Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Edit + Beta: Lily_Carlos

Triệu Tiểu Chiêu âm thầm phỉ nhổ mình không có tiền đồ, bất quá bây giờ cô chỉ là một đứa nhỏ mà thôi thẹn thùng cái gì chứ.

Cô mất một thời gian để làm cho bản thân có thể bình tĩnh lại, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt cô vừa vặn nhìn thấy dung nhan tinh xảo kia hơn nữa người đó còn mỉm cười dịu dàng nhìn cô, bất giác hai vành tai của cô lại đỏ bừng lên.

Triệu Tiểu Chiêu là người yêu thích những gì xinh đẹp, mà tướng mạo khí chất của Bạch Minh Lam lại đúng là khẩu vị của Triệu Tiểu Chiêu, dù hắn lớn hơn Triệu Tiểu Chiêu mười mấy tuổi nhưng Triệu Tiểu Chiêu vẫn không cưỡng lại được sức quyến rũ của hắn.

“Khục khục, anh Minh Lam...” Những từ phía sau thực sự không nói ra được, Triệu Tiểu Chiêu nhìn cái tiểu thịt tươi nhẹ nhàng mà gọi một tiếng "anh Minh Lam", cô cũng không có chủ đề gì để có thể nói với hắn chỉ có thể nói: “Hay là chúng ta ghi chép bài hát trước đi.”

Bạch Minh Lam nhìn đứa nhỏ Triệu Tiểu Chiêu này, càng nhìn càng cảm thấy cô rất đáng yêu, hắn cười nói: “Tiểu Chiêu, trước tiên em cứ hát thử một lần xem sao.”

Triệu Tiểu Chiêu hắng giọng, điều chỉnh lại cẩm xúc sau đó mới mở miệng hát.

Tiếng hát của tiểu hài tử thanh thúy êm tai cũng không thích hợp để hát thể loại tình ca này, nhưng khi tiếng hát non nớt cất lên lại làm cho người ta cảm thấy thú vị.

Hát xong một bài, Bạch Minh Lam vỗ tay khích lệ: “Hát rất ổn, nhưng có mấy nơi phát âm không được chuẩn lắm, em hãy cẩn thận cảm thụ những âm thanh này một chút.” Đầu ngón tay của hắn lướt qua những phím đàn màu trắng đen, nhẹ nhàng đè xuống, tiếng đàn thanh thúy vang lên.

Nói đến chuyện đứng đắn, những chuyện hoa tiền nguyệt hạ đều bị Triệu Tiểu Chiêu ném ra sau đầu, cô tập chung sự chú ý để lắng nghe sau đó cẩn thận cảm nhận thanh âm.

Trước khi trùng sinh, cô cũng không có nhiều tinh lực để mà đi học những cái khác, vì cô không thông minh nên học những kiến thức có trong chương trình học cô đã phải cố gắng đến 12 phần cho nên dù cô có yêu thích âm nhạc và vũ đạo như thế nào thì cũng không có cơ hội để đi học. Cho nên cô phải nắm thật chắc cơ hội lần này.

“Nghe lại âm thanh này sau đó em cố gắng hát lại như vậy.” Đầu ngón tay Bạch Minh Lam chậm rãi di động trên các phím đàn, sau đó nhẹ nhàng ngâm nga, hắn đang trong thời kỳ trưởng thàn nên thanh âm có phần khàn khàn trầm thấp nhưng lại không khó nghe.

“Vâng em đã biết, anh Minh Lam anh nghe thử xem có phải như thế này không?” thần sắc Triệu Tiểu Chiêu rất chăm chú cô cẩn thận so sánh âm tiết vừa rồi sau đó mới cất tiếng hát.

Bạch Minh Lam nhìn khuôn mặt nhỏ đang tỏ vẻ nghiêm túc kia ánh mắt không khỏi nhu hòa một chút.

Hai người một dạy một học, chờ ghi âm được ca khúc đó đã qua hai tiếng đồng hồ, Triệu Tiểu Chiêu còn nhỏ tinh lực cũng có hạn, khi thu âm xong thì cơn buồn ngủ cũng ập tới.


Đoán chừng cha mẹ cô đánh đến nửa đêm mới qua đem cô về nhà, cô dựa vào mép giường mơ mơ màng màng nói một tiếng: “Để cho em ngủ một lúc.” Liền chịu không nổi mà nhắm hai mắt lại.

Bạch Minh Lam ngồi xổm ở bên cạnh Triệu Tiểu Chiêu duỗi đầu ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt hồng hồng của cô, lẩm bẩm: “Không biết những điều trong giấc mơ đó là thật hay giả? Triệu Tiểu Chiêu rốt cuộc em để cái gì bên trong hộp quà đó?”

