Ba ngày 7, 8, 9 tháng 7 năm 1999, rất khắc nghiệt, đến mức nhiệt độ mặt đường nhựa bên ngoài đủ để luộc trứng.
Ngoài trường thi, phụ huynh thí sinh lo lắng, vây quanh chen chúc chật ních con đường trước cổng.
Trong phòng thi, có gắn quạt điện trên trần, hình như đã chạy ở số lớn nhất rồi mà vẫn không thể xua được cái nóng, tôi nóng đến độ chảy mồ hôi đầm đìa. May mà tôi thi khoa văn. Hai ngày đầu thì không tệ, có điều môn anh văn vào ngày cuối này làm tôi rất lo, môn toán tôi yếu, mà anh văn cũng thế, vậy nên vừa bước qua cổng trường liền bắt đầu run như cầy sấy, Khang Duật không có ở đây, anh cũng đang bắt đầu cuộc phỏng vấn của mình, tôi lo cho anh, căng thẳng, chút trứng xào, đậu phụ cháo trắng ăn buổi sáng bây giờ cứ nhộn nhạo trong bụng.
Tôi không nhịn được chạy ngay vào toilet, nôn hết toàn bộ bữa sáng.
Tuy váng đầu hoa mắt nhưng tôi cũng kiên trì thi xong môn cuối cùng. Thành tích khá hài lòng, vào giữa tháng tám, tôi nhận được giấy báo đậu của đại học Phục Đán.
Đúng là học tài thi phận!
Cùng cái phận thi cử này còn có Khang Duật, anh đã qua được vòng phỏng vấn của giám đốc hãng hàng không LTU, đã vậy thành tích lại rất tốt.
Lúc anh báo tin cho tôi đầu tiên, tôi vừa vui vừa buồn.
Khát vọng của anh đã được thực hiện, nhưng bên cạnh đó, tôi và anh phải xa cách nhau ba năm dài.
Ngày đi Hamburg, Đức là vào 25 tháng 8, từ lúc biết tin, tôi khóc tù tì đến tháng 8 ngày 25, ngay cả việc vui như nhận được giấy báo trúng tuyển cũng không ngừng được, thiếu chút nữa là khóc đến độ mù mắt luôn.
Cuối cùng vẫn là lũ bạn thân, tụi vợ con khuyên nhủ, giúp tôi có thể kiên cường nở nụ cười tiễn anh lên máy bay.
Lúc máy bay cất cánh, tôi đứng ở sảnh tiễn, khóc lóc ầm ĩ, đến độ quỳ rạp trên trên đất không thể đứng dậy, cuối cùng đến cả người phụ trách bộ phận điều khiển ở phi trường dưới đất cũng phải bước đến an ủi.
Ba năm…
Một ngày cũng không thể đợi!
Như thể tâm cũng chết rồi.
Ấy nhưng trên đời này, sinh vật có sức sống mạnh mẽ nhất, kiên cường nhất chính là phụ nữ.
Ba năm sau, tôi vẫn còn sống nhăn.
Nếu cấp ba được ví như ngồi tù, thì cuộc đời sinh viên chính là ra tù, xin cảm tạ Đăng Tiểu Bình gia gia (một vị lãnh tụ của Trung Quốc), đã bỏ sạch chế độ phong kiến của Trung Quốc, khiến cho đất nước, đặc biệt là Thượng Hải, phát triển nhanh như tên lửa.
Đầu năm 1999, máy tính bắt đầu được phổ biến, cũng trong năm đó, điện thoại di đồng cũng dần thông dụng, thời đại số đã tới, nên tôi và Khang Duật tuy chia cách hai nơi, nhưng cũng không lo không thể liên lạc.
Mà quan trọng nhất chính là, – Thám từ lừng danh Conan, ngày 1 tháng 7 năm 99 bắt đầu phát hành ở Thượng Hải, trong ba năm đó, chính nó đã an ủi trái tim cô đơn của tôi rất nhiều.
Kudo Shinichi-sama, Kid-sama, em yêu các anh!! (Sama – hậu tố gọi sau lên hàm ý tôn trọng trong tiếng Nhật).
“Âu Dương Miểu Miểu, tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu mày lại còn xem anime Nhật ở phòng, tao sẽ tuyệt giao với mày!” – Âm thanh sét đánh vang lên sau tai.
Tôi quay đầu – “Đồng chí chung lớp người Đông Bắc Cố Linh Lợi, mong đồng chí bình tĩnh, hoạt hình không biên giới!”
“Bình tĩnh cái đầu mày, mày xem hoạt hình lồng tiếng Trung Quốc tao còn chưa nói, còn xem cả nguyên gốc tiếng Nhật, mày muốn chết à!” – Nói xong, nó đập một cái gối vào người tôi.
Bị đập nhiều lần, nên bây giờ tôi rất biết quy luật, đầu né qua trái, nhanh chóng thoát được – “Còn cách nào đâu, ở Thượng Hải có 101 tập thì không phát hành nữa, tao đành phải tải xuống, mà mày cũng biết download từ trên mạng xuống thì toàn tiếng Nhật, chỉ có phụ đề tiếng Trung thôi.” – Cũng không phải do tôi sính ngoại mà quả thật Nhật Bản lồng tiếng rất đẳng cấp, thử nghe một lần sẽ hoàn toàn bị thuyết phục. Hơn nữa một fan chân chính của anime Nhật Bản, nhất định phải nghe nguyên bản.
Lồng tiếng của Nhật là vương đạo.
Tại chúng tôi quá to tiếng, khiến cô bạn cùng lớp Tôn Tinh đang ngủ trưa bị đánh thức, người đẹp mơ màng tỉnh, dáng dấp kia… thật quyến rũ biết bao.
Tuy nhiên…
“Khỉ gió tụi bây, có biết tối qua bà đây chơi game suốt đêm ở tiệm nét, 6h sáng nay mới đi ngủ, mà còn dám đánh thức bà, bà chém chết tụi bây!” – Theo cùng một tràng quát nạt hết sức hung dữ là hai cái gối đồng thời bay ra.
Tôi bị trúng, đương nhiên Linh Lợi không thoát.
Sự thật chứng minh, tính tình người đẹp và khuôn mặt không tương xứng với nhau.
“Mấy đứa, đi ăn cơm thôi, hôm nay căn tin có thịt kho tàu đó, Miểu Miểu, tao lấy cho mày một phần rồi nè!!” – Liêu Giai Dĩnh vừa mang cơm về phòng liền báo cho tôi.
Thịt kho tàu!
Tôi phấn khích chạy tới – “Cho tao, mau đưa tao!”
“Đi rửa tay đã!” – Cùng đi mang cơm về theo sau Liêu Giai Dĩnh là Diệp Lê, nó nổi tiếng mắc bệnh sạch sẽ.
Tôi nuốt nước miếng, ngoan ngoãn bước đến chậu rửa.
Ngửi thấy mùi thịt, Tôn Linh cũng tỉnh táo lại, gãi gãi đầu – “Có phần cho tao không?”
“Có, xuống ăn chung đi!” – Giai Dĩnh bày cà mên ra bàn nói.
“Đừng có mó tay vào thịt kho tàu của tao!” – Tôi rửa tay xong, chạy tới bàn, cướp lấy miếng thịt lớn nhất ngay dưới đũa Tôn Linh.
“Tao thức thâu đêm, cần được bồi dưỡng!!” – Nó không cam lòng nhìn tôi nhau nuốt cả cục thịt to.
Tôi liếm môi – “Bồi với chả dưỡng! Mỗi ngày mày đều có dinh dưỡng đưa tới tận cửa, nam sinh khoa tao, đám đực rựa khoa Anh, trường mình miễn là còn con trai, có gã nào không mang đồ ngon cho mày đâu, thế mà mày còn đòi được bồi dưỡng, mày xem đồ ăn vặt trong rương dưới gầm giường mày đi, đầy ngất rồi kìa!”
“Vậy mày xử lí đồ quà vặt đó đi, tao ăn thịt kho tàu!”
“Còn lâu!!” – Tôi gắp thêm một cục thịt nữa – “Tao thích thịt kho tàu.”
Tôn Linh khẽ nhướng mày – “Miểu Miểu, bây giờ mày nặng bao nhiêu kí rồi?”
Câu này như bắn tên xuyên tim tôi.
“70 hay là 75? Hả?” – Nó lấy vai đẩy đẩy tôi.
Miếng ngon tới miệng, đành đau lòng bỏ lại, tức giận trừng mắt nhìn nó – “Mày gan!”
“Cám ơn!” – Nó khoái chí gắp lấy cục thịt tôi bỏ xuống lên, không chỉ vậy, còn cố tình xoay vặn vòng eo hai thước của mình (hai thước ≈ 60cm).
Tôi nắm chặt tay, lệ rơi.
Ghét cái tụi ăn bao nhiêu cũng không mập này kinh khủng!
Chỉ có dịu dàng như Giai Dĩnh mới tốt – “Miểu Miểu, ăn cà ri bò đi, thịt bò không có mập!”
Tôi hít hít mũi – “Cám ơn!!”
“Mập thì mập chứ, dù sao thì Miểu Miểu đã có một anh bồ siêu cấp đẹp trai, thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết, béo thì sao, hoa khôi như mày cũng có đâu.”
Cố Linh Lợi vốn lanh miệng, làm Tôn Linh bị sặc thịt kho tàu.
“Khụ… khụ…” – Nó ho đến đỏ cả mắt – “Bà đây có một đống người theo đuổi!”
“Đúng vậy, có, nhưng không ai bằng Khang vương gia hết, há há!”
Từ khi biết tôi có bạn trai thuộc dòng họ Ái Tân Giác La, tụi nó càng phấn khích hơn cả tôi.
“Miểu Miểu, khi nào Vương gia về nước, tao muốn gặp người thật!”
Khang Duật là người Đông Bắc, Linh Lợi cũng vậy, nên rất có cảm tình với Khang Duật, mỗi lần tôi chat webcam với anh, cả bọn liền ngồi một bên nhìn mà chảy nước miếng.
Linh Lợi trông cũng rất xinh, lại được vẻ mạnh mẽ mà đám con gái Thượng Hải không có, nam sinh trong khoa theo đuổi nó cũng cả rổ.
Giai Dĩnh cũng thế, nó và Tôn Linh, đều là người Thượng Hải, số người theo đuổi cũng rất đông.
Nhìn chung cả phòng, chỉ có tôi là thấp giá thôi.
Khóc…
“Miểu Miểu, trả lời coi, bao giờ về, hàng cao cấp của Đông Bắc chúng tao, phải nhìn tận mắt mới được!” – Linh Lợi giục.
“Thì nghỉ hè chứ sao, nói là đầu tháng bảy, nhưng có thể sai lệch tí đỉnh chút!”
Khang Duật đã hoàn thành khóa huấn luyện, trở thành phi công thực tập, về Thượng hải bắt đầu thực hiện nhiệm vụ bay.
Linh Lợi biến sắc – “Nghỉ hè? Nghỉ hè tao phải về xem mắt rồi!”
Sặc… cả đám tôi và Tôn Linh, Giai Dĩnh đều phun thức ăn.
“Xem mắt!?” – Tôn Linh há hốc – “Mày… mày đi xem mắt, giờ là thời đại nào rồi, còn có xem mắt nữa hả!”
Linh Lợi chùi khóe miệng – “Cũng có cách nào đâu, quê tao toàn kết hôn sớm cả!”
“Nhưng sao lại sớm vậy, bây giờ mày mới năm ba, chưa tốt nghiệp mà!” – Giai Dĩnh lấy khăn ăn chùi miệng.
“Nếu như hợp mắt, hẹn hò khoảng một năm rưỡi nữa, khi ấy thì vừa vặn tốt nghiệp, đến lúc đó cưới luôn!” – Linh Lợi tiếp tục ăn cơm, gắp thêm một miếng thịt kho, tôi nhìn thèm muốn chết.
“Gã Thôi Tuyển đẹp trai khoa mình không phải đang theo đuổi mày sao, mày không ưng à!” – Tôi nói.
Nhưng mà cũng không bằng Khang Duật, lùn hơn.
“Tao không thích đàn ông Thượng Hải, đàn bà quá!!” – Nó lắc lắc đôi đũa.
“Đừng có vơ đũa cả nắm, đàn ông Thượng Hải đâu phải ai cũng vậy đâu!” – Tôn Linh phản bác.
Tôi nhìn thịt kho tàu mà chảy nước miếng, gật đầu.
“Dù sao tao cũng không ưa, tao thích…” – Nó đảo mắt – “Dạng như Khang Duật!”
“Mày muốn chết à! Đừng có suy nghĩ viển vông, đó là bạn trai Miểu Miểu rồi! Thôi mày cứ về xem mắt đi!” – Tôn Linh bới cơm, không khách khí nói.
