Chồng Tôi Là Quỷ

Buổi tối về đến nhà, Khúc Thiên vẫn không có ở nhà. Nghĩ tới những lời tối hôm qua, còn có vấn đề tương đối nghiêm túc ở thư viện hôm nay, tôi vẫn  có chút ngượng ngùng không biết nên nói thế nào với anh ấy.

Nghĩ lại thấy hối hận, tại sao tôi lại phải đồng ý với em gái kia? Nhưng đã đồng ý thì cũng đồng ý rồi, căng da đầu cũng phải đi làm.

Hơn 7 giờ tối, em gái kia gọi điện thoại tới thúc giục tôi có thể tới xem giúp được không, bọn họ rất sợ hãi mỗi khi tối đến.

Tôi do dự một chút, rồi gọi điện thoại cho Khúc Thiên. Nhưng điện thoại anh ấy đã tắt mắt.

Nghĩ một chút, tôi nhắn tin cho anh ấy, sau đó cầm theo đồ đi tới nhà của em gái kia. Nghĩ tới, người ta đã ở trong đó được vài ngày vẫn còn khỏe mạnh, tôi đi thì sao có thể có chuyện gì được?

Gõ cửa nhà em gái kia. Nhà cô ấy, vừa thấy là biết vừa mới chuyển đến, so với tôi và Khúc Thiên ở bên kia thì còn rất sơ sài. Thậm chí có nhiều đồ vẫn đặt trên mặt đất, chưa mở ra. Nhà bên này so với chúng tôi cũng nhỏ hơn, chỉ là một căn một phòng ngủ, một khách, một bếp đơn giản. Lại còn ở tầng cao nhất, sẽ tương đối nóng. Từ mùi vị của không khí có thể biết, phòng này đã rất lâu không có người ở.


Tôi hỏi: “Các em thuê chỗ này bao nhiêu tiền?”

Nhà Khúc Thiên thuê bên kia rất tiện nghi, là một căn hai ngủ một khách, thông thường những nhà như vậy thì sẽ là hai cặp yêu nhau cùng thuê, như vậy bốn người gánh vác tiền thuê nhà sẽ đỡ một ít. Nhưng Khúc Thiên lại chỉ thuê một mình, xem giường của anh ta cũng biết anh ta là người dạng gì.

Còn hiện tại, bí mật của Sầm Tổ Hàng không thể cho người khác biết, vì thế người ra vào căn nhà kia lại càng phải khống chế.

Em gái cúi đầu, do dự một hồi mới nói: “Là hai trăm một tháng. Nói là nhà cũ đã lâu không có người ở, cho nên bớt cho bọn em một chút.”

Tôi quan sát một lượt, nhà này cũng không phải ốc tử, phòng khách có ban công lớn, phòng ngủ có cửa sổ. Đo đạc sơn hướng trên la bàn, tôi cũng không thấy có điều gì không ổn. Nhà này với nhà chúng tôi ở bên kia là song song, sơn hướng đều giống nhau. Thật sự không thấy được có vấn đề gì.

Tôi lại hỏi: “Bọn em nói có quỷ, có dấu hiệu gì sao?”

“Là mỗi buổi tối khi bọn em ngủ, cả hai bọn em đều gặp một giấc mộng. Mơ thấy một ông già nói, nơi này ông ấy đã vào ở trước, bảo bọn em dọn ra ngoài ở.”

Tôi nghe xong, đầu tiên nghĩ đến có mộ dưới đất. Nhưng đây là hơn mười tầng, cho dù có mộ ở dưới đất thì ông già kia cũng phải tìm những người ở tầng thấp mới đúng.

Nhìn lại kim trên la bàn, không có bất kỳ điểm dị thường nào. Khi tôi đang nhíu mày, đột nhiên kim la bàn lay động kịch liệt.


Tôi kinh dợ, la bàn trượt khỏi tay suýt chút nữa không giữ lại được. Thật sự có điều gì sao? Tôi phải làm sao bây giờ?

Trái tim tôi đập thình thịch. Hai giây kinh hoảng khiến tôi có cảm giác trái tim đã vọt ra khỏi lồng ngực. Sau hai giây, điện thoại di động của tôi vang lên tiếng chuông.

Hóa ra bởi vì có tín hiệu điện thoại gọi đến đã sinh ra từ trường làm nhiễu la bàn. Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thông tin hiển thị báo là Khúc Thiên gọi đến. Định thần lại, tôi bấm nút nghe.

“A lô!”

“Ừ, đang ở đâu?”

“Ở tòa 4, khu 2, tầng cao nhất.”

“Một mình đi làm gì? Anh đến ngay đây!” Giọng anh ấy có chút vội vàng, sau đó tắt điện thoại.


Giọng anh ấy có vẻ không tốt, nhưng vừa bị hoảng sợ một trận, tôi cũng không để ý tới, chỉ hy vọng anh ấy nhanh chóng có mặt. Có điều anh ấy không nên nhanh như vậy, từ khi tôi ngắt cuộc gọi đến khi anh ấy xuất hiện cũng chỉ sáu bảy giây, đây tuyệt đối không phải là tốc độ của nhân loại.

May mà em gái kia đã sợ đến không còn sáng suốt, so với tôi xem ra còn nhát gan hơn, cho nên không phát hiện ra điểm đáng ngờ này.

Khúc Thiên đi vào, trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Sau này không làm thế nữa!”

Tôi rụt cổ, không dám cãi lại.

Rốt cuộc ở đây có người ngoài, chúng tôi nói quá nhiều sẽ dễ lộ bí mật của chúng tôi mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui