Edit: Flanty
Vào ngày thứ mười sau khi Bạch Xuyên đi làm một mình, trò chơi 5D “Cô độc giả” do Bạch Xuyên phát triển đã chính thức được phát hành, vì đây là trò chơi 5D quy mô lớn nhất ở Trung Quốc được nhiều người sử dụng trực tuyến và kết nối cùng lúc, nên tập đoàn Dật Phong đã tổ chức một cuộc họp báo vô cùng long trọng.
Mạng lưới kinh tế tài chính, thể thao điện tử, thậm chí cả mạng lưới tin tức quốc gia cũng đều tranh nhau đưa tin, cổ phiếu của Dật Phong trên thị trường chứng khoán cũng vì trò chơi này mà đạt ngưỡng cao nhất trong cùng ngày.
Nhưng tất cả đều không phải là điều Mộc Tiểu Nhã quan tâm, Mộc Tiểu Nhã chỉ quan tâm đến Bạch Xuyên đang ngồi bên cạnh cô.
Hôm nay Bạch Xuyên ăn mặc phá lệ long trọng.
Theo yêu cầu của Mộc Tiểu Nhã, anh thay một bộ tây trang, đi đôi giày da do đích thân cô định chế.
Mà đầu tóc bình thường vẫn luôn sạch sẽ thoải mái cũng bị xịt keo tóc vuốt lên, tóc mái cũng vén lên khỏi trán.
“Đừng nhúc nhích.” Mộc Tiểu Nhã đè tay Bạch Xuyên xuống, anh vẫn cứ luôn không nhịn được muốn duỗi tay nắm tóc mình.
“Không thoải mái.” Bạch Xuyên không thích mái tóc của mình trở nên cứng đờ thế này.
“Nhưng rất tuấn tú nha, để em ngắm một giờ được không? Lúc về em lại giúp anh gội.” Chỉ có một giờ, cuộc họp báo thế nào cũng nên kết thúc nhỉ.
“Ừ.” Một giờ? Bạch Xuyên liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu im lặng đếm ngược.
Hai người thì thầm to nhỏ dưới sân khấu, trên sân khấu Bạch Tranh đối phó với các vấn đề của phóng viên, trong đó nhiều nhất chính là, tại sao người thiết kế chính của trò chơi này không xuất hiện ở hiện trường.
Bạch Tranh nhìn Bạch Xuyên đang ngồi yên lặng dưới sân khấu, cười trả lời: “Nhà thiết kế chính của chúng tôi đang chuẩn bị phiên bản 2.0 của “Cô độc giả”, khi nào phiên bản 2.0 được phát hành, tôi nghĩ… nhà thiết kế hẳn là sẽ đứng ở chỗ này.”
Tất cả mọi người không có quá quan tâm vì sao trước câu nói đến nhà thiết kế của Bạch Tranh lại có một câu ‘tôi nghĩ’, nháy mắt đều bị phiên bản nâng cấp của trò chơi dời đi lực chú ý, đề tài thuận lợi bị kéo đến sự phát triển của “Cô độc giả” 2.0.
“Trò chơi này mới đưa ra thị trường, anh định phát triển luôn phiên bản 2.0 sao?”
“Cụ thể thì khi nào mới đưa ra?”
“Nâng cấp trò chơi, chủ yếu là thay đổi, anh sẽ phát triển ra loại mũ giáp trò chơi như trong phim chứ?”
Các vấn đề phóng viên muốn hỏi thật sự quá nhiều, microphone và camera gần như muốn dính lên mặt Bạch Tranh.
Mộc Tiểu Nhã thấy một màn này, bỗng nhiên cảm thấy hơi may mắn, còn may Bạch Xuyên không đứng ở trên sân khấu.
Nhưng đi cùng với cảm giác may mắn, lại không khỏi có chút đáng tiếc, bởi vì… những vinh quang này vốn đều là của Bạch Xuyên.
“Tiểu Xuyên, anh có muốn mọi người đều biết trò chơi này là do anh nghiên cứu phát minh không?” Mộc Tiểu Nhã hỏi Bạch Xuyên.
“Không muốn.” Bạch Xuyên lắc đầu.
“Vì sao?”
“Anh không muốn biết nhiều người như vậy.” Nếu có thể, ngoại trừ người nhà và Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên cũng không muốn quen biết những người khác, càng không muốn giống như Bạch Tranh, bị người ta dồn lại để hỏi một loạt các vấn đề.
“Vậy thì chúng ta không biết.” Mộc Tiểu Nhã cười.
Một giờ sau, cuộc họp báo kết thúc thuận lợi, Mộc Tiểu Nhã chào hỏi một tiếng với Bạch Tranh, sau đó liền đưa Bạch Xuyên rời đi.