“Muốn cũng không được, sờ một chút thôi mà.” – Nó tội nghiệp nhìn tôi.
“Chờ khi ảnh về, tao cho mày sờ, ai bảo mày giúp tao ôn tập anh văn!” – Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(*), ai bảo tôi nhờ nó cơ chứ.
(*) Có nghĩa đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng với ý mình cũng không dám nói (mềm miệng).
“Chỉ có Miểu Miểu là tốt nhất, thơm cái nào!” – Nó nói xong chu cái miệng dính đầy dầu mỡ tới.
“Oái… bẩn kinh được, đừng có tới đây!!” – Tôi vội vàng né.
“Đến đây đến đây!” – Nó đuổi theo muốn ôm hôn, tôi càng chạy trối chết.
Không tránh được, liền lấy tay che miệng nó lại, đẩy ra.
Bày ra vẻ tổn thương, Linh Lợi nói – “Miểu Miểu, mày thật nhẫn tâm, tao biết mày chỉ muốn hôn hít Khang Duật thôi!”
“Tất nhiên, tao và anh ấy đã ba năm không hôn nhau rồi, mày quản được hả?”
Nói câu ấy xong, một xíu mắc cỡ tôi cũng không có.
“Trừ hôn ra, mày không muốn làm cái khác sao?” – Linh Lợi dí đầu trước mặt tôi.
Tôi nghe không rõ, hỏi lại – “Cái gì cơ?”
“Ví dụ như…” – Tôn Linh cũng tham gia vào – “Lăn qua lăn lại(*) chẳng hạn!”
(*) Nguyên văn là 嘿咻嘿咻 – hắc hưu hắc hưu – Ý chỉ việc mây mưa. Dịch thành ‘hây dô hây dô’ cũng được, nhưng mình để lăn qua lăn lại để dễ hiểu hơn.
Mặt tôi đỏ lựng ngay lập tức – “Lăn cái đầu mày, qua lại cái đầu mày, ăn cơm đi!”
“Haha, Miểu Miểu mắc cỡ rồi!” – Tôn Linh và Linh Lợi cười đến run người.
Giai Dĩnh vẫn ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ánh mắt kia nói có bao nhiêu đen tối là có bấy nhiêu.
Lũ con gái này!!
Đúng là tệ nạn xã hội, sao không giống trước, sao có thể nói thẳng tuột loại chuyện này vậy được.
Tôi phớt lờ tụi nó, gắp một đống món, lên giường ngồi ăn.
Thế mà trong đầu cũng không biết xấu hổ nghĩ tới chuyện ‘lăn qua lăn lại’ kia.
Tôi và Khang Duật…
Hình như cũng nên đến bước này rồi.
Nghĩ tới, lập tức đỏ ửng cả mang tai, tôi đang nghĩ gì đây chứ, bị đầu độc, tôi rõ là bị hai con quỷ kia tiêm nhiễm.
Rõ là chẳng muốn nghĩ tới nữa, vậy mà trong đầu toàn xuất hiện những cảnh hường phấn kia.
Aaaaaaaaaaa!
Tôi thét thầm trong lòng! Điên cuồng ôm đầu.
Âu Dương Miểu Miểu, sao mày lại có thể hạ lưu đến thế!
Nói vậy, nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh Khang Duật khỏa thân.
Trước giờ tôi chưa từng thấy qua hình ảnh khỏa thân của Khang Duật, chỉ là cái mặt anh và cái thân của nhân vật nam trong hoạt hình gắn với nhau, đã thế còn nằm trên giường King size, hình ảnh đầy hoa hồng.
Tỏng! Tỏng!
Bỗng nhiên nghe tiếng Giai Dĩnh thét lên chói tai – “Miểu Miểu, mày chảy máu mũi kìa!”
Bấy giờ tôi mới giật nảy mình, chỗ nhân trung nóng hôi hổi, dinh dính, ươn ướt khó chịu, định theo thói quen đưa tay lên chùi, nhìn lại, thì liền hét toáng lên – “Á! Tao… chảy… chảy máu mũi!!”
Vì thế, cả đám liền rối loạn.
Khang Duật, em nhớ anh đến mê mẩn, anh mau quay về đi.
Khi anh trở về, em sẽ…
Bỗng chốc, máu mũi lại phun mạnh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...