, chỉ cần có liên quan đến chó, tôi sẽ không bỏ qua.
Nào đồ dùng vệ sinh, nào dụng cụ ăn uống, áo ngủ, quần áo ngủ, dép lê, đế và móc điện thoại, rồi thì cặp xách, đồng hồ báo thức, cả quần lót đều không tha, chỉ cần trang trí in hình cún là tôi đều mua về nhà.
Không chỉ đồ của mình, cả vật dụng của Khang Duật cũng đều trở thành địa bàn của đám cún.
Gần đây khi tôi đang lướt mấy trang bán hàng trên mạng, có bán quần lót cặp in hình chó con, thấy liền thích, đặt hàng ngay lập tức.
Hôm sau, đã nhanh chóng chuyển quần tới cho tôi rồi.
Khi Khang Duật nhìn thấy hai cái quần lót đôi, mặt mày tái mét, nói chắc như đinh đóng cột – “Không mặc!”
“Mặc đi mà, Duật, trông đáng yêu thế cơ mà!!” – Tôi năn nỉ anh.
“Chết cũng không mặc!”
“Anh không thấy nó dễ thương sao?” – Tôi càng nhìn càng thích.
“Chỉ có em mới thấy nó đáng yêu thôi! Đàn ông như anh mà mặc cái quần lót in hình con cún này, anh thà nhảy xuống sông Trường Giang, cống hiến thân mình giúp ngăn nước cho khu Tiểu Tam Hiệp.”
“Mặc đi mà, hoàn toàn bằng vải bông, mặc thoáng lắm… Em không nói về hình in, nói về chất liệu vải thôi, hàng CK luôn được công nhận chất lượng đó!!”
“Không mặc anh thấy càng thoáng hơn!!”
“…” – Tôi hơi mất hứng – “Anh không mặc thật sao?”
“Không mặc!!”
Tôi run run giơ ngón tay, chỉ vào mũi anh – “Được lắm, coi như anh giỏi, không mặc… thì em mặc!” – Từ hai thành bốn, tôi nào có thiệt hại gì.
Nói xong, tôi vào phòng mặc thử.
Thế nhưng…
Chẳng lâu sau, tôi tội nghiệp ló đầu từ trong phòng – “Duật…”
Khang Duật cho rằng tôi vẫn chưa bỏ cuộc, kiên quyết trả lời – “Anh nói rồi, anh không mặc!”
“Không phải thế, Duật… Em… hình như em béo lên rồi, mặc không vừa. Cả quần của nam cũng mặc không vừa, làm sao đây?” – Cũng tại chỉ lo nhìn hình chó mà tôi chẳng thèm để ý đến kích cỡ gì cả, hơn nữa, tôi đang là phụ nữ có thai nữa chứ chứ chứ chứ!! Mặc vừa mới là lạ!
“…”
Quy định khi mua hàng trên mạng, quần áo mặc rồi không cho trả lại.
***
Thời điểm mang thai tháng thứ bảy, tôi bắt đầu mệt mỏi, suốt ngày nằm lì trên giường không thể ngồi dậy, nhưng nằm hoài cũng chán, đành xem anime thôi chứ sao. Nhưng mà phim hoạt hình Nhật Bản mỗi tuần chỉ có một tập, thật sự không đã ghiền, Khang Duật khuyên tôi chuyển sang coi phim Hồng Kông của TVB hoặc phim Mỹ, tôi thấy vậy cũng được, lúc đi bộ buổi tối, tạt vào một tiệm thuê bên đường tìm mua một bộ DVD.
Tìm được bộ ‘Bao la vùng trời’, cũng là phim về ngành hàng không. Vì Khang Duật là phi công nên tôi cảm thấy rất hứng thú, xem không bỏ tập nào.
Sau khi xem xong, tôi có một mong muốn, chính là – trở thành cơ trưởng phu nhân.
Nhưng mà, khoảng cách Khang Duật có thể lên làm cơ trưởng, còn rất rất rất xa, xa đến độ khó mà với tới được.
Trong trường hợp này, tôi đành mơ mộng chứ biết làm sao.
“Duật, giá như bây giờ anh được làm cơ trưởng, thật tốt biết bao nhiêu!!”
“…” – Khang Duật vờ không nghe thấy.
“Lúc đó chắc chắn là sẽ có nhiều tiền hơn bây giờ.” – Tôi chưa bao giờ phủ nhận mình là một bà vợ mê tiền.
“…” – Anh vẫn vờ như không nghe thấy.