Triệu Tiểu Chiêu đương nhiên không có khả năng trả lời hắn, hắn ôm lấy Triệu Tiểu Chiêu đem cô đặt lên trên giường, đắp kín chăn, hắn tắt đèn ở trong phòng chỉ để lại cái đèn nhỏ trên bàn học, ánh sáng trong phòng trở nên yếu ớt, hắn chỉnh lại cái chăn cho Triệu Tiểu Chiêu sau đó mới ngồi lại bàn học bắt đầu làm bài tập, điều kiện của gia đình hắn rất tốt nhưng yêu cầu của cha mẹ đối với hắn cũng rất cao, chẳng những hắn phải hoàn thành hết tất cả bài tập trên lớp mà còn phải làm thêm một số bài thi nữa.

Lúc người lớn dưới lầu phân biệt thắng thua thì cũng đã nửa đêm, cha mẹ Triệu Tiểu Chiêu lên tầng ôm con về vì Triệu Tiểu Chiêu còn chưa tỉnh dậy.

Bây giờ là mùa thu Phạm Văn Thanh sợ Triệu Tiểu Chiêu lanh liền lấy cái chăn mỏng mà Bạch Minh Lam dùng khi còn bé ra đắp lên người cô, Bạch Minh Lam mắc bệnh sạch sẽ một chút nên bà sợ hắn mất hứng lại không nghĩ tới tiểu tử này còn hỏi lại bà “Có đủ hay không, nếu như không đủ hắn còn một cái nữa cũng đưa cho Triệu Tiểu Chiêu đắp.”

Phạm Văn Thanh không khỏi cảm thán một câu, hài tử lớn rồi quả nhiên là hiểu chuyện hơn trước.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chờ lúc Triệu Tiểu Chiêu rời giường cảm thấy thần thanh khí sảng chứng tỏ hôm qua cô ngủ rất ngon.

Cô nhìn thoáng qua bên ngoài, sắc trời đã sáng rõ, trời ạ cô trễ học rồi, cô vội vang thức dậy mặc quần áo sau đó vớ lấy cặp sách rồi vội vàng chay ra ngoài.

Nhưng không ngờ lại bị một cánh tay nhỏ níu lại.

Triệu Tiểu Chiêu chỉ đành phanh xe lại sau đó quay lại nhìn chủ nhân của cánh tay với ánh mắt bất mãn.

“Ngô Du, tại sao lại là cậu? Mau buông tay ra để tớ còn đến trường, muộn học mất rồi.”

“Triệu Tiểu Chiêu, cậu còn chưa ăn sáng.”

Trước kia Ngô Du luôn chờ ở cửa sau nhà Triệu Tiểu Chiêu, hắn nhìn qua cửa sổ phòng bếp nên nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu nhanh chóng đánh răng rửa mặt cái miệng nhỏ nhắn bị làm cho mất đi dáng vẻ ban đầu.

“Tớ sẽ không để cậu đến trễ.” Ngô Du níu cánh tay Triệu Tiểu Chiêu lại sau đó lại dắt cô đến bên một chiếc xe con màu đen.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn tiểu hài tử vừa bá đạo vừa tùy hứng lại bạo lực này cảm thấy bất đắc dĩ, được rồi được rồi, nể tình cô cắn hắn một cái cô liền không tính toán với hắn.


Ngô Du đem Triệu Tiểu Chiêu nhét vào trong xe sau đó nói với tài xế: “Đi thôi.”

Oa kháo! Sao chỉ không thấy tiểu tử bán dưa hấu này có nửa tháng mà hắn có vẻ phát đath như vậy!

Chẳng lẽ nhị thế tổ* nhàm chán không có việc gì làm đi trải nhiệm cực khổ nhân sinh?

(*nhị thế tổ: con cháu nhà giàu hoặc nhà quan đời thứ hai.)

“Ngô Du, nhà cậu có rất nhiều tiền nha!” Triệu Tiểu Chiêu cảm thán nói.

“Không phải, xe này là xe của dượng(Lily: nguyên văn là cô phụ chắc là dượng) tớ. Tớ chỉ đi ở nhờ nhà của dượng thôi.”

Hóa ra là ăn nhờ ở đậu, vậy thì việc hắn đi bán dưa hấu có thể giải thích được, đến cùng thì cũng không phải cha mẹ ruột nên dù có tiền thì cũng không muốn đưa cho hắn, chỉ có thể tự đi kiếm thêm một chút tiền lẻ.

Cô có chút thương tiếc ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Du, vừa nhìn một cái mới phát hiện trên mặt có một vệt màu xanh mờ mờ.

“cậu làm sao thế? Có ai đánh cậu sao?”

Trái tim của Triệu Tiểu Chiêu cũng không phải là làm bằng sắt, nhìn thấy Ngô Du bị thương thì lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Ngô Du nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Tiểu Chiêu, trong lòng có chút tự đắc, hắn vốn có thể để mặt mình khôi phục như lúc ban đầu, nhưng hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Triệu Tiểu Chiêu đối với hắn cho nên hắn cố ý để lại vệt màu xanh kia, quả nhiên hắn có được sự quan tâm của cô lại không dọa đến cô.

“Không sao, tại tớ không cẩn thận nên bị ngã bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”

“Trách không được, cậu phải nghỉ học nhiều ngày như vậy xem ra cú ngã này cũng không nhẹ, đã nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn còn cái vệt màu xanh này bây giờ đi đường nên cẩn thận một chút.” Triệu Tiểu Chiêu lải nhải một hồi khuyên bảo hắn.

Ngô Du rất hưởng thụ việc này, trên mặt hắn có sự vui vẻ nhàn nhạt phát ra từ nội tâm. Hắn đem hộp đồ ăn đặt ở trên đầu gối Triệu Tiểu Chiêu, còn bản thân hắn thì giữ Triệu Tiểu Chiêu ngồi im sau đó lấy một cái lược gỗ từ trong túi xách ra bắt đầu giúp cô chải tóc.


“Này, cậu làm gì tóc tớ vậy.”

“Tóc cậu quá rối, thật chướng mắt.”

“Vậy cậu cũng đừng có nhìn, tớ không bắt cậu nhìn.”

“Nhắm mắt lại sẽ đụng đến vùng da bị thương xung quanh mắt, rất đau đó.”

Triệu Tiểu Chiêu nghe được Ngô Du nói đau, lại nghĩ tới trên vệt màu xanh trên mặt hắn, ngẫm lại một đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì cũng khổ sỏ nên cô mặc kệ hắn.

Ngô Du đem một đầu tóc rối của Triệu Tiểu Chiêu chải mượt lại, lại lấy ra một cái gương nhỏ để cho Triệu Tiểu Chiêu nhìn: “Bây giờ mới trông giống người một chút!”

Triệu Tiểu Chiêu “Ha ha” cười vài tiếng, lời này muốn nói cô không biết chải chuốt cho đẹp sao? Dù sao cô cũng là con gái, mặc dù có chút tùy tiện nhưng mà cô cũng có sĩ diện, mặt cô phiếm hồng nói lại hắn: “Tớ cũng không phải ép cậu chải đầu cho tớ, chính cậu muốn chải mà giờ thì bày đặt ghét bỏ cái gì chứ?!”

“Không có ghét bỏ, chẳng qua là cảm thấy như thế này thì tốt hơn.” Ngô Du cất tấm gương đi sau đó nói với cô “Từ nay về sau tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu, cậu cứ ngồi trên xe mà ăn, nếu như thừa thời gian có thể ngủ thêm một lát.”

Tuy Triệu Tiểu Chiêu cẩu thả nhưng cũng cảm thấy có gì không đúng, lần đầu tiên gặp mặt hắn cho cô một túi dưa hấu, về sau lại là bánh gato sữa bò và một quả táo, hôm nay lại cố ý đợi ở trước cửa nhà cô đưa cô đến trường lại còn cộng thêm bữa sáng tình yêu nữa?

Cô nghi ngờ nhìn hắn: “Ngô Du, không phải là cậu thích tớ chứ?”

“Khục khục!” Ngô Du suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.

Cái quỷ gì vậy? Tiểu nữ hài 7 tuổi mà có thể biết thích là cái gì hay sao? Hắn biết Triệu Tiểu Chiêu rất thông minh nhưng không nghĩ tới cô ấy lại thông minh như vậy?

“Ai thích cậu chứ?!” Ngô Du trừng mắt phản xạ có điều kiện hỏi lại.

Thấy vẻ mặt của hắn giống như thể bị người ta nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận vậy, Triệu Tiểu Chiêu càng thêm hồ nghi: “Vậy sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”

“Tớ... còn không phải là vì dượng của tớ sao, bây giờ hắn đang muốn phát triển thị trường trà mà mà mẹ cậu lại bán trà nha. Hắn muốn cho cha mẹ cậu đi làm việc cho hắn.” Ngô Du nghĩ một chút mới nói.