Ra khỏi hội trường cuộc họp báo, tay Bạch Xuyên vẫn không rời khỏi đầu mình, kiểu tóc đẹp trai sạch sẽ ban đầu, chỉ chốc lát sau đã bị Bạch Xuyên vò thành đầu ổ gà.
“Đừng vò nữa, em đưa anh đi gội đầu.” Mộc Tiểu Nhã vốn muốn mang Bạch Xuyên về nhà gội đầu, nhưng thấy anh khó chịu như vậy, vì thế lại thay đổi chủ ý.
Địa điểm hội trường cuộc họp báo rất gần trường học trước kia của cô, từ nơi này lái xe đi, không quá mười phút đã đến, Mộc Tiểu Nhã tìm thấy một tiệm làm tóc trước kia mình từng đến, chỉ là một cửa tiệm nhỏ với vài nhân viên.
“Chúng tôi muốn gội đầu.” Mộc Tiểu Nhã để Bạch Xuyên ngồi trên ghế, còn mình thì đi nói với trợ lý làm tóc.
Trợ lý làm tóc nghe thấy đối phương nói muốn gội đầu, anh ta xoay người mang dầu gội đến, vừa muốn hành động đã bị Mộc Tiểu Nhã đứng bên cạnh ngăn cản: “Tôi sẽ gội.” Vừa rồi cô đã nói với Bạch Xuyên là sẽ giúp anh gội đầu.
“Nhưng…” Trợ lý làm tóc liếc nhìn ông chủ đang đứng bên cạnh.
“Cô có thể gội, tiền vẫn thế.” Ông chủ này hiển nhiên rất quen thuộc với Mộc Tiểu Nhã.
“Không phải 20 đồng sao.” Mộc Tiểu Nhã khinh thường nói.
“Tăng giá rồi, bây giờ gội đầu 30 đồng.”
“Vậy thì lấy cho tôi một cái tạp dề.” Mộc Tiểu Nhã nhân cơ hội nói ra yêu cầu.
Ông chủ ném một cái tạp dề qua, sau đó cũng chẳng quản hai người nữa.
Mộc Tiểu Nhã đeo tạp dề vào, học theo động tác của trợ lý làm tóc bên cạnh gội cho Bạch Xuyên.
Kỹ thuật gội đầu của cô dĩ nhiên không tốt, khi xoa bọt lại xoa quá nhiều, một đống bọt lớn chạy dọc theo da đầu và trên mặt Bạch Xuyên, chẳng những làm ướt tây trang, mà còn khiến cho đôi mắt của anh cũng cay xè.
“Ối, Tiểu Xuyên anh mau nhắm mắt lại, em lau giúp anh.” Mộc Tiểu Nhã vội vàng duỗi tay lau bọt trên mặt Bạch Xuyên, nhưng vốn tay cô đã đầy bọt, lúc này càng lau, bọt lại càng nhiều.
Cuối cùng vẫn là trợ lý làm tóc ở bên cạnh đưa cho một cái khăn lông, mới xem như giải quyết được mối nguy nan của hai người.
“Mỹ nữ, việc kinh doanh của chúng tôi cũng không dễ học như vậy đâu.” Trợ lý làm tóc trêu chọc.
“… Đúng vậy, ha ha…” Mộc Tiểu Nhã xấu hổ cười.
“Nếu không cô để tôi gội cho, đừng làm cay hỏng đôi mắt bạn trai cô.”
Mộc Tiểu Nhã nhìn vào gương, phát hiện đôi mắt Bạch Xuyên lúc này đã mẫn cảm nổi lên một mảnh tơ máu màu hồng, nhưng anh vẫn quật cường mở to mắt, cùng đối diện với Mộc Tiểu Nhã trong gương, thậm chí còn mang theo ý cười.
“Tiểu Xuyên, nếu không, em để người khác giúp anh gội.” Mộc Tiểu Nhã hỏi ý kiến Bạch Xuyên.
“Không cần.” Bạch Xuyên, đôi mắt bị bọt chảy vào cũng không duỗi tay lau, lại kéo góc áo Mộc Tiểu Nhã.
Biểu cảm kia giống như đang nói: Vừa rồi em đã đồng ý với anh.
“Một hai phải ngồi gội, ra phía sau gội đi.” Ông chủ đi ngang qua nhắc nhở.
“…” Mộc Tiểu Nhã xấu hổ ho khan một tiếng, ngoan ngoãn đưa Bạch Xuyên ra phía sau gội đầu.
Gội xong đầu, lúc ra khỏi tiệm làm tóc, chủ tiệm cầm 30 đồng, vẻ mặt hài hước: “Cô khoe ân ái thế này, cho không tôi 30 đồng, còn làm hỏng một bộ tây trang.”
Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên quần áo đã ướt một nửa chạy ra khỏi tiệm làm tóc, tìm một chỗ vắng người, bảo Bạch Xuyên cởi áo khoác xuống.
Bạch Xuyên cởi áo khoác ra xong, trên người chỉ còn một áo sơmi trắng, bởi vì dính nước, dán trên người trông có vẻ chật căng.
“Tháo nút thắt cổ áo ra nào.” Vừa nói, Mộc Tiểu Nhã vừa nhón chân tháo nút áo ở cổ Bạch Xuyên, khi cởi nút áo Mộc Tiểu Nhã cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn lộ dưới ánh nắng, Mộc Tiểu Nhã không tự giác ngây ngẩn cả người.
“~~~” Thẳng cho đến có sinh viên đi ngang qua, phát ra một loạt âm thanh ái muội ồn ào, Mộc Tiểu Nhã mới giật mình hoàn hồn.
“Đi… chúng ta về nhà.” Mộc Tiểu Nhã chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác, kéo Bạch Xuyên chạy về phía bãi đỗ xe.
Nhưng Bạch Xuyên lại không nhúc nhích, anh chỉ về phía trước rồi nói: “Trường em.”
“Đúng vậy, đây là trường em, bốn năm Đại học của em đều trải qua ở đây.” Mộc Tiểu Nhã không nghĩ tới Bạch Xuyên lại biết đây là trường học ở của mình.
“Anh biết…”
“Anh biết?” Mộc Tiểu Nhã có chút kinh ngạc, “Vậy có muốn tham quan một chút không?”
“Được.” Bạch Xuyên đáp không chút nghĩ ngợi, anh rất tò mò, rốt cuộc là một nơi thế nào, mà khiến Tiểu Nhã lưu luyến lâu như vậy cũng không muốn về nhà… gặp anh.
“Đi.” Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên đi về phía cổng trường, vừa đi vừa giới thiệu, “Bên này là cửa Nam trường học, bên ngoài cửa Nam là phố buôn bán, đều là cửa hàng quần áo làm tóc mỹ phẩm linh tinh, cũng chính là nơi sinh viên chăm sóc hình tượng bản thân.”
“Từ cửa Nam đi vào, đi thẳng về phía trước thì đến một đầu khác của trường học, chính là cửa Bắc, bên ngoài cửa Bắc đều là tiệm cơm, bên đó có một phố toàn là mỹ thực, đặc biệt ăn ngon.” Mộc Tiểu Nhã đề nghị, “Nếu không, trưa hôm nay chúng ta ăn cơm ở cửa Bắc được không”
“Vậy… cửa Đông đâu?” Bạch Xuyên đột nhiên hỏi.
“Cửa Đông? Bên ngoài cửa Đông là tuyến đường chính, xe tới xe lui, em rất ít khi đi đến đó.”
“Rất ít đi sao? Cả ngày cũng không đi một lần?”
“Đâu chỉ cả ngày, có đôi khi một tuần cũng không đến một lần.” Mộc Tiểu Nhã nói, “Tàu điện ngầm ở cửa Tây, ăn ở cửa Bắc, quần áo ở cửa Nam, cửa Đông cái gì cũng không có.
Thông thường đều là những người tới tham quan, hoặc tiếp đãi lãnh đạo mới đi con đường đó.”
“Ồ ~~” Bạch Xuyên nhẹ nhàng ồ một tiếng, trên mặt có một tia ảo não, “Trách không được, lần trước không thấy được em.”
“Lần trước, khi nào ạ?” Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, “Anh đã tới trường em?”
“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu, “Lúc em vừa mới vào đại học ấy, thật lâu cũng không về nhà, anh nhớ em, liền tới tìm em.”
“Anh… tới một mình?” Nếu bà Bạch hoặc những người khác trong Bạch gia đưa Bạch Xuyên tới, không có khả năng không tìm thấy cô.
“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu, nói có chút khổ sở, “Tôi ở cửa Đông, đợi 24 giờ.”
“Đại khái là bốn năm trước, Tiểu Xuyên đã từng một mình trốn ra ngoài, đi một ngày một đêm mới trở về.
Từ đó về sau, người Bạch gia không bao giờ dám để Tiểu Xuyên ra ngoài một mình nữa.
Không ai biết nó một ngày một đêm này chạy đi đâu, có lẽ cháu có thể hỏi nó.”
Vấn đề này, Mộc Tiểu Nhã cũng từng tò mò, nhưng vẫn không hỏi.
Bởi vì cô sợ sau khi mình hỏi xong cũng sẽ không khác gì những người khác trong nhà họ Bạch, lại không dám để Bạch Xuyên ra ngoài một mình.
Cho nên cô quyết định không để mình hoảng loạn mà để Bạch Xuyên học được cách ra ngoài một mình trước.
Lại chưa từng nghĩ, đáp án của vấn đề này, cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện trước mặt cô.
“Hoá ra một tuần em mới đến cửa Đông một lần, đáng lẽ anh nên chờ sáu ngày.” Bạch Xuyên kiểm điểm lại sai lầm của mình, nếu lúc ấy anh đợi sáu ngày, có lẽ có thể ở chung với Tiểu Nhã nhiều hơn bốn năm.
“Anh… vì sao không đổi cửa khác, sao vẫn luôn chờ ở cửa Đông?” Giọng Mộc Tiểu Nhã có chút nghẹn ngào.
“Bởi vì cửa Đông trường em… cách nhà em gần nhất.” Bạch Xuyên trả lời.
Bởi vì cửa Đông gần nhà em nhất, nên anh chờ ở cửa Đông, vậy vì sao anh không nghĩ một chút, một ngày em ăn cơm ba bữa, đến cửa Bắc đợi.
Vì sao không nghĩ đến tàu điện ngầm ở cửa Tây, nếu phải về nhà em sẽ đi từ cửa Tây…
Vì sao anh vẫn luôn chờ ở cửa Đông?
Nhưng… nếu Bạch Xuyên có thể suy xét được như vậy, vậy thì Bạch Xuyên chỉ là một người bình thường, nếu anh là một người bình thường, liệu anh có quan tâm cô như bây giờ không?
“Đi!” Đột nhiên, Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên đi thẳng đến giao lộ phía trước, đi về một hướng khác, sau khi đi bộ chừng hai mươi phút, dừng lại trước cổng lớn phía Đông trường học.
“Qua đi.” Mộc Tiểu Nhã buông tay Bạch Xuyên, chỉ vào phía trước rồi nói.
“Đi đâu?” Bạch Xuyên khó hiểu.
“Chờ em.” Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên, gằn từng chữ một nói, “Lúc này đây, em nhất định sẽ ra.”
Mắt Bạch Xuyên sáng rực lên, anh gật đầu, xoay người chạy về phía cửa lớn.
Chạy ra khỏi cổng, anh đứng dưới một cây dương vàng bên trái cửa Đông, rồi sau đó hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía cửa.
Mộc Tiểu Nhã đứng tại chỗ, nhìn theo hướng Bạch Xuyên rời đi.
Nhưng cô cũng không lập tức đuổi theo, mà lại đợi năm phút sau, mới bắt đầu đi ra ngoài cửa.
Cô bước từng bước hướng về phía cổng trường, cố gắng để bản thân tìm về trạng thái và tốc độ đi thời còn sinh viên, giống như một sinh viên vừa kết thúc chương trình học buổi sáng, ôm sách đi về phía cổng trường.
Bước ra cổng trường, không cần cố tình tìm kiếm, Mộc Tiểu Nhã liếc mắt một cái liền thấy Bạch Xuyên dưới cây dương vàng.
Hoá ra, anh đã từng đứng ở nơi bắt mắt như vậy chờ em…
Mộc Tiểu Nhã lộ ra một nụ cười với Bạch Xuyên, từ thong dong thành nôn nóng, cô bước nhanh chạy đến đó, đứng trước mặt Bạch Xuyên: “Anh tới tìm em?”
“Ừ.” Bạch Xuyên vui sướng gật đầu.
Không gian tại lúc này có chút mơ hồ, cảnh tượng bốn năm cùng một màn trước mắt dần dần dung hợp, anh chờ được rồi, chờ được Tiểu Nhã.
Một dòng nước ấm tràn ra từ đáy lòng, đem nỗi tiếc nuối bị anh che giấu, vắt ngang trong lòng chảy ra và cuốn trôi đi mất.
“Tìm em làm gì?” Mộc Tiểu Nhã tiếp tục hỏi.
“Tôi muốn nói với em…” Bạch Xuyên bất tri bất giác trả lời, “Về sau, cuối tuần có thể về nhà không.”
“Được, cuối tuần em về nhà.
Không chỉ là cuối tuần, về sau mỗi ngày, em đều về nhà.” Mộc Tiểu Nhã cười, trong lòng trướng đầy khó chịu, ánh mặt trời từ khe hở lá cây rơi xuống chiếu sáng ánh nước trong mắt cô.
Trong lòng Bạch Xuyên khẽ động, cúi đầu hôn lên mắt Mộc Tiểu Nhã, nụ hôn vừa rơi xuống, nước mắt trong mắt Mộc Tiểu Nhã cũng rơi xuống lá cây.
Làm cho mùa thu vốn ngắn ngủi, bỗng chốc tan biến, nghênh đón trời đông giá rét lạnh thấu xương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...