“Nếu anh được làm cơ trưởng, em muốn đi được du lịch khắp thế giới, ở biệt thự ba tầng xung quanh là vườn hoa rộng ngàn mét vuông, có một đám người hầu đằng sau, gọi em là ‘thưa phu nhân’ nữa.
Tôi buồn chán đến độ không biết làm gì mà ngồi ôm mộng hão huyền.
Khang Duật hớp một hơi li sữa trong tay, li ấy vốn là định đưa cho tôi cơ mà.
Tôi không chú ý, vẫn tiếp tục chìm đắm – “Em còn muốn nuôi sáu, à không, mười hai con chó kéo xe, trở thành một đội chó kéo xe tuyết, lúc đó em có thể đến Thụy Sĩ trượt tuyết rồi, hahaha…”
Khang Duật uống sữa xong rồi chuyển sang nước, rồi lại sữa.
“Chờ em chơi đủ rồi, trừ đứa bé trong bụng này ra, sẽ sinh cho anh thêm lứa nữa!!” – Tôi hưng phấn kéo áo ngủ của anh.
Khang Duật biết mình không thể giả vờ câm điếc được nữa, hít sâu một hơi rồi nói – “Anh đi gọi điện thoại đây.”
“Anh định gọi ai thế?”
Anh nghiêm túc trả lời – “Cho Bin Laden.”
“Hả?”
“Anh hỏi ông ta, ông có muốn đụng Lầu Năm Góc nữa không?”
“…”
Anh thở dài một hơi, tiếp – “Miểu Miểu, em yên tâm, anh sẽ đòi ông ta khoản tiền trợ cấp thật cao, đảm bảo có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của em ban nãy.”
Khóe miệng tôi co giật.
Anh nói xong, đặt tay lên vai tôi, đau lòng nói – “Có mười hai con chó kéo và người hầu theo sau, anh nghĩ em sẽ rất hạnh phúc. Nhưng em phải nhớ kĩ điều này, lứa sắp tới của chúng ta, cả đứa con đang ở trong bụng em, hãy nhớ nói papa của chúng vĩ đại biết nhường nào.”
Anh nắm chặt tay, đặt ở ngực, mắt rưng rưng.
Run rẩy, da mặt tôi bắt đầu co giật, cả gân xanh ở trán cũng đang nổi lên.
Khang Duật ngước mặt lên, mắt vẫn còn lấp lóe ánh nước – “Có điều, Miểu Miểu à, trước khi anh đâm Lầu Năm Góc, anh đang muốn dùng hết khả năng để hưởng thụ quá trình sinh thêm một đứa thứ hai, em đồng ý với anh em nhé.”
Cuối cùng, mạch máu trên trán tôi nổ tung, dùng hết sức ném cái gối trên ghế sô pha vào mặt anh.
Từ đó về sau, tôi không dám nhắc tới chuyện làm cơ trưởng phu nhân nữa.
Ít nhất là trong vòng ba mươi năm tới sẽ không dám nói, vì tôi không muốn trở thành góa phụ đâu.
***
Lúc mang thai được 8 tháng, tôi xem một tập phóng sự về chuyện đàn ông dễ dàng lạc lối nhất là khi vợ mình mang thai. Tôi phiền muộn, có lẽ là do áp lực trước khi sinh, cũng có thể vì hay căng thẳng nên luôn nghi ngờ vô căn cứ . Không biết đây là phải bệnh chung của phụ nữ có thai hay không, bắt đầu nghi kị lung tung.
Thậm chí tôi còn hoài nghi rằng Khang Duật đang ngoại tình!
Nhưng tôi không hỏi rõ ràng, lúc nào cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh. Anh lúc nào cũng an ủi khuyên nhủ, nhưng hoàn toàn không làm tôi cảm thấy yên tâm, ngược lại còn cho rằng anh đối tốt với tôi thế là có nguyên nhân.
Vì tôi làm như thế, khiến Khang Duật buồn bực ra ngoài uống rượu, uống đến say mèm mới về. Tôi không biết nguyên nhân chính của việc anh ra ngoài uống rượu là vì vậy, chỉ nghĩ rằng anh ở ngoài ăn chơi trác táng mà thôi.
Tôi tức đến đập vỡ tất cả đồ đạc trong nhà.
Thấy anh mê man trên giường, tôi nổi điên muốn gọi anh tỉnh dậy. Nhưng nhìn bộ dạng say như chết của anh, vẫn còn mặc đồng phục nằm trên giường ngáy o o, nghĩ chắc anh ngủ không được thoải mái, liền giúp cởi quần áo.
Đến khi cởi quần ra, tôi vừa đụng đến thắt lưng thôi, anh liền tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn lờ đờ nhưng vẻ mặt hung dữ, nhìn tôi như kẻ xa lạ, hung dữ gạt phắt tay tôi ra, đến nỗi mu bàn tay sưng đỏ.
Anh chưa hề đánh tôi, cũng chưa hề đối xử hung dữ với tôi như thế.
Tôi bật khóc.
Khang Duật lầm bầm – “Cút xéo, tao là người đã có vợ!”
Nói xong, ngửa đầu ngủ say như chết.
Tôi đứng bên giường, đứng ngẩn người ra, câu nói ‘Cút xéo, tao là người đã có vợ!’ kia cứ mãi vang vọng bên tai.
Tôi quỳ bên giường, nước mắt đầm đìa, khóc tức tưởi.
Tôi khóc vì cảm động.
Trên thế giới này, người duy nhất không được phép nghi ngờ anh, chính là tôi!!
Cái bệnh nghi ngờ lung tung của tôi không cần chữa, cứ thế mà khỏi.
***
Lúc mang thai tháng thứ chín, Khang Duật đưa tôi đi khám thai. Ở bệnh viện, tôi gặp một cô bạn chung lớp ngày xưa, lâu lắm rồi không thấy mặt. Nó cũng tới khám thai, ông chồng là một anh chàng nước ngoài, đẹp trai như thần mặt trời Apollo ấy.
Người xưa nói chẳng sai, đàn bà thường thích hư vinh, hơn nữa ở một nơi vật chất thừa thải như thành phố Thượng Hải, thói hư vinh này càng dữ dội. Đối với chuyện này tôi cũng không thể không thừa nhận, vì tôi thuộc chòm Xử Nữ, là loại tính cách theo chủ nghĩa hoàn mỹ nhất trong số mười hai chòm sao, thậm chí còn hơi thần kinh. Chỉ là thói hư vinh này không phải là kiểu ‘không muốn thấy người ta tốt hơn, giỏi hơn mình’ mà chẳng qua là tính ưa ganh đua thôi. Nhưng tuyệt nhiên chẳng biểu hiện ra ngoài đâu, cùng lắm là cằn nhằn với chồng mình mấy câu thôi.
Sau khi biết tôi biết nhỏ bạn học cũ của mình được gả cho anh chồng người Thụy Điển đẹp trai đến sụp đổ đất trời như vậy, tính ganh đua lại xuất hiện.
Có câu, ‘ăn no rảnh thây, tìm chuyện mà làm’ chính là đây.
Sau khi về nhà, tôi bắt đầu thể hiện tinh thần yêu cái đẹp của chúng phụ nữ.
“Duật, cái anh kia đẹp trai ghê nhỉ, không ngờ là người Thụy Điển đấy!!”
Khang Duật ngẩng đầu trước máy vi tính, liếc tôi một cái, trả lời bâng quơ – “Thế à…”
“Thật là tốt phước, gả cho một anh chàng nước ngoài, hâm mộ hết sức.”
“Ừ…” – Khang Duật đảo mắt kinh thường đáp.
“Nghe bảo còn là con cháu của cướp biển đấy. Hải tặc người Viking sao, thật là đẹp trai, muốn gả cho người như ảnh quá!”
Cướp biển, từ này nghe ngầu ơi là ngầu, khiến người ta mê mải biết là bao nhiêu.
Cuối cùng Khang Duật cũng phản ứng mạnh mẽ.
“Hừ, lũ quỷ lông vàng!!”
“Người ta đẹp trai vậy mà!!”
Anh ngồi không yên, đứng lên, đi đến trước, dán gương mặt sa sầm sát vào tôi, hung hăng trừng mắt. Tôi bị anh trừng đến lông tóc dựng đứng, nhưng quyết không chịu thua, trừng lại.
Hồi lâu sau, anh nói ra một câu – “Anh ta giỏi lắm cũng chỉ là gã lái thuyền thôi.”
“Hả?”
“Trời bao la hơn biển nhiều.”
“Hả?”
Anh ưỡn ngực – “Haha, bởi vì trong số những người em quen, chỉ có anh biết lái máy bay thôi, không phải rất giỏi sao!!”
Tôi ngây người(*)!
(*) Bản gốc 我成吉思汗 – Ta Thành Cát Tư Hãn, mình không hiểu nghĩa lắm.
Anh… nói đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...