Chồng Tôi Là Quỷ

Anh ấy… ăn? Ăn luôn… quỷ?!

Sầm Tổ Hàng nhìn về phía tôi, lúc này tôi đang ngây dại, cũng không biết phải tả tâm trạng của mình thế nào, trong đầu trống rỗng, chỉ có suy nghĩ “Sầm Tổ Hàng ăn luôn quỷ”.

Tôi không có cách nào khiến mình thoải mái được, tôi biết nữ quỷ kia đã chết, hơn nữa vừa rồi còn muốn giết người nên Sầm Tổ Hàng mới ra tay. Có điều… trong thâm tâm tôi vẫn không cách nào thuyết phục được chính mình.

Sầm Tổ Hàng đi về phía tôi, môi cong lên cười đầy lạnh lùng. Anh ấy nói: “Vương Khả Nhân!”

“A!” Tôi có chút giật mình.


“Em lại để ý tới thân thể Khúc Thiên như vậy? Em trước giờ đều là nghĩ cho thân thể Khúc Thiên.” Anh ấy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm giác được hơi lạnh từ người anh ấy lớn hơn bất kỳ lúc nào trước kia. Cách hơn một mét tôi còn có thể cảm giác được hơi lạnh kia chui vào da tôi, thấu vào tận xương cốt tôi.

Anh ấy tiếp tục nói: “Em không nhớ được lúc ấy anh ở trong thân thể em à? Hừ! Dù sao em cũng chỉ là công cụ để anh ở lại dương gian thôi.” Nói xong, anh ấy đứng lên, vừa đi ra phía ngoài vừa nói: “Em thích ôm thi thể Khúc Thiên thì cứ ôm đi.”

Tôi không cùng đi ra ngoài, anh ấy khiến tôi thấy sợ hãi. Sự sợ hãi này so với lần đầu tiên thấy anh ấy còn mạnh hơn. Máu trên đầu ngón tay kia, chính là như Kim Tử nói, là luyện hóa tiểu quỷ sao? Còn có khi đó anh ấy nói, anh ấy từng ăn trái tim người khác. Anh ấy…

Trong lòng tôi đầy rối loạn. Lúc này ước gì mình bị ngất xỉu để không cần phải suy nghĩ gì. Nhưng tôi không ngất xỉu, trong lòng tôi dần dần bị sự sợ hãi chiếm lấy.

Người đàn ông bên cạnh tôi từ trên mặt đất bò dậy, không nói một lời liền lao xuống tầng dưới. Chỉ chốc lát sau tôi liền nghe thấy tiếng thét chói tai của anh ta: “Quỷ, có quỷ, có quỷ…” Rồi chạy mất không còn tiếng động.

Quỷ? Không phải nữ quỷ kia bị ăn luôn rồi sao? Vậy thì quỷ anh ta nói là ai?

Tôi đầy nghi hoặc, ngẩng đầu lên liền thấy Sầm Tổ Hàng đứng trước mặt tôi.

Anh ấy không phải tức giận bỏ đi sao? Vì sao lại quay lại?


Anh ấy ngồi xổm thân mình xuống, tay đặt lên ngực Khúc Thiên, nhìn tôi, tôi theo bản năng hơi rụt lại. Anh ấy cười đau khổ, rồi tiến vào trong thân thể Khúc Thiên.

Sức nặng của Khúc Thiên đang dựa vào tôi biên mất, tôi thấy anh ấy mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi dường như hơi lùi lại một chút mới lên tiếng: “Em… anh…”

Anh ấy đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên người, xác định viên ngọc châu định thi ở trong túi rồi mới nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Anh ấy không còn giống như trước, sẽ nắm lấy tay tôi dắt đi, mà chỉ vẫn luôn đi trước. Tôi đi theo sau anh ấy, cũng không còn như trước là theo sát mà cách một vài bước. Nhìn bóng dáng phía trước này, trong lòng tôi lại xuất hiện hình ảnh anh ấy dùng ngón tay quẹt máu dính trên môi lúc nãy. Anh ấy đã nói, tôi chỉ là công cụ để anh ấy ở lại dương gian.

Ba tôi còn nói, phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy, nhưng ai sẽ chịu nói chuyện với công cụ?

Trở lại nhà trọ. Anh ấy đi thẳng về phòng, đóng cửa lại. Còn tôi, ngay cả đi tắm cũng không dám. Trong lòng vẫn bị nỗi sợ hãi mơ hồ chiếm lĩnh, tôi cứ ngồi yên trên giường của mình, trong đầu xuất hiện từng động tác, từng câu nói của Sầm Tổ Hàng lúc nãy, lặp đi lặp lại, rồi dần dần tôi mơ hồ ngủ lúc nào không biết.


Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi đau nhức, bên cạnh tôi cũng không có ai. Mấy ngày nay mỗi khi sáng dậy đã có thói quen mở mắt là thấy anh ấy bên cạnh, không thấy ai tôi có chút hoảng hốt, bình tĩnh lại mới nhớ tới chuyện đã xảy ra.

Lên tinh thần một chút, tôi đi tắm rửa. Tôi cũng không tới trường học mà gọi điện thoại cho chị Kim Tử, hẹn chị ấy đi dạo phố. Nói đi dạo phố kỳ thật chính là muốn nói chuyện với chị ấy. Những chuyện trải qua tối hôm qua, có thể để tôi nói chuyện thì cũng chỉ có chị Kim Tử, nếu là người khác nhất định sẽ cảm thấy tôi là kẻ điên.

Chị Kim Tử đưa tôi tới một nhà hàng nhỏ, gọi chút đồ ăn rồi chúng tôi liền ngồi xuống một góc.

Tôi thật sự đói bụng, nhưng mang theo tâm sự như vậy nên chỉ đơn giản là ăn mấy miếng, cũng không ăn uống gì nhiều. Chị Kim Tử ngồi đối diện tôi, nhìn qua thật giống một người mẹ trẻ chứ không phải một thầy phong thủy.

Chị hình như nhận ra tôi có tâm sự, hỏi: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui