Tôi không biết giằng co như vậy trong bao lâu, dưỡng khí trong chăn bắt đầu ít dần, tôi bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn thì nghe được tiếng nói quen thuộc bên ngoài: “Được rồi, thò đầu ra đi, không phải sợ nữa.”
Là tiếng của Sầm Tổ Hàng! Tôi cẩn thận bỏ chăn ra một chút liền thấy được anh ấy đang ngồi trên bàn học của tôi, ấn mở đèn bàn.
Ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt anh ấy, trên mặt có vẻ hơi mệt mỏi. Anh ấy day day ấn đường của mình, nói: “Ngủ đi, tạm thời trấn trụ được nó rồi. Đó là một nữ quỷ đã bị giết. Là thời dân quốc, ở trước bàn trang điểm đó bị người cưỡng gian đến chết. Trước khi chết cô ấy đã dùng trán đập vào tấm gương. Sau đó hồn bị phong vào cái bàn trang điểm kia. Người bị giết chết thì không dễ dàng giải quyết. Ngày mai em bảo ba em đem bàn trang điểm này đi chôn, sau đó cũng siêu độ xem sao. Không được thì tính tiếp.”
Khi anh ấy nói những lời này, hai mắt nhắm lại. Xem ra dù là quỷ thì cũng sẽ mệt mỏi.
Tôi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh. Hôm nay anh bận như vậy còn làm phiền đến anh. Anh hãy…” Đi về ngủ trước? Về đi? Rời khỏi đây đi? Tôi không muốn nói ra, lỡ như anh ấy thật sự đi rồi, thứ dưới lầu kia lại xuất hiện tiếng nói, có khi càng lại càng hung dữ nữa thì sao?
Sầm Tổ Hàng quay đầu nhìn tôi một cái, có lẽ cũng hiểu ý tứ của tôi, liền nói: “Vậy dậy đi, ra mở cửa cho Khúc Thiên. Khúc Thiên vẫn còn ở trên xe. Nếu dì kia phát hiện bí mật của anh, có lẽ cuộc hôn nhân này của ba em không thành.”
Vào giữa đêm, lại có phòng vừa có quỷ, bảo tôi xuống dưới mở cửa cho anh ấy. Chuyện này…
“Đi thôi.” Sầm Tổ Hàng lại lần lữa gọi tôi. Tôi cũng không thể không làm gì,nhanh chóng bật dậy đuổi theo anh ấy đi xuống dưới lầu. Khi đi qua lầu hai, nghĩ trong kho nhỏ kia có quỷ ám, tôi thật sự thấy sợ hãi. Tôi vội vàng bám lấy cánh tay của Sầm Tổ Hàng, kéo anh ấy chạy nhanh xuống lầu.
Anh ấy sửng sốt một chút, chạy theo tôi xuống dưới lầu. Mở cửa. Sau khi ra khỏi cửa tôi mới dừng chân, mồm há to thở hổn hển.
Bên cạnh truyền tới tiếng cười của Sầm Tổ Hàng. Tuy nhỏ nhưng quả thật là đang cười.
Tôi quay đầu lại liếc anh ấy một cái: “Cười cái gì mà cười?”
“Anh cũng là quỷ, em không sợ anh sao?”
“Ách, đừng hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. Xe ở đâu, hay là chúng ta về nhà đi, em không muốn ở chỗ này nữa. A, nhưng không được, ba em còn ở đây, em muốn ở lại chăm sóc ông ấy. Sầm Tổ Hàng, cảm ơn anh.”
Anh ấy vẫn cười, duỗi tay sờ sờ đầu tôi. Nhưng chỉ sờ đầu tôi một chút anh ấy đã thu tay lại, cười đau khổ: “Hiện tại anh vẫn không nên chạm vào em. Em nên phơi nắng nhiều một chút.”
Nói xong, anh ấy thở dài đi về xe đang đỗ ven đường. Chỉ chốc lát, Khúc Thiên đi xuống, nắm tay tôi dẫn tôi đi vào trong nhà.
Tôi hỏi: “Cái bàn trang điểm kia…”
“Những đồ đạc cũ nhà khác đặt trong nhà mình ít nhiều đều không tốt. Kể cả những đồ không bị quỷ ám như cái này thì cũng vẫn tồn tại khí tức của chủ cũ. Cũng chỉ cửa hàng đồ cổ mới có loại đồ vật này. Bảo ba em đừng bán cho người khác mà hại người. Đem chôn siêu độ đi.”
“Ai bảo nhà em chính là cửa hàng đồ cổ. Vậy nếu thuê lại nhà người khác thì sao?”
“Tuyệt đối không thể dùng điều hòa. Giống như tối hôm đó vậy. Các đồ vật khác có thể không cần thì không dùng, bằng không sẽ chịu ảnh hưởng khí tràng của chủ nhà cũ lưu lại. Nếu là nhà thuê, thật sự không thể vứt đi thì hãy nên thay đổi vị trí đồ vật một chút, phá đi từ trường có sẵn, giảm bớt ảnh hưởng của khí tràng lưu lại của chủ nhà cũ. Giống như từ khi anh thành Khúc Thiên, vào phòng Khúc Thiên ở anh đều dịch chuyển đồ đạc trong phòng cậu ta. Thứ duy nhất không cách nào thay đổi chính là chiếc điều hòa kia, đêm hôm đó em lại mở điều hòa.”
Tay anh ấy đột nhiên siết chặt tay tôi, sau khi vào nhà khóa cửa lại, Khúc Thiên đột nhiên kéo tôi chạy thẳng lên lầu trên.
“A!” Tôi khẽ kêu lên, đột nhiên bị người khác kéo đi như vậy không kêu lên mới là lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...