“Như thế cứ trực tiếp nói với ba mẹ tớ là được cần gì nói với tớ.” Triệu Tiểu Chiêu còn không có bỏ qua.

“Dượng muốn tớ dò sét trước tình hình trong nhà cậu, hắn muốn tìm đối tượng có thể hợp tác lâu dài, nếu nhân phẩm của người này không tốt tất nhiên hắn sẽ không nguyện ý hợp tác.” Thần sắc của Ngô Du lúc nói vô cùng trầm tĩnh điều này làm cho Triệu Tiểu Chiêu tin vài phần.


“Nên trước tiên phải lôi kéo cậu, sau đó tớ sẽ thu thập được nhiều thông tin.” Càng về sau Triệu Tiểu Chiêu càng cau mày cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tìm người hợp tác mà phiền toái như thế sao? Trước khi trùng sinh cô chỉ luôn ở trong trường học nên đối với việc kinh doanh cũng không hiểu rõ, có lẽ làm ăn chính là như vậy đi.

Ngô Du gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ, tiểu nữ hài quả nhiên dễ bị lừa. Bất quá sinh hoạt tại Thượng Hải nên tiểu nữ hài sớm đã rất thông minh, sớm như vậy đã biết thích là cái gì, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc làm cho lòng hắn trở nên rối rắm.

Triệu Tiểu Chiêu có thể sớm biết những thứ như thế có phải trong những tháng ngày không có hắn ở bên cạnh cô đã sớm thích người khác?

Đúng vậy, trái tim của cô ấy làm sao lại không có người khác chứ, vấn đề rõ ràng như vậy thế mà hắn còn si tâm vọng tưởng, vọng tưởng cô chỉ ở bên nam nhân kia một đêm sau đó không cẩn thận mang thai mà thôi, dù cho không có yêu hắn cũng chưa từng ưa thích qua bất luận kẻ nào?

Hắn quen biết cô lúc tốt nghiệ đại học, mặc dù là cùng tuổi nhưng là hắn đã sớm tốt nghiệp.

Ngày ấy, hắn thông báo tuyển dụng nhân viên mà cô thì vừa mới tốt nghiệp đại học, trong dòng người tấp nập cô giống như một con gấu lớn vụng về, vượt qua Thiên Sơn vạn biển, sợ hãi mà đứng ở trước mặt hắn.

“Chào ngài, tôi nhận được lời mời đến phỏng vấn ở công ty quý vị, đây là lý lịch của tôi xim ngài xem một chút.”

Trước mắt hắn là một nữ hài tử thanh tú, cô có một làn da rất trắng, đôi mắt lớn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhếch lên, để lộ ra việc cô đang rất khẩn trương. Lúc ấy hắn thấy những người ở bên ngoài không ai lóa mắt bằng một phần cô.

Tim của hắn đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Hắn tinh tế nhìn sơ lược bản lý lịch của cô.

Biết tên của cô, biết số điện thoại của cô, sau đó từ một khắc này đến giây phút cuối cùng lúc hắn lâm chung, trái tim của hắn không thể dứt bỏ hình bóng của cô —— Triệu Tiểu Chiêu.

Không được, hắn muốn đem cô bé này quấn chặt lại quấn chặt, hắn có thể thỏa mãn tất cả nghuyện vọng của cô, nhưng nếu muốn hắn đem chí bảo trong lòng chắp tay đưa cho người khác, Triệu Tiểu Chiêu em nhớ kỹ cho tôi, Em! Đừng! có! Mơ!

Triệu Tiểu Chiêu nghe rõ ý tứ của Ngô Du cũng không khách khí ăn hết đồ ăn sáng hắn đưa cho, đã có việc cầu cô làm cô có thể đưa ra hồi báo ngang thế, tội gì cô phải nhăn nhăn nhó như chứ, có đồ ăn chùa thì ngu gì mà không ăn.

Oa đồ ăn thật phong phú mà, 2 khối cơm cuộn rong biển, một quả trứng trần nước sốt mầu vàng nhạt, salad cà chua cùng rau xà lách, ngoài ra còn có một bình nước ép trái cây có hương vị phong phú.

Thật sự là đãi ngộ của hoàng đế nha!

Triệu Tiểu Chiêu nghĩ thầm, vì sao trong trí nhớ của cô không có người tên là Ngô Du này chứ? Là tại khi đó cô quá nhỏ nên không nhớ được hay vì cô trùng sinh nên có hiệu ứng cánh bướm.

Sau khi Triệu Tiểu Chiêu ăn xong bữa sáng tình yêu thì cuối cùng cũng đã đến trường học, vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng chuông vào lớp nên hai người vậy nhanh vào trường học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận